Vợ vay tiền giúp chồng cứu mạng bồ cũ

Phát hiện chồng đi vay nặng lãi để phẫu thuật cho tình cũ, cô không những không trách cứ mà còn bỏ tiền chữa trị cho người cũ của anh.

Khi phát hiện bạn gái cũ từng bội bạc mình mắc bệnh nan y, chồng cô đã đi vay nặng lãi để phẫu thuật cho tình cũ. Do không có khả năng trả nợ, chồng cô bị chủ nợ bắt cóc, đánh đập. Cô không những không trách cứ chồng mà còn bỏ tiền chữa trị cho người yêu cũ của anh.

Kẻ bội bạc mắc bệnh nan y

Tô Kiện (27 tuổi, ngụ TP.Hoa Âm, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc) sinh ra trong một gia đình có hai anh em, dưới Kiện còn một cô em gái, cha mẹ đều là công công nhân. Trong một lần đi sinh nhật bạn bè, Kiện quen một cô gái tên Vương Mẫn, kém Kiện 1 tuổi. Tình yêu đầu vô cùng thắm thiết khiến bạn bè trong trường ai nấy đều hết sức ngưỡng mộ đôi trai tài gái sắc này.

Tết năm 2000, Mẫn đưa Kiện về nhà chơi. Biết con gái yêu một thanh niên con nhà nghèo, cha mẹ Mẫn kịch liệt phản đối. Để con gái có thể dứt bỏ được Kiện, cha mẹ Mẫn liền giới thiệu cho Mẫn một giám đốc doanh nghiệp, con trai một người bạn cùng làm ăn với cha Mẫn.

Trước áp lực quá lớn từ gia đình, cộng với sự quan tâm ân cần của đối phương, tình cảm của Mẫn đối với Kiện cũng nhạt dần. Tháng 5/2000, Mẫn quyết định chia tay với Kiện.

Do cuộc tình thất bại, bị bạn gái bỏ nên Kiện quyết định phải đi thật xa để quên đi ký ức. Sau đó, Kiện xin vào làm ở một công ty nước ngoài tại thành phố Giang Môn (tỉnh Quảng Châu), cách nhà gần 2000km.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Tết 2004, qua giới thiệu của bạn bè, Kiện quen cô gái tên Vương Quỳnh, hơn Kiện 2 tuổi. Do có nhiều điểm chung nên hai người nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, ít lâu sau cả hai xác định mối quan hệ yêu đương. Cuối năm 2004, Kiện và Quỳnh làm lễ kết hôn, một năm sau Quỳnh sinh hạ một bé gái đáng yêu, cuộc sống vợ chồng hết sức êm ấm hạnh phúc. Sau khi lấy Kiện, công việc kinh doanh của Quỳnh ngày càng phát triển, trở thành doanh nghiệp trẻ tiêu biểu, được bầu làm đại biểu nhân dân của khu Tân Hội (TP.Giang Môn).

Một thời gian sau, em gái Kiện cưới chồng nên Kiện về quê ở Hoa Âm để cùng gia đình chuẩn bị lễ cưới cho em. Sau khi ăn cơm, trong lúc bàn bạc công chuyện, Kiện tình cờ biết chuyện Mẫn tìm đến mượn tiền người bạn học cấp 3 của Kiện để chữa bệnh.

Sau khi tìm hiểu, anh biết Mẫn hỏi mượn tiền chữa bệnh ung thư thận. Sau khi Mẫn tốt nghiệp rồi kết hôn một thời gian thì xin nghỉ công việc làm giáo viên để làm một thiếu phụ giàu có, đi đâu cũng có xe đắt tiền đưa đón, ăn mặc đều dùng quần áo hàng hiệu đắt tiền. Thế nhưng, hạnh phúc chẳng được bao lâu thì nhà Mẫn xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, khuynh gia bại sản. Không chịu được áp lực nên ít lâu sau vợ chồng Mẫn ly hôn. Nhưng họa vô đơn chí, lúc này Mẫn lại phát hiện mình bị ung thư, gia đình không có tiền để chữa trị.

Gặp Kiện, Mẫn vô cùng sửng sốt và ngại ngùng. Nhìn thấy người yêu cũ lúc này gầy gò xanh xao, tiều tụy, hai mắt lộ vẻ đờ đẫn mơ hồ, không còn là một cô gái xinh đẹp, trắng trẻo hồng hào và đầy đặn như trước đây, trong lòng Kiện dấy lên một nỗi thương cảm khó tả. Sau khi hỏi han tình hình, Kiện tỏ ý muốn đưa hai mẹ con Mẫn cùng đến Quảng Châu để trị bệnh cho cô, mọi chi phí Kiện sẽ lo lắng hết.

Ung thư thận của Mẫn đã đến giai đoạn giữa, tế bào ung thư đang phát triển, phân hóa ở cấp 2, nếu tiến hành phẫu thuật sớm sẽ có hi vọng hồi phục, chi phí khoảng 200-250 ngàn nhân dân tệ.

Kiện chạy đôn chạy đáo khắp nơi nhưng cũng chỉ vay được 100 ngàn nhân dân tệ. Không lâu sau, bác sĩ gọi điện đến thông báo bệnh tình Mẫn có biến chuyển xấu, bị hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ khuyên, nếu Kiện không lo đủ tiền thì nên đón Mẫn về nhà.

Tắt điện thoại, Kiện cắn răng nhờ một người bạn dẫn mối để mượn 150 ngàn nhân dân tệ với lãi suất cao. Sau 8h đồng hồ, ca phẫu thuật hết sức thành công. Bác sĩ cho biết, sau khi phẫu thuật vẫn cần thời gian 3 tháng để điều trị bằng hóa chất, tránh tế bào ung thư tiếp tục tái phát. Nghe xong, Kiện hiểu rằng, trong thời gian 3 tháng đó, số tiền chữa trị sẽ là con số khổng lồ.

Ngày 7/3, Kiện đưa mẹ con Mẫn về Tân Hội, thuê nhà cho họ ở để điều trị định kỳ tại bệnh viện. Thời gian đó, Kiện vừa đi làm ở công ty vừa tranh thủ thời gian đưa đón chăm sóc Mẫn.

Chủ nợ liên tục thúc ép, đe dọa khiến Kiện gầy sọp đi trông thấy vì lo lắng. Quỳnh thấy chồng thời gian này không được bình thường, nhưng Kiện chỉ nói do công ty lúc này có quá nhiều áp lực.

Chiều muộn 27/5, trên đường đi làm về, Kiện ghé qua thăm hai mẹ con Mẫn, khi vừa từ khu chung cư bước ra bãi để xe, Kiện bị 3 thanh niên kéo lại rồi đẩy vào một chiếc xe. Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe mới dừng lại, Kiện bị nhốt vào một căn phòng kín tối tăm và bị đánh bất tỉnh. Lúc này Kiện mới biết mình bị chủ nợ bắt cóc để ép Kiện trả tiền.

Người vợ nhân từ

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy Kiện nghe thấy có tiếng người to tiếng với nhau, qua khe cửa, Kiện thấy vợ đang nói chuyện với chủ nợ, tâm trạng hết sức lo lắng. Quỳnh tỏ ý yêu cầu chủ nợ thả người, nhất định 3 ngày sau sẽ trả đủ tiền cho anh ta. Nhìn thấy chồng bước ra, mặt mũi thâm tím, Quỳnh bật khóc nức nở không hiểu sao Kiện lại ra nông nỗi thế này, có việc gì sao Kiện không nói cho mình biết.

Về đến nhà, Kiện vừa khóc vừa xin lỗi vợ rồi thành thực kể lại toàn bộ sự việc. Nghe xong, nước mắt Quỳnh lại trào ra, một lúc sau, Quỳnh nắm tay Kiện nghẹn ngào nói: “Anh được an toàn thế này là may rồi, những chuyện trước đây em không hề trách anh, bởi như vậy chứng tỏ anh là một người đàn ông có tình có nghĩa. Em chỉ trách anh vì sao anh không nói sớm với em. Mình lấy nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ anh không hiểu tính em hay sao?”.

Sau đó, hai vợ chồng lái xe đến căn nhà thuê của mẹ con Mẫn, nào ngờ vừa bước vào thì thấy mẹ con Mẫn đang thu dọn hành lý. Mẫn cúi đầu nhỏ nhẹ: “Em với mẹ sẽ về Thiểm Tây, lẽ ra em không nên ở đây làm phiền anh…”.

Không để Mẫn nói hết câu, Vương Quỳnh liền tiến lại gần nắm chặt tay Mẫn ân cần nói: “Em gái! Bệnh của em vẫn cần phải nằm viện điều trị, em về lúc này làm sao anh Kiện yên tâm cho được? Chị là vợ anh ấy, tiền em không phải lo, chị có thể lo liệu được. Bây giờ chúng ta đi làm thủ tục nhập viện luôn…”. Vừa nói Quỳnh vừa cầm hành lý của Mẫn kéo ra xe trước, sau đó gật đầu tỏ ý bảo Kiện thuyết phục hai mẹ con họ.

Kỳ thực, tuy nói vậy nhưng lúc này trong tay Quỳnh cũng không có tiền, bởi nửa tháng trước Quỳnh vừa nhập lô hàng các loại xe điện trị giá 3 triệu tệ. Vì vậy, Quỳnh đành phải vay một người bạn hàng, người này nghe xong ý định vay tiền của Quỳnh liền giãy nảy lên nói Quỳnh thật ngốc, đem tiền đi chữa bệnh cho người yêu cũ của chồng nhưng cuối cùng vẫn cho Quỳnh vay.

Sau khi trả hết nợ cho cho chồng, Quỳnh đóng viện phí cho Mẫn được điều trị với điều kiện tốt nhất. Sau 3 tháng, bệnh của Mẫn đã được khống chế, sức khỏe của Mẫn đã hồi phục nhanh chóng. Thời gian này, Quỳnh thường xuyên đến phụ giúp chăm sóc Mẫn, lúc rảnh rỗi cô lại tự tay nấu canh bổ dưỡng đem đến cho Mẫn ăn. Hành động chân tình của cô khiến Kiện và mẹ con Mẫn đều cảm động rớt nước mắt.

Khi được hỏi tại sao Vương Quỳnh lại có thể làm một việc trượng nghĩa đến vậy, cô cho biết: “Mình bỏ tiền ra cứu Lý Mẫn cũng chính là cứu chồng, không có tiền sau này có thể tìm cách kiếm lại được, nhưng mất đi người chồng tốt như vậy, mình không dám đảm bảo rằng liệu sau này có thể tìm được hay không. Nếu lúc ấy tôi ích kỷ, nhỏ nhen thì rất có thể gia đình sẽ không còn hạnh phúc như ngày hôm nay”.

Chuyện lạ, mai mối cho tình cũ

Chính em đã đưa người con gái ấy đến với anh. Một câu chuyện tưởng chỉ có trong thơ ca, cổ tích. 

“Thằng đó cái gì cũng được, chỉ tội rượu chè bê tha quá, lấy nó về sau này con sẽ khổ”. Khi nghe em thuật lại lời nói của cha, anh rất tự ái.

Lúc đó anh nghĩ, đó chẳng qua chỉ là một sự từ chối khéo chứ cái chuyện rượu chè thì thằng đàn ông nào chẳng mắc phải? Hơn nữa, anh chỉ xỉn có 2 lần khi đến nhà em chứ có nhiều lắm đâu mà bảo bê tha?

Nhớ hồi đó khi anh nói chia tay, em đã khóc rất nhiều. Em bảo rằng anh không thương em, cha nói vậy chớ đâu có cấm cản hai đứa tiếp tục yêu thương, tìm hiểu. Nếu thật lòng với em, anh có thể sửa đổi, thậm chí chỉ cần anh không xỉn khi đến nhà em, còn những lúc khác thì sao cũng được. Thế nhưng, anh không nghe vì lòng anh đã quyết.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Xa em, anh mới thấy cuộc sống của mình thật vô nghĩa. Chẳng còn ai mong ngóng, nhắn tin, gọi điện, chúc anh ngủ ngon... Chẳng còn ai tươi cười xuất hiện đúng lúc anh đang đói khát, mệt lả vì công việc đến nỗi không dứt ra được để kiếm cái gì bỏ bụng. Không có em, cuộc sống với anh như ngừng lại. Và anh lại chìm trong rượu khi biết tin em đã lấy một người khác.

Cho đến ngày có một cô gái khác đột ngột xuất hiện trước anh. Người đó đã mang lại cho anh sinh khí mới, đã vực anh dậy từ vũng lầy bê tha rượu chè, đã thật lòng yêu anh và cảm hóa con người anh. Người ấy đã mang hạnh phúc đến cho anh như em đã từng.

Tưởng như vậy thì cuộc sống cũng đã có hậu lắm rồi. Vậy mà giờ đây, anh tình cờ biết được một điều diệu kỳ khác của tình yêu, tình người. Chính em đã đưa người con gái ấy đến với anh. Một câu chuyện tưởng chỉ có trong thơ ca, cổ tích. Cảm ơn em, người đã “mai mối” cho nhân duyên, hạnh phúc của anh bây giờ. Thế mới biết có những tình yêu vẫn sống mãi ngay cả khi người ta không còn đi chung một con đường. Một lần nữa, cảm ơn em...

Tình cũ than vãn vì trót tham vàng bỏ ngãi

Giữa lúc ấy, ông trời còn trêu ngươi khi cho anh gặp lại em. Chẳng biết can cớ gì mà anh lại than nghèo, kể khổ. 

Ngày anh nghe lời mẹ, chia tay em để đi cưới vợ, anh nghĩ thôi kệ, dẫu sao cưới vợ giàu sau này khi con mình đau ốm, cũng sẽ có tiền thuốc thang; bản thân mình không phải lo lắng chuyện cơm ăn, áo mặc, nhà ở. Khi anh nói điều này với thằng bạn thân, nó bảo anh là người thực dụng. Còn em thì chỉ lặng lẽ khóc.

Nhà vợ anh rất giàu. Mỗi cô con gái khi đi lấy chồng đều được tặng của hồi môn là một căn nhà, một chiếc xe tải và một số tiền để làm ăn. Anh trở thành ông chủ từ đó. Cuộc sống giàu sang ở nhà vợ khiến anh càng củng cố suy nghĩ của mình: Lấy vợ giàu là một lựa chọn sáng suốt. Nếu lấy em - cô giáo ở vùng quê nghèo - thì có lẽ suốt đời anh cũng chẳng biết làm gì ngoài cái nghề bán cháo phổi cùng em vì có thầy cô giáo nào trở thành đại gia đâu?

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Thế nhưng, cuộc đời không phải lúc nào cũng như dòng sông phẳng lặng. Một đứa con, niềm ao ước của vợ chồng anh mãi chẳng thấy dù đã tốn kém rất nhiều tiền bạc để chữa trị. Rồi công việc làm ăn bắt đầu gặp khó khăn. Mà lạ thật, hết khó khăn này đến khó khăn kia nối tiếp nhau. Cho đến một lúc, anh hốt hoảng phát hiện mình nợ nần chồng chất. Nợ mẹ đẻ nợ con. Nhà cửa cầm cố bị phát mãi, xe cộ chẳng còn, một bữa ăn ngon giờ cũng trở thành niềm ước ao lớn nhất. Rồi vợ chồng bắt đầu hục hặc, người này đổ lỗi cho người kia...

Giữa lúc ấy, ông trời còn trêu ngươi khi cho anh gặp lại em. Chẳng biết can cớ gì mà anh lại than nghèo, kể khổ. Anh quên mất cuộc sống hôm nay là do chính anh tạo ra cho đến khi em nói: “Hạnh phúc hay không là do anh lựa chọn”. Một câu nói thật nhẹ nhàng nhưng nó khiến anh xấu hổ trước em.

Đúng rồi. Có ngày hôm nay là do anh lựa chọn. Thế thì than vãn làm gì phải không em?

Đọc nhiều nhất

Tin mới