Sau 49 ngày bố mất, chị dâu tuyên bố một điều khiến anh em tôi choáng váng

Anh em tôi ai cũng có vài suất đất, chị dâu chăm sóc bố rất tốt nên chúng tôi đã đồng tình sang tên đất cho chị ấy.

Anh trai tôi mất sớm, chị dâu ở vậy tần tảo nuôi 2 con nhỏ. Khi các con chị đã học hành xong thì chị ấy lại phải chăm sóc bố mẹ chồng ốm đau.

Biết chị vất vả, điều kiện kinh tế khó khăn nên tháng nào 5 anh em tôi cũng gửi 4 triệu về hỗ trợ chị. Nhờ có sự quan tâm chăm sóc tận tình của chị với bố mẹ mà chúng tôi yên tâm làm việc.

Hôm Tết vừa rồi, chị dâu nói, bố yếu lắm, sống chẳng được bao lâu nữa nên lần này gọi mọi người về hết để sum họp gia đình. Nghe chị nói thế nên anh em chúng tôi đã cố gắng thu xếp mọi việc để về quê ăn Tết.

Về thăm gia đình, nhìn thấy chị dâu chăm sóc bố rất chu đáo tỉ mỉ khiến anh em tôi mừng lắm. Trước khi chúng tôi chuẩn bị quay trở lại công việc, chị dâu nói là mẹ đã mất, bố đồng ý sang tên mảnh đất 3 sào cho chị ấy. Nhưng cần chữ ký của mấy anh em tôi nữa.

Sau 49 ngay bo mat, chi dau tuyen bo mot dieu khien anh em toi choang vang

Ảnh minh họa

Ngày hôm kia, bố tôi mất được 49 ngày, anh em tôi có mặt đông đủ để làm lễ cúng bố. Sau khi xong mọi việc, chị dâu nghẹn ngào nói là con trai chị mua đất trên phố còn thiếu 3 tỷ. Thế nên chị phải bán mảnh đất của bố mẹ cho để có tiền trả nợ. Tháng sau chị dâu sẽ đi theo con trai, mảnh đất của tổ tiên đã sang tên sổ đỏ cho người ta rồi.

Nghe xong những lời chị nói mà anh em tôi choáng váng, hai chị gái thì bật khóc, còn tôi cay cú quát lớn: “Tại sao chị lại bán đất của tổ tiên vậy? Rồi sau này lấy chỗ nào mà thờ cúng bố mẹ? Chúng em không còn đường để về quê nữa sao?”.

Nói xong tôi cũng ứa nước mắt, vừa uất, vừa tự trách anh em tôi đã quá ngu ngốc. Để lòng tốt của chị dâu làm đầu óc ngu muội.

Cứ nghĩ sang tên đất cho chị dâu để chị quản lý gia sản của bố mẹ, nào ngờ chị lại mang đi bán mà anh em tôi chẳng thể làm gì được. Chúng tôi đau lắm, hối hận lắm. Giá lúc đó anh em tôi tỉnh táo hơn thì đâu có ngày để mất đất của tổ tiên như thế này. Rồi sau này con cháu muốn về quê nội chơi thì làm gì có chỗ trú chân mà về.

Chồng và chị dâu thường xuyên thậm thụt, tôi uất nghẹn khi...

Gần đây tôi mới phát hiện được một chuyện động trời khi mà chồng và chị dâu thường xuyên thậm thụt trò chuyện với nhau.

Tôi uất nghẹn khi bất ngờ khi đọc được tin nhắn giữa họ.
Ngày yêu nhau tôi thấy anh là một người rất tình cảm. Thế nhưng, khi về sống chung tôi thấy mình cảm thấy lạc lõng giữa cuộc sống với gia đình chồng. Bố mẹ chồng tôi có thể nói là người hiện đại. Họ thích chưng diện, làm mới bản thân. Còn tôi dù trẻ nhưng có khi không thời thượng, bắt trend như ông bà.

Em dâu tương lai đang lừa dối cả nhà tôi

Tuyền tái mặt, lắp bắp rồi quỳ sụp xuống chân tôi cầu xin đừng nói chuyện này cho Dương biết.

Tối hôm kia, nhà tôi có cỗ nên đã mời Tuyền là em dâu tương lai đến ăn. Vì nhà có đông người nên khi em ấy đến chơi, tôi bảo cất túi xách trong phòng ngủ của cháu, kẻo để ngoài đồ đạc lại thất lạc.

Lúc mọi người ăn uống xong và ra về cả, tôi lên phòng con lấy đồ giúp Tuyền. Tôi hoảng hốt khi thấy con đang lấy phấn son của Tuyền tô đầy trên mặt. Đồ đạc của em ấy bị con tôi ném tung tóe trên sàn nhà. Đang lúc tức giận định phạt con gái thì tôi giật mình thấy có 4 tấm băng vệ sinh ở gần chiếc túi xách của em dâu tương lai.

Phút yếu lòng, tôi đã sập bẫy lừa của gã hàng xóm

Sau hơn một tháng yêu thương mặn nồng, tôi lặng người khi nhận ra mình là một kẻ ngu muội, bị người ta lợi dụng mà không biết.

Tôi vừa mắc phải một sai lầm. Đó là sai lầm không thể tha thứ và cũng không hay hớm gì khi kể ra ngoài. Thế nhưng, sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định viết lên đây. Tôi hy vọng sẽ không có ai đi phải vết xe đổ này.

Tôi năm nay 32 tuổi, có chồng và 1 con gái. Chồng tôi do đặc thù công việc nên thường xuyên vắng nhà. Mỗi tháng anh chỉ ở nhà vài ngày. Mọi việc trong gia đình từ chăm sóc, dạy dỗ con cái đến sơn sửa, thay thế đồ đạc đều do một tay tôi làm.

Dịp Tết vừa qua, anh còn không được về ăn Tết. Hai mẹ con tôi thì nhiễm Covid-19 nên cũng không thể về quê, phải ở lại phòng trọ. Khu trọ có tất cả 8 gia đình. Nhưng ngày Tết mọi người về hết, chỉ còn nhà tôi và một anh ở tầng dưới. Bình thường tôi rất ít trò chuyện với người đàn ông đó vì anh ta ở một mình, lại không phải người vui tính, hòa đồng. Thế nhưng, trong tình huống đặc biệt như Tết vừa qua, tôi phải xin số điện thoại để nhờ anh ấy mua cho ít thuốc và đồ ăn.

Thật bất ngờ, khi trò chuyện, tôi thấy anh ấy không lạnh lùng, khó tính như mình từng nghĩ. Trái lại, anh rất nhiệt tình. Sau khi hỗ trợ mẹ con tôi, anh còn thường xuyên nhắn tin, gọi điện hỏi han và dặn tôi đừng ngại nếu cần anh ấy hỗ trợ. Sự nhiệt tình của anh khiến tôi rung động. Đến khi biết hoàn cảnh vợ anh đã bỏ theo người đàn ông khác, tôi càng thương anh hơn.

Cứ thế, tôi đắm chìm trong cảm xúc yêu mến anh, hồi hộp chờ mong từng tin nhắn của anh. Khi đi qua cửa phòng anh tôi cũng bồi hồi, xao xuyến như tình yêu nảy nở thủa đôi mươi. Dẫu vậy, lúc trở về phòng, đối diện với con tôi lại nhớ ra mình đã có gia đình. Chồng tôi tuy không phải một người đàn ông tốt, nhưng anh cũng chưa làm điều gì có lỗi với tôi.

Tôi đã cố nhắc nhở bản thân phải giấu thật kỹ cảm xúc tội lỗi kia. Thế nhưng, khi tôi càng cố gắng giữ mình thì anh lại càng tấn công tôi mạnh mẽ. Anh quan tâm tôi từ bữa ăn sáng, rót vào tai tôi không biết bao nhiêu lời ngọt ngào - những thứ mà tôi chưa bao giờ nhận được từ chồng. Thế là, tôi đã ngã vào vòng tay anh. Hơn một tháng trời, tôi say đắm trong mối tình vụng trộm. Tình yêu của tôi lớn đến mức, tôi liên tục có suy nghĩ rũ bỏ cuộc hôn nhân hiện tại để đến với anh. Tôi cũng tin mọi điều anh nói. Khi thấy anh cần tiền để đầu tư mảnh đất, tôi vét sạch túi, bán cả vàng cưới để đưa cho anh.

Tôi còn nhớ hôm ấy, anh cầm tiền và nói, khi nào bán đất được lãi, anh sẽ chia cho tôi một nửa. Vì vậy, tôi càng hạnh phúc biết bao.

Nhưng niềm hạnh phúc ấy ngắn chẳng tày gang. Một buổi sáng thức dậy, tôi phát hiện anh đã dọn khỏi khu trọ, cắt đứt mọi liên lạc với tôi. Lúc ấy, tôi như chết đứng.

Cảm giác đau đớn đến tột độ nhưng không thể gào lên khóc, càng không thể nói với bất cứ ai khiến tôi như phát điên. Thậm chí đến bây giờ, hơn nửa tháng đã trôi qua, tôi vẫn chưa thực sự bình tĩnh lại. Tôi thấy vừa cay đắng vừa sợ hãi. Cay đắng vì mình đã ngu muội để mất hết cả tiền và tình. Rồi ngày mai, ngày mốt tôi biết ăn nói thế nào với chồng tôi đây. Tôi thật sự giận bản thân mình quá.

Độc giả giấu tên

Đọc nhiều nhất

Tin mới