Xót xa cảnh hai con nhỏ chắp tay van xin bố đừng đánh mẹ

Cảnh tượng con trai nhỏ gào khóc, chắp tay van xin bố đừng đánh mẹ khiến ai nấy xem xong đều không khỏi xót xa, ám ảnh.

Cuộc sống gia đình không phải lúc nào cũng "cơm lành canh ngọt", nhưng không vì thế mà cho phép người đàn ông ra tay đánh đập chính vợ của mình. Hành động đó còn trước mặt con nhỏ lại càng đáng lên án, đáng bị chừng phạt trước pháp luật.  

Mới đây, mạng xã hội lan truyền đoạn hơn 1 phút ghi lại cảnh một ông chồng đánh vợ đến ngất xỉu khiến cộng đồng mạng bức xúc. Theo đó, camera trong phòng ghi lại cảnh tượng một người đàn ông hùng hổ đấm liên tiếp vào người vợ của mình. Nhưng đòn giáng mạnh khiến người phụ nữ ngã quỵ xuống đất rồi ngất xỉu tại chỗ.  

Nghe tiếng mẹ la thất thanh, 2 đứa con vội vàng chạy đến rồi gào khóc thảm thiết. Bé trai mặc áo vàng vừa thét lên vừa giữ tay bố lại để anh đừng đánh mẹ nữa. Sau đó, đứa trẻ nhỏ gầy, quỳ sụp òa khóc, chắp tay van xin: "Con xin bố, con xin bố,... đừng đánh mẹ con... con xin bố, con xin bố". Cách đó vài bước chân là đứa em nhỏ hơn cũng đang đứng khóc vì sợ hãi.

Xot xa canh hai con nho chap tay van xin bo dung danh me

Sau tiếng van xin của con trai, ông bố bình tĩnh lại, nói cậu bé bỏ tay ra để bế mẹ vào nhà, lúc này bé trai mới chịu buông mẹ ra. Như sợ mẹ bị hành hung tiếp, hai đứa trẻ vừa khóc vừa vội vã chạy theo mẹ để bảo vệ.  

Đoạn clip sau khi đăng tải lập tức khiến dân mạng dậy sóng. Rất đông người bày tỏ sự phẫn nộ cực độ trước hành động bạo lực gia đình dã man của người chồng. Cảnh tượng anh ta ra tay với chính người "đầu ấp tay gối" với mình làm ai xem cũng phải "lạnh sống lưng".  

Ghê sợ trước hành vi của người đàn ông bao nhiêu, cộng đồng mạng càng xót xa bấy nhiêu cho hai đứa trẻ đang khẩn thiết cầu xin bố đừng đánh mẹ. Hình ảnh bé trai chắp tay van lơn "con xin bố" nghe mà nhói lòng.  

Một số bình luận của cư dân mạng:  

"Những đứa con lớn lên trong gia đình kiểu này đa phần sẽ lầm lì ít nói đi và sẽ ngày một khinh bỉ căm ghét bố mình, muốn thoát khỏi bố",  

"Đúng phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng,con cái hạnh phúc khỏe mạnh ngoan ngoãn là nhìn thấy bố mẹ yêu thương nhau chứ đánh đập thế này ám ảnh trẻ nhỏ",  

"Bà vợ ngất mà xót muốn xỉu",  

"Ta nói chứ để con trẻ thấy chính bậc thân sinh ra nó cãi lộn to tiếng đã là điều không nên có rồi, mà còn như này nữa thì cảnh này nó hằn sâu trong tâm trí nó mãi thôi"...  

Yêu người khác thường là có tội?

Chẳng lẽ chuyện một người sáng mắt yêu một người mắt không còn sáng nữa là khác thường lắm hay sao? Tại sao ai cũng lo sợ sau này tôi sẽ bỏ anh?

Đúng là tôi mụ mị mất rồi. Chưa bao giờ tôi thấy tim mình rung lên như thế khi nhìn một người đàn ông. Thế mà trước Nguyên, tôi như vừa trúng một mũi tên cực độc của nữ thần tình yêu. Tôi gục ngay từ giây đầu tiên khi vừa nhìn thấy anh.

Nguyên ngồi đó, trước mặt tôi và mọi người. Vầng trán phẳng, mái tóc dày rủ xuống trán. Cái mũi thẳng thật thanh tú. Và đôi môi anh lúc nào cũng như nở một nụ cười.

Tôi nhìn anh từ đầu tới chân, không bỏ qua một chi tiết nào. Cái cách anh cầm điếu thuốc trên tay cũng khiến tim tôi xao xuyến. Cũng bàn tay ấy khi lướt trên những phím đàn đã hút hồn tôi. Tôi chưa từng thấy một người đàn ông nào có đôi tay thon dài, đẹp đẽ như vậy. Khi anh cất lời, từ giọng nói đến câu từ cũng dịu dàng như phong thái của anh. Tôi nghe như nuốt từng lời. Và trong tôi hiện lên một suy nghĩ: Anh là người uyên bác nhưng thật khiêm nhường.

Nguyên là bạn của một người đồng nghiệp lớn tuổi của tôi. Chẳng hiểu cơn cớ gì mà anh bạn lại mời anh đến dự buổi họp mặt tối ấy bởi hầu hết những người có mặt đều đã có đôi. Chỉ tôi và vài người là đi một mình. Nguyên cũng nằm trong số này.

Đêm đó về, tôi mất ngủ. Hễ nhắm mắt lại là trong đầu tôi lại hiện lên gương mặt thanh tú của Nguyên, bên tai tôi văng vẳng giọng nói thật nhẹ nhàng, êm ái của anh; bàn tay tôi như vẫn còn hơi ấm của bàn tay anh lúc chúng tôi bắt tay tạm biệt nhau…

Tôi nhớ tất cả những gì thuộc về Nguyên. Trời ơi, tại sao lại có một nỗi nhớ kỳ quặc, lạ lùng như vậy. Tôi nhất định phải tìm gặp anh, phải nói cho anh biết là tôi nhớ anh đến thế nào…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Đã nhủ lòng như vậy, nhưng khi gặp anh rồi, tôi chỉ còn biết ngồi lặng nhìn anh. Tôi khóc. Nguyên nhìn tôi chăm chú: “Em thật khờ. Thôi, lau nước mắt rồi về đi để anh còn làm việc”. Tôi giật mình, vội vàng lau nước mắt rồi đứng lên: “Dạ, anh làm việc đi, lúc khác em đến”.

Tôi ra về nhưng ngay lập tức lại trách mình tại sao lại không nán bên anh thêm chút nữa. Và tôi nhất định ngày hôm sau sẽ đến thăm anh. Ròng rã 3 năm trời như vậy, anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.

Cho đến một ngày, đón tôi không phải anh mà là mẹ anh. Bà nhẹ nhàng mời tôi ngồi xuống, nhẹ nhàng thông báo một tin kinh thiên động địa: “Nó đi rồi con à. Chắc lâu lắm mới về”.

Tôi ngồi chết lặng. Tại sao anh đi mà không nói với tôi một lời? Tại sao… tại sao… Tôi không tin anh có thể nhẫn tâm như vậy. Anh biết là tôi yêu anh biết chừng nào, tôi sẵn sàng chấp nhận tất cả… Vậy mà anh nỡ bỏ tôi đi như vậy sao?

Không có anh nhưng ngày ngày tôi vẫn ghé qua chỗ anh làm. Tôi hỏi cô thư ký: “Em có biết chừng nào anh Nguyên về không? Rốt cục thì ảnh đi Mỹ hay đi Nhật? Sao người này nói vầy, người kia nói khác vậy?”. Cô thư ký lắc đầu: “Em không biết”.

Tôi phát điên lên vì sự biến mất đột ngột của Nguyên. Tôi không tin là anh đã ra đi bởi có lần anh nói với tôi rằng anh sẽ không đi đâu nữa cả. Trước đây anh đã từng đi và trở về trong thất bại. Vậy thì thật vô lý nếu anh lại ra đi.

Đúng là tôi đã suy nghĩ thấu đáo. Anh chẳng đi đâu cả. Anh chỉ trốn tránh tôi mà thôi. Và nguyên nhân của sự trốn tránh ấy xuất phát từ mẹ tôi. Mẹ đã tìm gặp anh, yêu cầu anh chấm dứt quan hệ với tôi. “Nếu cháu thật lòng thương nó thì hãy buông tha cho nó vì bác chỉ có một đứa con gái”- mẹ tôi đã khóc với anh. Kết quả là Nguyên đã hứa với bà sẽ rời xa tôi.

Chính mẹ tôi đã nói ra điều này khi thấy tôi vật vã khổ đau. “Con xinh đẹp, giỏi giang như vậy thì có thể kiếm một người chồng đàng hoàng hơn…”- mẹ tôi lại khóc. Trời ơi, tại sao mẹ lại nói anh không đàng hoàng? Mẹ không được phép nói về anh như vậy. Tôi gào lên: “Con nhất định lấy ảnh. Chỉ cần con yêu ảnh, hiểu ảnh là được, không cần mẹ phải lo cho con”.

Nói rồi tôi bỏ lại sau lưng đôi mắt đẫm lệ của mẹ, tôi chạy đến nhà anh. Ông trời đã không phụ lòng tôi. Anh đang ở nhà. Cô em gái của anh hốt hoảng khi trông thấy tôi: “Chị ơi, chị… Anh hai không muốn gặp ai đâu…”. Nhưng tôi đã lao vào như một cơn gió. Anh đang ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ nơi phòng khách, lưng quay về phía tôi. Trông thấy anh, tôi khựng lại. Tôi nhìn như muốn nuốt chửng cái dáng thân quen đó. Đúng là Nguyên của tôi rồi.

Biết tôi đang đứng sau lưng, anh quay lại. Cảm giác của tôi lúc đó y như lần đầu trông thấy anh. Nó xốn xang như có trăm ngàn mũi kim đang châm chích vào lòng. Tôi bước tới, hai tay áp vào má anh. Tôi lại khóc khi nhìn vầng trán ấy, mái tóc ấy, nụ cười ấy…

Anh giữ tay tôi thật lâu, đủ để tôi cảm thấy tay mình âm ấm. Anh cũng khóc. Tôi gỡ kính, lau nước mắt cho anh. Lần đầu tiên tôi nhìn thật gần đôi mắt ấy. “Em khờ quá đi. Sao lại yêu anh kia chứ?”- anh lại nói như vậy. Làm sao tôi trả lời được vì sao lại như vậy? Tôi chỉ biết là tôi yêu anh ngay từ lần gặp đầu tiên, cái nhìn đầu tiên… Tôi nói với anh như vậy.

Lần đầu tiên tôi thấy nét ưu tư trên gương mặt anh. Anh kéo tay tôi áp vào má mình: “Điều ân hận nhất đời anh là không thể nào nhìn thấy em…”. Chỉ nói được vậy rồi anh nghẹn lời.

Cách đây gần 10 năm, đột nhiên đôi mắt của anh bị mờ đi. Khi ấy anh đang làm giám đốc công ty xuất nhập khẩu hàng điện tử của gia đình. Gác công việc lại, anh đã chạy chữa khắp nơi nhưng vẫn không khỏi. Cuộc sống không phân biệt giữa đêm và ngày của anh bắt đầu khi anh mới 32 tuổi… Đó chính là lý do mẹ tôi không đồng ý cho tôi yêu anh, lấy anh. Bạn bè tôi nhiều người cũng can ngăn, sợ sau này tôi bỏ anh…

Nhưng lòng tôi đã quyết. Tôi nguyện làm đôi mắt cho anh suốt cuộc đời này. Tôi phải có anh trong cuộc đời này. “Em khờ quá đi. Lấy anh thì em sẽ khổ lắm, biết không?”. Tôi làm thinh. Tôi chưa biết lấy anh sẽ khổ thế nào, chỉ biết rằng trong một thời gian ngắn không gặp anh, tôi đã thấy cuộc đời này quá nhiều khổ đau...

Mẹ anh nắm chặt tay tôi: “Con hãy suy nghĩ thật kỹ. Trước đây, khi thằng Nguyên bị bệnh, người yêu nó đã bỏ đi khiến nó rất đau khổ. Giờ đây, mọi chuyện đã qua rồi, bác không muốn nó thêm một lần đau khổ nếu sau này con cũng rời bỏ nó…”. Tôi lại thấy mắt mình cay xè. Làm sao mà tôi có thể bỏ anh kia chứ?

Chẳng lẽ chuyện một người sáng mắt yêu một người mắt không còn sáng nữa là khác thường lắm hay sao? Tại sao ai cũng lo sợ sau này tôi sẽ bỏ anh? Chẳng lẽ còn những khó khăn, bất trắc gì mà tôi chưa lường được khi quyết định gắn chặt đời mình với đời anh hay sao?

Vợ ngoại tình, chồng van xin “đừng bỏ anh“

Về đến nhà, anh cứ ôm lấy tôi và khóc “đừng bỏ anh em ơi”. Thực sự tôi xót xa không cầm được nước mắt.

Tôi năm nay 33 tuổi, đang là giáo viên cấp 2. Chồng tôi hơn tôi 8 tuổi. Hai chúng tôi đến với nhau cũng không hẳn là vì tình yêu, mẹ tôi và mẹ anh ấy là bạn rất thân, vì vậy nên hai bà đã giao ước rằng sẽ gả con cho nhau.

Nhưng hồi anh 22 tuổi, anh đã du học sang Đức và đã lập gia đình với một cô gái người Việt cũng đang làm việc bên đó. Hai người sống với nhau được 3 năm thì chia tay nhau. Anh trở về Việt Nam và vào làm ở một viện nghiên cứu với mức lương cũng khá.

Quay trở lại chuyện anh lập gia đình, bố mẹ anh đã sốc lên sốc xuống vì anh vốn là đứa con ngoan ngoãn và vâng lời. Mẹ anh ốm nặng, bà đã sang nhà tôi xin lỗi mẹ tôi vì đã không thực hiện được lời cam kết như hai người đã giao ước với nhau. Cuối cùng khi anh về nước thì bố anh đã mất chi còn mẹ anh thì ốm đau bệnh tật phải nằm một chỗ.

Vì là chỗ thân quen với mẹ tôi nên tôi cũng thường xuyên sang thăm hỏi và chăm sóc cho bà. Vì thế bà yêu thương tôi như con đẻ. Đế lúc anh về nước bà rất muốn tôi làm con dâu của bà. Tôi thì không có tình cảm nhiều lắm với anh ngoài sự quý trọng, nhưng anh thì rất yêu tôi và muốn được cưới tôi, thêm vào việc cả mẹ tôi và mẹ anh đều muốn chúng tôi nên vợ nên chồng, vì vậy tôi đã gật đầu đồng ý.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Sau ngày chúng tôi cưới, mẹ anh đã giao hết lại tài sản bao gồm giấy tờ và sổ tiết kiệm cho vợ chồng tôi. Bà chỉ có một mình anh nên bà thương anh vô cùng. Hơn một tháng sau ngày chúng tôi kết hôn thì bà mất, trước khi mất bà gọi tôi đến và nói bà chỉ có mình anh nên bà thương anh vô cùng, giờ bà muốn tôi sẽ yêu thương anh và chăm sóc anh thay bà. Bà muốn tôi hứa với bà là yêu thương và cùng anh sống đến trọn đời. Tôi gật đầu đồng ý.

Nhưng khi kết hôn rồi tôi mới thấy cuộc hôn nhân này với tôi nặng nề thế nào, tôi chỉ có sự thương mến và cảm phục anh chứ không có tình yêu. Chồng tôi cũng cảm nhận được điều đó nhưng anh vẫn yêu thương tôi mà không bận tâm xem tôi thế nào. Tất cả mọi sự lo lắng của anh đều dành cho tôi, từ việc đưa tôi đi mua sắm, rồi tặng cho tôi những món quà bất ngờ, nhưng tôi chẳng lấy làm hạnh phúc.

Có lẽ sẽ có nhiều người đang cảm thấy sôi sục là tại sao tôi ngu dại thế. Nhưng tôi là người sống khát khao tình yêu thực sự. Tôi đã gật đầu ngu ngốc để cưới một người mà mình chẳng cảm thấy có cảm giác gì. Rồi tôi đã gặp anh, người đàn ông mà tôi yêu thương thực sự. Anh chưa có gia đình và khá thành đạt.

Tôi ngưỡng mộ anh về tài năng và cách sống. Anh mạnh mẽ và cuốn hút đúng như những gì tôi hằng mong ước về người đàn ông của cuộc đời mình. Tôi đã đi cùng anh ấy gặp gỡ bạn bè và gia đình anh ấy, mọi người đều rất quý tôi, có điều mọi người chưa biết rằng tôi đã có chồng con.

Chúng tôi cứ cuốn vào với nhau mãi. Anh có nhà riêng, vì vậy thỉnh thoảng tôi vẫn đến và nấu cho anh ăn. Hai chúng tôi có những khoảng thời gian rất hạnh phúc. Tất nhiên là anh cũng có vài cô gái khác, nhưng tôi biết chắc chắn chỉ là qua đường bởi vì với tôi anh nghiêm túc thực sự.

Tôi không đồng ý cho anh nói với gia đình về chuyện cưới xin vì tôi chưa quyết định được cuộc hôn nhân của mình. Hằng ngày tôi vẫn làm tròn bổn phận với gia đình, và chúng tôi vẫn là người tình của nhau hơn 1 năm qua….

Tôi không biết được chồng tôi có biết chuyện tình cảm này hay không, nhưng anh vẫn quan tâm chăm sóc và yêu thương tôi như vậy. Tôi thật khổ tâm vì sống với chồng nhưng trái tim lại dành trọn cho người đàn ông khác. Chồng tôi chưa bao giờ đòi hỏi ép buộc tôi điều gì. Tôi không thể nói được việc tôi đang ngoại tình vì như thế thì tàn nhẫn quá!

Tối hôm qua, anh uống rượu rất say. Lần đầu tiên tôi thấy chồng tôi say đến vậy. Về đến nhà, anh cứ ôm lấy tôi và khóc “đừng bỏ anh em ơi”. Thực sự tôi xót xa không cầm được nước mắt.

Tôi phải làm sao bây giờ, vì lời hứa với mẹ chồng tôi mà tôi phải tiếp tục cuộc hôn nhân này, hay tôi nên sống cho hạnh phúc của mình? Liệu tôi có phải trả giá khi bỏ chồng tôi giữa đường hay không?

Quặn lòng mẹ ôm xác con chạy trong đêm cấp cứu

(Kiến Thức) - Không tin con gái đã chết vì mới nghe tiếng hát líu lo, người mẹ trẻ ôm con chạy trong đêm tìm nơi cấp cứu, khiến ai cũng quặn lòng, đau xót.

Thảm cảnh thương tâm xảy ra tối 16/6, trên đường ĐT743 (đoạn gần nút giao thông Tân Vạn, phường Bình Thắng, TX Dĩ An, tỉnh Bình Dương) khiến ai chứng kiến cũng bùi ngùi, không cầm được nước mắt.

Đọc nhiều nhất

Tin mới