Bạn cũ xa rồi

Bạn cũ xa rồi
- Cô bạn thân trong TPHCM gọi điện bảo sắp ra Hà Nội công tác, gặp nhau nhé. Tôi nhắn, rủ mấy đứa về nhà ăn cơm. Bạn bảo bạn ở khách sạn Metropol, kiếm chỗ nào gần đó ngồi với nhau. Nghe cứ thấy xa cách, lạ lẫm thế nào ấy.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa.
Hồi còn là sinh viên, bạn ở nội trú, tôi thì ngoại trú. Mỗi lần phải học cả ngày, bạn thường rủ tôi về phòng nội trú, lúi húi nấu cơm ăn, vất vả thế nhưng vẫn cười, lại còn bảo tự nấu ăn vừa tiết kiệm vừa ngon. Ngày nghỉ, hay những dịp ôn thi tôi lại đưa bạn về nhà, mẹ tôi nấu cơm cho cả lũ ăn, vui vẻ, đầm ấm.
Nhớ dịp Tết năm thứ nhất, bạn đi mấy chục cây số sang chở tôi về nhà ăn bữa cơm mừng thọ bà ngoại... Lúc rảnh, bạn còn hì hụi tháo cái mũ len, bảo đan cho mỗi đứa một cái khăn quàng cổ, nhưng chỉ đủ đan một cái, vậy là bạn nhường tôi. Cái khăn len ấy đến giờ tôi vẫn giữ, như một kỷ niệm ngọt ngào về tình bạn.

Vậy mà giờ đây, chỉ đi khoảng 4 cây số mà bạn cũng đã ngại. Nói đến bếp núc, cơm nước bạn thấy xa lạ như người cả đời chưa biết đến việc nấu nướng. Có một đứa con gái thì gửi vào học trường quốc tế, chồng đã bỏ được mấy năm. Bạn bảo sống một mình rất sướng, muốn làm gì thì làm. Công việc hằng ngày vất vả thật, nhưng thỉnh thoảng nghỉ vài bữa, vù ra nước ngoài chơi. Một thân một mình bươn chải ở cái đất Sài Gòn đã biến bạn tôi thành một người giống rất nhiều người khác: Thành đạt, giàu có và bận rộn. Nhưng tôi vẫn nhớ cái hình ảnh của bạn tôi năm nào.

Gặp nhau, bạn bảo tôi vẫn như ngày xưa. Tôi nghĩ đó là bạn chê tôi. Gần 20 năm vẫn không thay đổi mấy, có chăng chỉ là thêm những lo toan: Lo cho gia đình, chồng con... suốt ngày bận rộn với những công việc không tên trong nhà. Trong khi những người như bạn đã vượt lên khá xa. Tôi thật sự ngưỡng mộ những người như bạn, nhưng tôi biết dù mình có cố lắm cũng không thể được. Mỗi người một tính cách, một sự lựa chọn, một số phận, một cuộc đời.

Chỉ mãi đến khi chia tay bạn mới nói, nhiều lúc bạn muốn được như tôi, sống đơn giản, không bị cuốn vào cái guồng quay khốc liệt kia.        
Minh Anh
[links()]

Tin mới

Những tờ lịch cuối cùng

Những tờ lịch cuối cùng

(Kiến Thức) - Quyển lịch chỉ còn mấy tờ cuối cùng, mỏng manh, xơ xác. Thế là lại hết một năm. Trái Đất kết thúc một vòng quay của nó quanh Mặt Trời. 
Quê buồn

Quê buồn

Quê ngoại tôi nổi tiếng với giống khoai lang vàng, bở tơi như đỗ xanh. Khi còn sống, ông tôi thường dặn, khi nào ông chết nhớ cúng cho ông khoai lang.

Nỗi tiếc nuối muộn màng

Nỗi tiếc nuối muộn màng

Bác tôi nằm viện, cận kề cái chết, anh em nghe tin hối hả đến thăm sợ không kịp chào nhau giây phút cuối cùng

Tiếng rao đêm

Tiếng rao đêm

Tôi rất thích những buổi tối mùa đông lạnh mà lại có mưa. Nằm trong chăn ấm, nghe tiếng mưa rơi trên mái nhà lộp bộp...

Hãy yêu ngày hôm nay

Hãy yêu ngày hôm nay

Nói về Hà Nội, ai cũng nhớ, cũng yêu Hà Nội của ngày hôm qua, của những bình yên, tĩnh lặng, thanh lịch...

Thương nông dân

Thương nông dân

Làm nông nghiệp như đánh bạc với trời. Cây cối sắp đến lúc thu hoạch, gặp một trận mưa bão là mất trắng.

Văn hoá phản văn hoá

Văn hoá phản văn hoá

Lâu nay tôi không dám vào đọc mấy trang pháp luật vì lắm vụ giết người, cướp của kinh hồn, đọc rồi cứ thấy cuộc sống sao mà đen tối.

Giá chỉ là giấc mơ

Giá chỉ là giấc mơ

Tôi thấy mình như vừa qua một cơn mơ ngủ. Trong giấc mơ đó tôi và rất nhiều người đã cuống quýt bán đất, bán vườn đi để xây nhà cao tầng.