Vợ muốn ăn tết ngoại, chồng nói: "Bảo nhà ngoại xin phép nhà nội"

Buổi tối, trong lúc đang ngồi xem bóng đá, vợ đến ngồi bên, nhân lúc tâm trạng tôi đang vui vì đội bóng mình yêu thích vừa có bàn thắng, vợ liền thỏ thẻ: "Tết này cả nhà mình về ăn tết ngoại đi".

- "Đang yên đang lành sao tự dưng đòi về ăn tết ngoại?", tôi hỏi vợ.

- "Thì gần 10 năm rồi…"

- "10 năm thì sao?"

Thấy tôi cắt lời với vẻ mặt khó chịu, vợ đứng dậy đi chỗ khác.

Vợ chồng tôi cưới nhau gần mười năm. Sau cưới cả hai sống riêng, nhà nội nhà ngoại ở hai quê khác nhau đều xa cả. Thông thường thì đến kì nghỉ tết, cả nhà tôi sẽ về ăn tết ở nhà ông bà nội. Tới ngày mồng hai hoặc mồng ba thì sẽ bắt xe khách về nhà ngoại cách đó hơn 100km. Năm nào trời lạnh quá hay con nhỏ sụt sịt ốm đau thì thôi không về ngoại nữa.

Bao năm nay chúng tôi vẫn như vậy, có vấn đề gì đâu. Không hiểu sao nay vợ tôi lại có ý tưởng cả nhà không về nội mà về ăn tết cả bên ngoại.

Vo muon an tet ngoai, chong noi:

Đừng để chuyện gia đình sum vầy trở thành cuộc tranh cãi đau đầu "tết nội - tết ngoại" (Ảnh minh họa: Getty Images).

Câu chuyện tưởng đã dừng ở đó, không ngờ đến khuya, lúc tôi vào phòng ngủ thì vợ tôi đang ngồi trên giường có vẻ chờ tôi vào để nói chuyện.

Cô ấy bảo lúc nãy có mặt hai con ở đó nên không muốn cãi nhau, nhưng tết năm nay cô ấy muốn đưa con về đón giao thừa với ông bà ngoại. Nghe cái giọng điệu của vợ xem ra là đã nghĩ nhiều rồi chứ không phải là quyết định nhất thời. Tôi hỏi:

- "Cho anh một lý do để anh thấy việc đó là hợp lý đi".

- "Với anh, nếu như không ưu tiên bên nội thì sẽ chẳng bao giờ là hợp lý cả. Nhưng anh xem, em lấy anh 10 năm, 10 năm em chăm lo chu đáo tết bên nhà chồng. Năm nào cũng gần hết tết mới dắt díu nhau về ngoại được vài ngày, năm về năm không, về rồi lại vội vàng đi, vui đâu chẳng thấy, chỉ thấy mệt. Năm nay em muốn có một cái tết trọn vẹn với bố mẹ. Ông bà già rồi, cũng chẳng biết còn bao nhiêu giao thừa nữa".

- "Thế còn ông bà nội thì sao? Bố mẹ anh cũng già rồi, cũng muốn tết nhất con cháu quây quần. Nhà có mỗi hai anh em trai, em trai anh thì ở trong Nam, mấy năm mới đưa vợ con về một lần. Nếu vợ chồng mình cũng về ngoại thì ông bà ăn tết với nhau à. Em nghĩ cho ông bà ngoại thì cũng nên nghĩ cho ông bà nội với chứ.

- "Thì anh ở lại ăn tết với ông bà, ba mẹ con em về thôi".

- "Để thiên hạ họ cười vào mặt anh à? Tết người ta sum họp, còn nhà mình thì lại mỗi người mỗi nơi. Rồi người ta bảo anh không biết bày dạy cho vợ à. Em có biết câu "Thuyền theo lái, gái theo chồng" không? Có biết câu "thừa nội chí ngoại?" không? Em nói anh gia trưởng cổ hủ cũng được nhưng phụ nữ đã lấy chồng thì phải theo chồng, cứ hoàn thành tốt vai trò con dâu của mình đã rồi đi đâu hẵng tính".

Tôi biết tính vợ tôi xưa nay, chuyện gì thì chuyện, chỉ cần tôi cương quyết không nuông chiều, thể nào cô ấy cũng sẽ không dám tự theo ý mình nữa. Nhưng lần này có vẻ như cô ấy quyết tâm thật, tôi nói thế nào cũng không nao núng.

Cô ấy còn dùng khổ nhục kế bảo "Hôm trước em gọi điện về, mẹ em khóc bảo bố năm nay yếu lắm rồi, không biết được bao lâu nữa". Mẹ muốn tết nay con cháu đông đủ một lần, lỡ bố có mệnh hệ gì cũng toại nguyện.

Nghe vợ nói thế, tôi không muốn nói thêm gì nữa. Nước cuối, vợ đưa sức khỏe ông bà ngoại ra làm lý do thì chịu rồi. Nhưng nghĩ đến cảnh tết vợ chồng con cái hai nơi là tôi thấy không ổn. Chưa nói đến chuyện bố mẹ tôi hơi khắt khe, ba ngày lễ tết mà con dâu về ngoại e rằng ông bà không đồng ý. Cuối cùng tôi "chốt" với vợ:

- "Thôi thì thế này, nếu đó là ý muốn của ông bà ngoại thì em nói ông bà ngoại gọi điện cho ông bà nội xin phép một câu. Hoặc là thế, hoặc là em quên luôn việc về tết ngoại đi".

Vợ tôi nhìn tôi, ánh mắt có vẻ tức giận, rồi cô ấy cầm cái điều khiển ti vi ném thẳng vào người tôi hét lên: "Anh biến ra ngoài đi. Tôi nói cho anh biết, tôi là con dâu bố mẹ anh mới phải lụy chứ bố mẹ tôi chẳng việc gì phải lụy bố mẹ anh hết. Năm nay tôi cũng sẽ báo với ông bà là mấy mẹ con về ăn tết bên ngoại. Nói rõ cho anh biết là tôi "thông báo" chứ không phải "xin phép" nhé. Còn anh cứ ở nhà mà làm tròn trách nhiệm con trai của anh đi".

Trời ạ, nếu lúc đó tôi không tránh kịp thì cô ấy đã ném sưng mặt tôi rồi. Chung sống bao năm tôi chưa từng thấy vợ tôi tức giận như thế. Cũng may là gặp phải tôi hiền chứ gặp phải thằng khác thì lại ngồi mà khóc than thở mình có chồng vũ phu.

Mà chuyện cũng chẳng có gì to tát, chỉ là bàn luận chuyện ăn tết ở đâu cho hợp lý.  Tôi cũng có nói gì quá đáng đâu. Hồi cô ấy sinh đứa đầu, bà ngoại muốn đón cô ấy về nhà sinh cho tiện chăm sóc. Bà ngoại gọi điện cho thông gia xin phép, mẹ tôi vui vẻ đồng ý ngay. Thì lần này, nếu muốn con cháu về ăn tết nhà mình cũng gọi một cuộc điện thoại cho thông gia thì làm sao. Đằng nào thì con gái cũng gả cho nhà người ta, thành con nhà người ta rồi, có muốn con về nhà đón tết thì cũng nên có một câu cho phải phép chứ đúng không?

Có thế thôi mà vợ tôi nổi điên giận dữ. Mọi người ở ngoài cuộc xem cô ấy xử sự như vậy có đúng hay không?

Hận mẹ kế suốt 20 năm, về thăm nhà, tôi tự nguyện đưa thẻ ATM

Năm tôi 3 tuổi, mẹ bị xuất huyết não, dù được đưa vào bệnh viện cứu chữa nhưng đã quá muộn và sau đó bà bỏ tôi ra đi mãi mãi.

Sau khi mẹ tôi mất, bố uống rượu suốt ngày, cũng kể từ đó ông coi tôi như kẻ thù, ông nói chính vì tôi mà vợ ông mới qua đời. Hồi đó, tôi còn nhỏ nên cái gì cũng không hiểu, khi bị cha mắng, tôi luôn trốn vào một góc khóc thầm.

Khoảng 2 năm sau, bố tôi đột nhiên dẫn một người lạ mặt đến, nói rằng từ nay dì ấy sẽ sống trong nhà của chúng tôi và bảo tôi phải gọi là mẹ. Nhìn vẻ mặt người này rất hung dữ, ngay từ đầu tôi đã không ưa nên càng không thể gọi là mẹ.

Mẹ chồng bày kế để con dâu được đứng tên trong sổ đỏ

Nghe mưu kế của mẹ chồng bày cho mà tôi cảm kích bà vô cùng.

Sau khi lấy nhau, điều kiện chưa có nên chúng tôi sống chung với bố mẹ chồng. Trong khi mẹ chồng hiền lành, thương con cháu và chăm chỉ làm việc thì bố chồng lại cực kỳ khó tính và gia trưởng.

Có lần tôi ngồi tâm sự với mẹ chồng và khuyên mẹ đừng hiền quá để bố bắt nạt. Mẹ chồng nói tính bố hiếu thắng, không bao giờ chịu thua ai. Lúc mới cưới nhau, bà cũng khuyên bảo, cãi lộn với ông nhiều lắm nhưng kết quả chỉ khiến gia đình căng thẳng hơn. Cuối cùng bà rút ra được bài học là nhẫn nhịn để gia đình được vui vẻ.

Chồng tôi thẳng thừng từ chối nuôi con hộ chị vợ 3 năm

Chồng tôi không hề nể mặt vợ mà từ chối thẳng thừng lời nhờ vả của chị gái tôi.

Chị gái tôi có dự định đi xuất khẩu lao động. Từ mấy tháng trước, chị đã tích cực học tiếng nước ngoài và văn hóa bản địa để dễ hòa nhập với cuộc sống mới. Chị muốn bỏ ra 3 năm xa con để có một số vốn ổn định, khi về lại nước thì mở cửa hàng kinh doanh.

Mấy ngày trước, chị có mở lời nhờ tôi chăm sóc hộ con trai 3 tuổi. Sau khi ly hôn, chồng cũ chị không hề đoái hoài đến con, ngay cả tiền phụ cấp mà tòa quy định, anh ta cũng không gửi. Chị tôi phải sống nhờ vào sự giúp đỡ của bố mẹ. Thương chị, cũng hiểu được nỗi lòng của một người mẹ như chị nên tôi đã trót đồng ý. Dù vậy, tôi vẫn bảo chị nên nói với chồng tôi một tiếng, tránh sau này có những hiểu lầm, mâu thuẫn không đáng.

Đọc nhiều nhất

Tin mới