Đừng bắt đầu ngày mới bằng vỏ 'lý lẽ riêng'

Đừng bắt đầu ngày mới bằng vỏ 'lý lẽ riêng'
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.

Nào ngờ nhà đấy vẫn cứ to mồm cãi nhau như ai, vẫn cho rằng mình đúng. Thật là kỳ lạ. Cứ như là hai người ở hai thế giới khác nhau, nói ngôn ngữ khác nhau vậy nên không thể nào hiểu nhau, không tìm được tiếng nói chung.

Mà những chuyện như thế chả thiếu trong cuộc sống này. Một gã đi ngược chiều lấn sang đường bên kia nhưng sẵn sàng gân cổ lên quát những người đi đúng đường. Một bà bán cá ươn sẵn sàng mắng té tát người mua nếu họ phát hiện cá của bà không tươi...

Thế mới biết con người ta với thế giới quan của mình có thể tạo ra một thế giới riêng biệt. Trong đó cái tôi luôn đúng và bất cứ cái gì khác cái tôi đó đều là sai.

Nhìn một người điên tóc tai bù xù, mặt mũi lem luốc bẩn thỉu, khoác lên mình đủ thứ giẻ rách, bạn sẽ thấy kinh hãi và thương hại. Nhưng nhìn họ cười sung sướng thế kia, biết đâu họ đang hạnh phúc theo cách riêng của họ. Và biết đâu trong mắt họ bạn mới là người đáng thương hại.

Tại sao có những người làm những nghề kinh khủng như trộm cắp, buôn ma tuý, gái điếm, ăn mày ăn xin...? Chưa chắc đã vì họ không còn con đường nào khác mà đơn giản là họ có những lý lẽ, quan niệm riêng để làm như thế.

Tại sao một ông hiệu trưởng mua dâm với học sinh lại vẫn có thể thản nhiên để giảng đạo đức cho những người khác? Nếu họ nhìn nhận hành vi đó theo cách của những người tử tế, theo quy chuẩn đạo đức thì liệu có thể ngẩng mặt lên để sống hay không? Chắc chắn là không thể. Vì thế, họ phải tạo ra cho mình một thế giới quan riêng, trong đó họ có quyền làm cái việc xấu xa đó. 

Có lẽ vì thế mà những người tham ô tham nhũng, những kẻ đục khoét của công vẫn sống ung dung, không hề bị lương tâm cắn rứt.

Và nếu thế thì thật nguy hiểm!

TIN LIÊN QUAN
BÀI ĐỌC NHIỀU

Tin mới

Những tờ lịch cuối cùng

Những tờ lịch cuối cùng

(Kiến Thức) - Quyển lịch chỉ còn mấy tờ cuối cùng, mỏng manh, xơ xác. Thế là lại hết một năm. Trái Đất kết thúc một vòng quay của nó quanh Mặt Trời. 
Quê buồn

Quê buồn

Quê ngoại tôi nổi tiếng với giống khoai lang vàng, bở tơi như đỗ xanh. Khi còn sống, ông tôi thường dặn, khi nào ông chết nhớ cúng cho ông khoai lang.

Nỗi tiếc nuối muộn màng

Nỗi tiếc nuối muộn màng

Bác tôi nằm viện, cận kề cái chết, anh em nghe tin hối hả đến thăm sợ không kịp chào nhau giây phút cuối cùng

Tiếng rao đêm

Tiếng rao đêm

Tôi rất thích những buổi tối mùa đông lạnh mà lại có mưa. Nằm trong chăn ấm, nghe tiếng mưa rơi trên mái nhà lộp bộp...

Hãy yêu ngày hôm nay

Hãy yêu ngày hôm nay

Nói về Hà Nội, ai cũng nhớ, cũng yêu Hà Nội của ngày hôm qua, của những bình yên, tĩnh lặng, thanh lịch...

Thương nông dân

Thương nông dân

Làm nông nghiệp như đánh bạc với trời. Cây cối sắp đến lúc thu hoạch, gặp một trận mưa bão là mất trắng.

Văn hoá phản văn hoá

Văn hoá phản văn hoá

Lâu nay tôi không dám vào đọc mấy trang pháp luật vì lắm vụ giết người, cướp của kinh hồn, đọc rồi cứ thấy cuộc sống sao mà đen tối.

Bạn cũ xa rồi

Bạn cũ xa rồi

Một thân một mình bươn chải ở cái đất Sài Gòn đã biến bạn tôi thành một người giống rất nhiều người khác: Thành đạt, giàu có và bận rộn.

Giá chỉ là giấc mơ

Giá chỉ là giấc mơ

Tôi thấy mình như vừa qua một cơn mơ ngủ. Trong giấc mơ đó tôi và rất nhiều người đã cuống quýt bán đất, bán vườn đi để xây nhà cao tầng.