Vợ rớt nước mắt khi nhìn mâm cơm ở cữ chồng nấu

Sinh con còn chưa đầy tháng mà chồng đã bắt tôi về nhà, không cho tiếp tục ở với bố mẹ nữa.

Chồng tôi bản tính gia trưởng, thích mọi người phải chiều theo ý của anh. Lúc yêu nhau, tôi đã phân vân, không biết có nên lấy một người đàn ông như vậy làm chồng không? Nhưng rồi tôi mang bầu nên đành phải cưới. Ngày cưới, chồng còn cho rằng anh đang 'ban phước' cho tôi, nếu không thì tôi phải làm mẹ đơn thân rồi. Ngay lúc chồng nói câu đó, dù chỉ là đùa vui, tôi vẫn nhận ra cuộc hôn nhân của mình sẽ không mấy bình lặng.

Quả đúng như tôi dự đoán, dù bầu bì, tôi vẫn phải đi làm ở công ty, về nhà thì làm công việc nhà. Bố mẹ 2 bên cho một số tiền, chúng tôi bán vàng cưới và vay mượn thêm để mua nhà riêng. Cứ tưởng có nhà riêng thì cuộc sống sẽ thoải mái hơn, nhưng không, chồng tôi mặc kệ vợ làm việc nhà, còn bản thân thì nằm xem phim, chơi game.

Bầu 8 tháng, tôi bảo chồng cho mình về nhà bố mẹ đẻ ở để dưỡng thai, sinh con. Chồng tôi không đồng ý, anh ấy bảo không muốn ở rể, sợ mang tiếng này nọ. Nhưng bố mẹ chồng tác động, ép buộc nên anh phải cho tôi về ngoại. Dù vậy, anh không về ở cùng vợ mà chỉ đến vào 2 ngày cuối tuần. Mỗi lần đến đều kêu ca, bảo tôi nhanh sinh con để còn chuyển về nhà riêng cho thoải mái. 

Hiện tại, tôi ở cữ chưa tròn tháng nhưng đã bị chồng ép về nhà riêng. Anh ấy lấy lý do công việc, đi đi về về giữa 2 nhà bất tiện, kêu tôi về nhà để anh tiện chăm sóc. Bố mẹ không muốn vợ chồng tôi mâu thuẫn nên cũng khuyên tôi làm theo ý chồng. Mẹ tôi sẽ thường đến thăm nom, bế cháu giúp tôi những khi bà rảnh rỗi.

Ngay ngày đầu tiên về nhà, tôi đã bàng hoàng vì cảnh nhà cửa dơ bẩn, lộn xộn, đầy mạng nhện. Chị gái tôi phải dọn dẹp, lau chùi và bố trí phòng ở cữ giúp tôi. Chị ấy lắc đầu, trách chồng tôi ích kỉ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mà không biết thương yêu vợ.

Tối đó, chồng tôi đem mâm cơm ở cữ vào phòng cho tôi ăn. Nhìn mâm cơm chỉ có bát canh rau lõng bõng, con cá kho và bát cơm mà cổ họng tôi nghẹn đắng, nước mắt lưng tròng. Ở với bố mẹ thì được ăn ngon, bữa nào cũng đầy thịt cá để có sữa cho con bú; giờ về nhà riêng thì ăn bữa cơm thiếu chất, canh mặn, cơm thừa. Hỏi sao tôi không chua xót, không tủi thân?

Chồng thấy tôi ngồi khóc mà không chịu ăn cơm thì lớn tiếng mắng mỏ, bảo anh chỉ nấu được những món đơn giản như rau luộc, cá kho, trứng chiên thôi, tôi ăn được thì ăn, không thì gọi cơm ngoài về ăn. Tôi uất ức quá, nếu không chăm được vợ ở cữ thì anh ấy đừng ép tôi về. Giờ tôi có nên đấu tranh để được về nhà bố mẹ không?

Con gái đã đòi ra ở riêng, tôi không đồng ý vì điều này

Vợ chồng tôi im lặng nhìn nhau, người tôi cứ run lên vì sợ, không ngờ con tôi đã hiểu chuyện từ lúc nào.

Vợ chồng tôi kết hôn đến nay cũng được 19 năm rồi. Chúng tôi có duy nhất một cô con gái năm nay 17 tuổi. Vì có mình con nên tôi rất thương và chiều cháu. Bởi với tôi, con gái là tài sản giá trị nhất. Tôi có thể mất tất cả, thiếu thốn đủ thứ nhưng không thể thiếu con được. Chính vì tư tưởng ấy, tôi luôn cố gắng chịu đựng người chồng tệ bạc.

Chúng tôi chỉ hạnh phúc với nhau 5 năm đầu, sau khoảng thời gian đó, hai vợ chồng liên tục cãi nhau. Chồng tôi đổi tính nết, rượu chè, chơi bời thậm chí có cả những mối quan hệ bên ngoài. Ngày tôi biết chồng ngoại tình, tôi như phát điên mà lao đến đánh ghen, làm ầm. Đổi lại chồng bênh ả ta, mắng nhiếc tôi. Ê chề trước người thứ 3, tôi biết mình đã không còn là gì trong mắt chồng rồi.

Về ngoại ở cữ, tôi chỉ ước được cuộc sống như vậy

Hết 6 tháng ở cữ tôi lại lên thành phố với chồng, có lẽ tôi sẽ tìm người giúp việc bế cháu chứ chẳng nhờ mẹ chồng lên. Tôi sợ cảnh sống chung với mẹ chồng lắm rồi!

29 tuổi tôi mới quyết định lấy chồng vì gia đình 2 bên giục nhiều quá. Tôi và Long cũng yêu nhau hơn 5 năm rồi, cả hai đều cứng tuổi, sự nghiệp cũng đã ổn định. Tôi và Long làm việc ở thành phố, nhưng quê 2 đứa lại cách nhau gần 100km. Nhà Long cũng bình thường, bố mẹ làm nông như nhà tôi. Thời gian đầu tôi tiếp xúc thấy 2 bác khá dễ tính thoải mái, thế nhưng cưới về rồi mới biết sự thật.

Chúng tôi cưới xong ở quê nội 2 hôm rồi đi trăng mật, sau đó lên thành phố làm việc ngay. Cưới được hơn 1 tháng tôi có bầu nên gia đình 2 bên mừng lắm. Nhà nội neo người, có duy nhất chồng tôi nên giờ có cháu ông bà muốn tôi nghỉ việc ở nhà dưỡng thai, về quê ông bà chăm. Họ sợ tôi đi làm vất vả, áp lực lại ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Nhưng tôi từ chối, tôi không đi làm thì bí bách lắm, bầu bí cứ vận động, làm đến gần ngày đẻ cho thoải mái.

Chồng muốn bỏ 2 con lại để cùng vợ đi nước ngoài

Nghe dự tính của chồng mà tôi hoang mang. Như thế thì chúng tôi quá vô trách nhiệm với con.

Dù có 2 bằng đại học và thông thạo ngoại ngữ nhưng sau khi sinh con, tôi vẫn xin nghỉ làm ở nhà trông con nhỏ. Tôi sinh đôi nên việc chăm con đã chiếm hết thời gian hàng ngày. Vì thế, kinh tế trong nhà phụ thuộc hoàn toàn vào đồng lương chỉ hơn 10 triệu của chồng tôi. Cũng may, anh là người tâm lý, chưa bao giờ lấy việc vợ ở nhà chăm con để dằn vặt vợ. Tháng nào chồng cũng đưa hết tiền lương cho tôi trong sự vui vẻ. Tôi biết ơn anh vì điều này lắm.

Chong muon bo 2 con lai de cung vo di nuoc ngoai

Đọc nhiều nhất

Tin mới