Sắp tái hôn thăm mẹ vợ cũ, tôi ngã khụy khi nhìn cảnh này

Khi được bà mời vào nhà, tôi ngước nhìn lên ban thờ và chết sững khi bắt gặp tấm ảnh vợ cũ được đặt trên ấy.

Cho đến bây giờ tôi mới hiểu, quãng thời gian đó tại sao một người phụ nữ ngoan hiền, dịu dàng như em lại đột nhiên lại thay đổi tính cách đến chóng mặt. Thời điểm đó chúng tôi đã kết hôn được gần 3 năm nhưng vẫn kế hoạch chưa sinh con vì muốn phấn đấu xây dựng kinh tế trước. Những ngày tháng đó dù cực nhọc vất vả nhưng rất hạnh phúc vì vợ chồng đồng lòng, luôn động viên nhau cùng cố gắng.

>> Xem thêm: "Vắt cạn" sức bên người tình từ khách sạn bước ra, tôi hoảng loạn nhìn mẹ gục xuống bên kia đường

Thế rồi đột ngột không hiểu tại sao em lại dở chứng, hỗn láo với mẹ chồng, thường xuyên đi sớm về khuya, giao du với đám bạn bè xấu. Tôi khuyên răn thế nào em cũng không chịu nghe, thậm chí còn bảo đã hết tình cảm với tôi. Tôi đau đớn nhận ra vợ đã thay đổi rồi, không còn là con người cô ấy trước đây nữa. Mẹ tôi cũng vô cùng thất vọng về con dâu. Cuối cùng chúng tôi quyết định ra tòa ly hôn để giải thoát cho cả hai.

Sap tai hon tham me vo cu, toi nga khuy khi nhin canh nay

Tôi khuyên răn thế nào em cũng không chịu nghe, thậm chí còn bảo đã hết tình cảm với tôi. Ảnh minh họa

Sau ly hôn tôi lao vào làm việc kiếm tiền, chẳng thiết tha yêu đương hay cưới vợ. Mãi gần đây, tức là đã 4 năm sau ngày chia tay vợ cũ, mẹ tôi giục mãi thì tôi mới đi xem mắt rồi quyết định tiến tới với một người phụ nữ cũng từng qua một lần đò, đang nuôi đứa con gái riêng 5 tuổi.

Tôi đâu có ngờ được thời điểm vợ cũ thay đổi tính nết cũng là khoảng thời gian em đi khám và phát hiện bản thân bị suy thận giai đoạn 4. Em nghĩ rằng không còn khả năng chữa trị nữa, nếu có cũng chỉ kéo dài sự sống được ngày nào hay ngày ấy. Việc điều trị sẽ tốn kém rất nhiều tiền bạc và khiến cho mọi người xung quanh mệt mỏi vì em. Bởi lẽ đó em từ bỏ việc chữa trị cũng như lên kế hoạch thoát khỏi chồng để tôi được nhẹ nợ. Cố tình gây sự khiến tình cảm vợ chồng rạn nứt, cuối cùng em cũng được ly hôn như ý nguyện.

Lúc rời khỏi tòa án, tôi thở phào nhẹ nhõm vì dứt được cô vợ từng ngoan hiền nhưng nay đã bị những phù phiếm ngoài xã hội làm cho biến chất. Còn em, khi quay lưng rời khỏi tầm mắt của tôi thì em đã khóc ướtmá từ bao giờ. Nhưng tôi lại chẳng hề hay biết về những giọt nước mắt ấy. Và cả những giày vò, đau đớn mà em phải chịu đựng một mình.

Sap tai hon tham me vo cu, toi nga khuy khi nhin canh nay-Hinh-2

Nhưng trong lòng tôi lúc này chỉ muốn hủy hôn với vợ sắp cưới ngay lập tức. Ảnh minh họa

Sau khi rời xa tôi, em trở về quê nhưng cũng không vội nói rõ bệnh tình với mẹ. Đến tận lúc lâm chung em mới kể tường tận cho bà biết và dặn bà đừng thông báo cho tôi biết, vì em không muốn khuấy động cuộc sống yên bình của tôi. Mẹ em giận con gái, tôi cũng giận em vì đã giấu giếm bệnh tật, một mình vật lộn với đau đớn, khó khăn. Nghĩ đến cảnh em cô đơn thui thủi những ngày cuối đời mà tôi khóc lặng không thành tiếng. Trong giờ phút ấy em vẫn nghĩ cho tôi, không muốn tôi phải bận lòng về em thêm nữa.

Tại sao tôi có thể dễ dàng tin tưởng sự thay đổi chóng mặt ở em, để rồi sẵn sàng ly hôn không do dự. Nỗi hối hận vì trót bỏ rơi em sẽ còn theo tôi đến suốt cuộc đời...

Tôi phải làm gì đây? Mẹ em tôi chắc chắn sẽ chăm sóc chu toàn cho bà. Nhưng trong lòng tôi lúc này chỉ muốn hủy hôn với vợ sắp cưới ngay lập tức. Em yêu thương và dành cho tôi tấm chân tình bao la đến thế, sao tôi có thể lãng quên em để vui duyên mới? Nhưng nghĩ đến đến vợ sắp cưới của tôi, cô ấy cũng chẳng có tội tình gì…

Chỉ một ngày nữa là kết hôn thì vợ sắp cưới báo cho tôi tin sét đánh

Một chuyện như vậy, tại sao em lại giấu tôi quá lâu? Để rồi bây giờ, tôi lâm vào tình thế khó xử vô cùng.

Tôi đang trằn trọc không thể ngủ được. Bởi chỉ còn một ngày nữa, đám cưới của tôi sẽ tổ chức thì tôi phát hiện bí mật động trời của vợ sắp cưới .

Chúng tôi quen nhau được gần một năm thì quyết định tổ chức đám cưới . Em là đồng nghiệp của tôi ở công ty. Ngay từ ngày đầu tiên em đến nhận việc, tôi đã có ấn tượng và dặn lòng phải tìm mọi cách tiếp cận.

Sau hai tháng, tôi nhận được sự đồng ý của em. Chúng tôi nhanh chóng về ra mắt bố mẹ hai bên và xin phép được tìm hiểu chính thức. Bố mẹ tôi rất quý em, thậm chí vào ngày sinh nhật con dâu tương lai, mẹ tôi còn tặng em chiếc dây chuyền mà bà quý nhất. Khi tôi còn đang lần lữa chuyện cầu hôn, mẹ cũng là người đứng phía sau, khuyên tôi không nên chần chừ. Bởi trong mắt mẹ tôi, em là một cô gái vô cùng tốt.

Vậy đấy, tôi ngỡ mình là người đàn ông may mắn nhất trên đời. Vì em luôn tỏ ra mình là một người đoan trang, thuỳ mị. Chưa về nhà tôi làm dâu nhưng em vẫn xốc vác công việc và chưa từng nề hà việc nhà. Thế nhưng hôm qua, em lại nói cho tôi biết một chuyện khiến tôi lăn tăn vô cùng.

Tôi hoang mang quá, dù yêu em nhưng mọi chuyện đến quá đột ngột. (Ảnh minh họa)

Tôi để ý thấy dạo gần đây, vợ sắp cưới của mình có nhiều biểu hiện lạ. Em thường hỏi tôi những câu rất khó hiểu, như việc sau khi kết hôn , chúng tôi có thể kế hoạch 5 năm mới có con được không? Rồi em còn đề cập đến chuyện xin con nuôi. Điều đó làm tôi thấy khó hiểu vô cùng, một người bình thường, tại sao lại phải lo xa và tính đến những chuyện đó cơ chứ?

Cho tới hôm qua, em mới gọi điện cho tôi và nức nở trong điện thoại. Hơn một tiếng nói chuyện, vợ sắp cưới của tôi thừa nhận em có dị tật ở tử cung. Cơ địa của em cũng khác người bình thường và rất khó có thai .

Thấy tấm thiệp, tôi liếc qua sốc vì tên vợ cũ ở nhà gái

Tối ấy, tôi trở về nhà thì không thấy vợ cũ chuẩn bị cơm canh gì. Thay vì thế, tôi lại thấy tấm thiệp mời ở trên bàn, và cô ấy chính là cô dâu.

Tôi và Thanh đã ly hôn được 2 năm, nhưng vẫn sống chung một nhà. Chuyện này ai nghe xong thì cũng sửng sốt, nhưng thật tình tôi thấy khá tốt. Chúng tôi ai nấy có cuộc sống riêng, chỉ ở chung để chăm cho 2 đứa nhỏ, và để các con không bị thiếu thốn tình cảm. Tôi và Thanh đều có thể thoải mái đi với bạn bè, qua lại, tìm hiểu đối tượng mới... mà chẳng ai quản, chẳng bị ai đánh giá. Nếu buồn hay cô đơn quá, thi thoảng vợ chồng tôi cũng vẫn "vui vẻ" với nhau.

Lý do khiến chúng tôi bắt đầu cuộc sống như thế này là do Thanh. Hồi ấy, khi phát hiện tôi ngoại tình, cô ấy điên cuồng đòi ly hôn. Tôi cũng xin lỗi, xuống nước nhiều mà Thanh chỉ khóc bảo không chịu được cảnh bị phản bội. Mỗi lần nhắm mắt là cô ấy tưởng tượng ra hình ảnh ấy, lại buồn.

"Em có thể tha thứ, nhưng lại không thể quên. Em sợ rồi chung sống nhưng lâu lâu đem ra dằn vặt anh, càng khổ cho cả hai" - Tôi nhớ Thanh đã nói như thế.

Rồi tôi cũng không níu kéo nữa, ký vào đơn và ra tòa. Nhưng sau một khoảng thời gian ra tòa lần 1, lần 2... và được hòa giải, tôi với Thanh lại thấy thoải mái với nhau hơn. Đặc biệt, em không gay gắt như hồi đầu nữa, cũng mở lòng, muốn cho cả hai một cơ hội. Cũng có thể vì thời gian đó tôi chịu khó chăm sóc con, đỡ đần việc nhà và nịnh vợ hơn nên Thanh cảm động?

Tuy nhiên, điều khiến em quyết định vẫn chung sống dù thủ tục ly hôn đã xong xuôi chính là bởi 2 đứa con. Hồi đó, con gái lớn mới 5 tuổi và đứa út 2 tuổi. Thanh nói chúng quá bé để chịu cảnh chia ly, mỗi đứa mỗi nhà, cả tuần gặp bố/mẹ có ngày cuối tuần.

Một lần con gái bị ngã trầy xát chân tay và phải vào viện, vợ chồng tôi hộc tốc chạy vào, con bé đã cầm tay cả hai và khóc: "Bố mẹ đừng sống riêng được không? Bạn Bông bạn ấy bảo cả tuần mới được gặp bố, mà gặp bố lại không có mẹ đi cùng. Bạn ấy bảo con phải ngăn bố mẹ..."

Thay tam thiep, toi liec qua soc vi ten vo cu o nha gai

(Ảnh minh họa)

Thế rồi chúng tôi sống cùng một nhà. Tuy nhiên, mỗi vợ chồng một phòng. Về việc này, Thanh bảo: "Dù sao trên giấy tờ vợ chồng mình cũng ly hôn rồi, em muốn mình tách bạch rõ ràng, phân chia việc nhà, tiền sinh hoạt sòng phẳng, chỉ sống chung vì con thôi... Mình thử sống như thế này một thời gian xem, nếu còn yêu thì mình cho nhau thêm cơ hội, khi đó cũng chưa muộn."

Tôi đồng ý. Và chúng tôi dù cùng nhà, nhưng tiền ăn hôm nào chia hôm đấy, mỗi vợ chồng sẽ chịu trách nhiệm đưa - đón một đứa nhóc. Khi nào có việc bận, có thể nhờ người kia hỗ trợ, nếu người kia bận không giúp được thì cũng không được trách mà phải tự tìm cách.

Mà em thôi ngay kiểu tự chiều con rồi lại đi trách anh vô trách nhiệm đi. Mình ly hôn rồi, việc của anh anh tự lo, kể cả chăm con lớn, dạy dỗ nó thế nào anh tự biết" - Tôi cũng không vừa, đáp trả Thanh.

Những ngày sau đó, mối quan hệ của chúng tôi khá tồi tệ. Thanh chẳng thèm nói chuyện với tôi. Tuy nhiên, chuyện cơm ăn áo mặc của con gái lớn thì em vẫn không đừng được. Lúc nào em cũng lo cho nó tươm tất, tôi thì vẫn tiếp tục yêu đương mà quên luôn cả việc nhà, cả chăm con...

Thi thoảng vui vẻ, em cũng nấu một bữa thịnh soạn và cho tôi ăn ké. Ngẫm đi ngẫm lại, tôi thấy cuộc sống như thế này rất vui vẻ. Có người chăm con, cơm bưng nước rót mà tôi không bị quản thúc hay chịu trách nhiệm gì. Bản thân thì vẫn được vui vẻ, thoải mái yêu đương bên ngoài...

Tuy nhiên, hôm gần đây, tôi trở về nhà thì chẳng thấy ai. Thanh cũng không chuẩn bị cơm nước, hai đứa nhóc có lẽ cũng theo mẹ đi đâu đó. Tôi tiến tới bàn ăn thì chỉ thấy 1 tấm thiệp mời. Tiện tay, tôi cầm lên xem của ai thì sửng sốt khi nhận ra tên vợ mình chình ình ở phần tên cô dâu.

Việc vợ tôi trùng cả họ và tên cô dâu xác suất đã khá hiếm: Phạm Hà Lâm Thanh, chưa kể tên bố - mẹ cô dâu cũng y hệt. Sao có thể? Không lẽ vợ cũ của tôi tái hôn???

Tôi vội vàng gọi điện cho Thanh, nhưng mãi em mới nghe. Ở đầu dây bên kia, bọn trẻ con tíu tít khen mẹ mặc váy này đẹp, váy kia xinh... Tôi sửng sốt lắm, vẫn cố giữ bình tĩnh để hỏi về tấm thiệp cưới, cô ấy bình thản đáp: "À, đó là thiệp mẫu em chuẩn bị đem đi in. Em sắp lấy chồng rồi, nhưng em sẽ chăm cả 2 đứa nhỏ. Em thấy anh không có khả năng lo tốt cho các con đâu!".

"Tại sao em không nói với anh 1 câu? Em làm gì phải thông báo..." - tôi tức giận nói, nhưng chợt nhận ra bị "hớ" nên dừng lại.

"Mình ly hôn rồi mà anh. Anh quen ai, yêu ai em đâu có quản? Vậy nên chuyện này em cũng không có nghĩa vụ phải thông báo. Anh yên tâm, em là mẹ, em vẫn coi con là số 1. Dù lấy chồng mới, em cũng không bỏ bê con đứng chờ cổng trường 1 mình hay để nó đói, nó khát đâu" - Thanh đáp.

Câu nói của em khiến tôi sượng sùng không nói nên lời. Vì tôi đúng là người cha như thế. Tôi giờ mới cảm thấy vô cùng hối hận, cứ nghĩ khi vợ đồng ý ly hôn mà vẫn ở chung là cô ấy sẽ không thể bỏ tôi. Hoặc chẳng 1 gã đàn ông nào dám yêu người phụ nữ như cô ấy, nhưng tôi nhầm rồi...

Sung sướng tái hôn với vợ già nhưng giàu, tôi hối hận khi gặp lại vợ cũ

Ban đầu tôi cứ nghĩ, cưới được vợ mới giàu có hơn thì sẽ hãnh diện lắm. Và nếu trong dòng đời tấp nập và có vô tình gặp lại vợ cũ, tôi sẽ hả hê trước cô ấy.

Hồi yêu Thanh, tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần 2 đứa yêu nhau đủ nhiều khó khăn trong cuộc sống đều có thể vượt qua hết. Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời! Ra trường được 2 năm, tổng thu nhập chúng tôi cũng gần 30 triệu. Thanh chủ động đề nghị chuyện cưới xin. Thành thật mà nói, tôi chưa muốn lắm, nhưng lúc ấy còn yêu, còn chiều nên cũng gật đầu đại.

Tới khi về chung sống, tôi mới bắt đầu cảm thấy áp lực nhiều hơn về chuyện tiền bạc. Hai đứa tỉnh lẻ thì xác định phải mua nhà, mua xe, rồi dành dụm, tích lũy cho tương lai của con cái.

Đọc nhiều nhất

Tin mới