Tình cũ than vãn vì trót tham vàng bỏ ngãi

Giữa lúc ấy, ông trời còn trêu ngươi khi cho anh gặp lại em. Chẳng biết can cớ gì mà anh lại than nghèo, kể khổ. 

Ngày anh nghe lời mẹ, chia tay em để đi cưới vợ, anh nghĩ thôi kệ, dẫu sao cưới vợ giàu sau này khi con mình đau ốm, cũng sẽ có tiền thuốc thang; bản thân mình không phải lo lắng chuyện cơm ăn, áo mặc, nhà ở. Khi anh nói điều này với thằng bạn thân, nó bảo anh là người thực dụng. Còn em thì chỉ lặng lẽ khóc.

Nhà vợ anh rất giàu. Mỗi cô con gái khi đi lấy chồng đều được tặng của hồi môn là một căn nhà, một chiếc xe tải và một số tiền để làm ăn. Anh trở thành ông chủ từ đó. Cuộc sống giàu sang ở nhà vợ khiến anh càng củng cố suy nghĩ của mình: Lấy vợ giàu là một lựa chọn sáng suốt. Nếu lấy em - cô giáo ở vùng quê nghèo - thì có lẽ suốt đời anh cũng chẳng biết làm gì ngoài cái nghề bán cháo phổi cùng em vì có thầy cô giáo nào trở thành đại gia đâu?

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Thế nhưng, cuộc đời không phải lúc nào cũng như dòng sông phẳng lặng. Một đứa con, niềm ao ước của vợ chồng anh mãi chẳng thấy dù đã tốn kém rất nhiều tiền bạc để chữa trị. Rồi công việc làm ăn bắt đầu gặp khó khăn. Mà lạ thật, hết khó khăn này đến khó khăn kia nối tiếp nhau. Cho đến một lúc, anh hốt hoảng phát hiện mình nợ nần chồng chất. Nợ mẹ đẻ nợ con. Nhà cửa cầm cố bị phát mãi, xe cộ chẳng còn, một bữa ăn ngon giờ cũng trở thành niềm ước ao lớn nhất. Rồi vợ chồng bắt đầu hục hặc, người này đổ lỗi cho người kia...

Giữa lúc ấy, ông trời còn trêu ngươi khi cho anh gặp lại em. Chẳng biết can cớ gì mà anh lại than nghèo, kể khổ. Anh quên mất cuộc sống hôm nay là do chính anh tạo ra cho đến khi em nói: “Hạnh phúc hay không là do anh lựa chọn”. Một câu nói thật nhẹ nhàng nhưng nó khiến anh xấu hổ trước em.

Đúng rồi. Có ngày hôm nay là do anh lựa chọn. Thế thì than vãn làm gì phải không em?

Chuyện lạ, mai mối cho tình cũ

Chính em đã đưa người con gái ấy đến với anh. Một câu chuyện tưởng chỉ có trong thơ ca, cổ tích. 

“Thằng đó cái gì cũng được, chỉ tội rượu chè bê tha quá, lấy nó về sau này con sẽ khổ”. Khi nghe em thuật lại lời nói của cha, anh rất tự ái.

Lúc đó anh nghĩ, đó chẳng qua chỉ là một sự từ chối khéo chứ cái chuyện rượu chè thì thằng đàn ông nào chẳng mắc phải? Hơn nữa, anh chỉ xỉn có 2 lần khi đến nhà em chứ có nhiều lắm đâu mà bảo bê tha?

Nhớ hồi đó khi anh nói chia tay, em đã khóc rất nhiều. Em bảo rằng anh không thương em, cha nói vậy chớ đâu có cấm cản hai đứa tiếp tục yêu thương, tìm hiểu. Nếu thật lòng với em, anh có thể sửa đổi, thậm chí chỉ cần anh không xỉn khi đến nhà em, còn những lúc khác thì sao cũng được. Thế nhưng, anh không nghe vì lòng anh đã quyết.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Xa em, anh mới thấy cuộc sống của mình thật vô nghĩa. Chẳng còn ai mong ngóng, nhắn tin, gọi điện, chúc anh ngủ ngon... Chẳng còn ai tươi cười xuất hiện đúng lúc anh đang đói khát, mệt lả vì công việc đến nỗi không dứt ra được để kiếm cái gì bỏ bụng. Không có em, cuộc sống với anh như ngừng lại. Và anh lại chìm trong rượu khi biết tin em đã lấy một người khác.

Cho đến ngày có một cô gái khác đột ngột xuất hiện trước anh. Người đó đã mang lại cho anh sinh khí mới, đã vực anh dậy từ vũng lầy bê tha rượu chè, đã thật lòng yêu anh và cảm hóa con người anh. Người ấy đã mang hạnh phúc đến cho anh như em đã từng.

Tưởng như vậy thì cuộc sống cũng đã có hậu lắm rồi. Vậy mà giờ đây, anh tình cờ biết được một điều diệu kỳ khác của tình yêu, tình người. Chính em đã đưa người con gái ấy đến với anh. Một câu chuyện tưởng chỉ có trong thơ ca, cổ tích. Cảm ơn em, người đã “mai mối” cho nhân duyên, hạnh phúc của anh bây giờ. Thế mới biết có những tình yêu vẫn sống mãi ngay cả khi người ta không còn đi chung một con đường. Một lần nữa, cảm ơn em...

Mất ăn mất ngủ vì “phút xao lòng”

Cô toàn tâm toàn ý quay về với gia đình nhưng bí mật ấy khiến cô mất ăn mất ngủ, nghĩ đến một ngày vụ việc bị bại lộ...

Thảo khá trẻ so với tuổi 27, mái tóc tém cắt ngắn càng khiến cho khuôn mặt cô thêm trẻ trung, đáng yêu. Làm việc trong lĩnh vực làm đẹp nên Thảo càng có điều kiện chăm sóc nhan sắc của mình. Từ lúc bước vào phòng tư vấn, Thảo khá rụt rè. Lấy chồng từ năm 22 tuổi, 5 năm qua, cuộc hôn nhân của Thảo hạnh phúc bên cạnh cô con gái gần 4 tuổi. Nhưng giờ nó đang có nguy cơ đổ vỡ chỉ vì lỗi lầm cô phạm phải.

Thảo kể, trước khi lấy chồng cô có một mối tình khá sâu nặng. Nhưng rồi cuộc tình đó đổ vỡ, họ chia tay nhau không phải vì hết tình yêu mà vì ông thầy bói bảo với mẹ chàng trai đó tuổi của cô xung khắc với gia đình bà. Quá đau khổ, cô cố tình chấm dứt liên lạc với anh, đón nhận những tình cảm mới để nhanh chóng quên đi tình yêu dang dở. 

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Vốn có chút lợi thế về nhan sắc nên Thảo được nhiều chàng trai tìm đến chinh phục. Và rồi Thắng là người đã khiến cô quên hẳn quá khứ để tiếp tục yêu. Sau hai năm tìm hiểu, họ làm đám cưới và hạnh phúc với tổ ấm nhỏ của mình. Nói đến chồng, Thảo vẫn một lòng khẳng định anh là người tốt, yêu vợ, thương con, sống rất được lòng mọi người. Chính vì điều đó mà Thảo càng cảm thấy lỗi lầm của mình quá… "tày trời".

- Cách đây hơn một năm, chồng đi công tác, khó ngủ nên em đã lên Facebook (FB) tán chuyện với bạn bè. Rồi em phát hiện trong danh sách mời kết bạn có FB của người yêu cũ. Tim em đập loạn lên khi gặp lại người xưa. Vừa đồng ý kết bạn xong, anh ấy đã lập tức inbox ngay cho em.

Đêm đó chúng em đã chát với nhau rất lâu về hoàn cảnh hiện tại của mỗi đứa. Tình cũ ùa về, anh ấy nói dù chia tay nhưng sâu thẳm trong tim vẫn dành cho em một góc. Để rồi mỗi lần qua một góc phố, quán ăn in dấu kỷ niệm tình yêu trước đây, nỗi nhớ em lại ùa về. Rõ ràng em biết giờ nghe những lời thổ lộ ấy là có lỗi với chồng con nhưng vẫn không thể kìm lòng. Sau đó, bọn em ngày nào cũng dành thời gian "gặp" nhau trên FB. Nhưng rồi những cuộc hẹn hò ảo đó dường như không đủ. Cả em và anh ấy đều tìm mọi cách để được gặp nhau bên ngoài. Em nói dối gia đình về những cuộc họp lớp, đi gặp khách hàng, thậm chí là đăng ký cả một khoá học nâng cao tay nghề chỉ để có lý do gặp tình cũ.

Từ lúc nào em sao nhãng dần trách nhiệm trong gia đình trong khi chồng em nghĩ vợ bận nên càng thông cảm. Anh ấy bố trí thời gian để về hỗ trợ việc nhà cho em, tự mình chăm sóc bản thân và cả con gái thay vì chờ vợ như trước đây. Em đã không nhận ra điều đó cho đến hôm con gái bị sốt nằm mê man trong viện. Lúc nhìn cảnh chồng ngồi ôm con ngủ gật trên giường bệnh, thỉnh thoảng giật mình tỉnh giấc khi con ú ớ gọi mẹ, em thấy mình tội lỗi "tày trời". Ngay ngày hôm sau, em quyết định chấm dứt tất cả. Người cũ cũng hiểu ra cái sai nên chúng em tự nguyện rời khỏi cuộc sống của nhau.

Theo lời Thảo, sau khi bước ra khỏi tình cũ, cô toàn tâm toàn ý quay về với gia đình nhưng bí mật ấy khiến cô mất ăn mất ngủ, nghĩ đến một ngày vụ việc bị bại lộ, chồng phát hiện ra sự thật, cô thấy mình bấn loạn.

Tôi nói với Thảo, rằng giờ không phải lúc cô đau khổ, bấn loạn với bí mật của mình hay thật thà thú nhận tội lỗi với chồng để cầu xin tha thứ. Trước mắt, cô hãy cứ là một người vợ tốt, tận tâm với gia đình, bù đắp cho chồng con nhiều hơn sau những ngày tháng lơi là vì tình cũ. Sau một thời gian, bí mật đó vĩnh viễn nằm im trong quá khứ thì tốt còn nếu bị chồng phát hiện, cô phải chấp nhận mọi quyết định của anh. Nhưng tôi tin, với một người chồng luôn yêu vợ, thương con, anh sẽ biết cân nhắc giữa việc nên hay không nên chấm dứt hôn nhân với một người vợ đã toàn tâm toàn ý quay về sửa chữa lỗi lầm, vẫn là vợ hiền dâu thảo lâu nay. Chẳng phải dân gian có câu "đánh kẻ chạy đi ai đánh nỡ đánh kẻ chạy lại" đó sao?

Chịu “nhục” để tiến thân

Nay anh phải có một người vợ tương xứng với anh, có đâu “đốt đời” với một bà vợ vừa già, vừa xấu, vừa vô dụng thế này…

Khi chúng tôi mới biết nhau, chồng tôi là anh sinh viên trường y sắp tốt nghiệp, nghèo kiết xác, không có ai thân thích ở thành phố này. Tôi cảm phục ý chí và sự cần cù của anh, cộng với thái độ chân thành, không màu mè hình thức của một chàng trai tỉnh lẻ, nên gật đầu làm vợ anh, chẳng màng tới sự theo đuổi của nhiều người đàn ông “môn đăng hộ đối” khác.

Cưới nhau rồi, tôi càng tin mình không chọn lầm. Anh chăm chỉ làm việc, không ngại khó khăn vất vả, lại rất có ý thức học thêm, nâng cao chuyên môn. Ba tôi khi đó là phó giám đốc một bệnh viện lớn, đương nhiên nhận anh về làm việc, hết lòng nâng đỡ. Khỏi phải nói, sức phấn đấu của anh làm ba tôi thật sự hài lòng.

Bảy năm, chúng tôi có với nhau hai đứa con. Nhà anh ở quê được sửa sang lại, em út tiếp tục học hành cũng nhờ có anh chu cấp. Khi anh đủ sức mở phòng mạch tư kiếm sống thì ba tôi đến tuổi về hưu, mừng là con rể có thể vững vàng kế tục sự nghiệp của mình…

Đó cũng là lúc cuộc hôn nhân của tôi rẽ sang một khúc quanh mà có nằm mơ gặp ác mộng, tôi cũng không nghĩ ra: anh bỗng dưng đề nghị ly hôn! Chồng tôi thoắt cái trở mặt, nhanh đến không sao dám tin, mới hôm qua còn qua lại, lễ nghĩa, chu đáo, yêu thương…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Khi chỉ có hai vợ chồng với nhau, anh chẳng ngại ngần gì mà không lật bài bằng những câu cạn tình cạn nghĩa, trơ tráo, vô sỉ. Nào là chấp nhận lấy tôi, nín nhịn chịu đựng tôi chừng ấy thời gian là đủ lắm rồi. Tôi tưởng mình là ai kia chứ, lá ngọc cành vàng à? Chẳng qua lúc trẻ cần một chỗ dựa, một nơi yên ổn để tiến thân nên anh mới phải chịu “nhục” bấy lâu. Nay anh phải có một người vợ tương xứng với vị trí và tài năng của anh, có đâu “đốt đời” với một bà vợ vừa già, vừa xấu, vừa vô dụng thế này…

Con người ta, dường như khi đã bạc thì không bút mực nào tả xiết. Cả nhà tôi bất ngờ khi biết thêm góc khuất nhân cách của một người bấy lâu mình cứ tưởng là hiểu rõ lắm, thân thiết lắm và đối đãi hết lòng. Sự thất vọng ê chề, nỗi đớn đau vì lầm tưởng và bị lợi dụng làm cha tôi suy sụp. Cảm giác ghê sợ, khinh bỉ làm tôi không sao chịu đựng nổi, chỉ mong mau chóng thoát khỏi con người vô ơn, tệ bạc, phản trắc.

Khi nỗi bất ngờ choáng váng qua đi, khi ba tôi đã bình tâm hơn sau cú sốc lật lọng của gã con rể vốn được ông yêu quý chẳng khác con ruột, chúng tôi quyết định sẽ cắt bỏ cái khối u nhọt đó khỏi phần đời còn lại của mình. Chỉ thương hai đứa con nhỏ dại. Thế nhưng, cuộc ly hôn chẳng phải dễ dàng gì, bởi sự trơ trẽn đến tận cùng của người đàn ông vốn có học, từng chịu ơn cha tôi, từng thản nhiên đón nhận sự cưu mang chăm sóc của gia đình vợ nhiều năm dài để yên tâm học hành… Chồng tôi gây khó dễ trong việc đòi chia đôi mớ tài sản có được trong thời kỳ hôn nhân, cố tình không nhìn nhận căn nhà, cái xe đều do ba tôi sắm sửa cho… Bần tiện đến mức, anh ta đòi mang cả chút nữ trang ít ỏi vốn là quà cưới cho cô dâu ngày xưa ra chia chác…

Thế nhưng, anh ta lại chẳng màng đến hai đứa trẻ luôn níu áo bố. Trong cuộc chiến tranh hơn thua từng chút quyền lợi đó, anh ta hoàn toàn chẳng đả động gì đến hai sinh linh tội nghiệp kia, tựa như chúng chẳng hề tồn tại. Anh ta “trả giá” từng trăm ngàn khi ra tòa thỏa thuận về tài sản. Trước mặt thiên hạ, người từng đầu ấp tay gối với tôi không ngần ngại than nghèo kể khổ, bao nhiêu tiền làm ra lâu nay bị bên vợ “siết” để đầu tư này nọ hết, giờ phải chia đều ra để anh ta bớt bị thiệt thòi!

Con chim ngỡ mình đủ lông đủ cánh đã bạc bẽo bay đi. Cuộc đời nhân quả nhãn tiền, tôi thực tâm không nuôi lòng oán hận, chỉ thương hai đứa con mất cha bởi những tham vọng và toan tính của chính người đã sinh ra chúng. Tôi càng tiếc nuối tình yêu và niềm tin đã đặt sai chỗ, uổng phí tuổi xuân cho một người không xứng đáng…

Tin mới