Con gái thương mẹ vì bị thông gia đối xử bất công. Ảnh minh họa. |
Sau nhiều lần nói chuyện, chúng tôi trao đổi số điện thoại. Anh tâm sự với tôi nhiều chuyện từ công việc tới gia đình, tôi cũng mở lòng chia sẻ về hoàn cảnh gia đình mình. Cứ thế, chẳng biết từ khi nào, tình yêu giữa chúng tôi nảy nở, hoàn toàn trong sáng, không hề vụ lợi.
Lúc nhận lời yêu, tôi vẫn nghĩ anh chỉ là một người con trai bình thường. Đến khi được anh dẫn về ra mắt gia đình để thưa chuyện cưới xin, tôi mới choáng váng khi trước mặt là cả một căn biệt thự rộng lớn.
Sự tự ti về bản thân, sự chênh lệch gia cảnh đã khiến tôi muốn lùi bước. Nhưng anh lại động viên tôi đồng hành cùng anh bảo vệ tình yêu của hai đứa. Bởi ngay chính bản thân anh cũng biết sẽ bị gia đình phản đối khi lấy vợ không "môn đăng hộ đối".
Khỏi phải nói, mẹ anh đã thất vọng như thế nào khi biết về gia cảnh của con dâu tương lai. Bà thẳng thắn khuyên chúng tôi chia tay để tìm được người phù hợp nhất. Thậm chí bà còn lấy tiền ra để ép tôi rời đi. Tuy nhiên tôi cương quyết không nhận. Cuối cùng, sau gần 2 tháng kiên trì thuyết phục, ông bà cũng đồng ý cho chúng tôi đến với nhau.
Và hơn 1 năm qua, tôi chính thức trở thành con dâu nhà giàu. Song, cuộc sống cũng không phải lúc nào cũng suôn sẻ và "màu hồng" như người ngoài nghĩ.
Mẹ chồng tôi không quá hà khắc tuy nhiên bà lại là người vô cùng sạch sẽ và chỉn chu trong mọi việc. Vì vậy, việc phải gồng mình lên để chạy theo những quy tắc, lễ nghĩa cũng như học nấu các món ăn theo khẩu vị của cả gia đình nhà chồng cũng khiến tôi bị áp lực.
Không những thế, từ khi về làm dâu mẹ chồng, dù bà không bắt bẻ hay soi mói gây khó dễ cho tôi nhưng tôi luôn có cảm giác, trong mắt mẹ chồng, tôi chưa phải là con dâu bà mà giống quan hệ chủ tớ trong gia đình. Mọi việc lớn, bé trong gia đình đều do mẹ chồng quyết định, còn tôi chỉ là người thực hiện theo.
Lúc tôi có em bé, mẹ chồng có thay đổi thái độ với tôi, song bà cũng chỉ quan tâm đến đứa cháu trong bụng có khỏe hay không. Bà ép tôi ăn đủ thứ để cho em bé khỏe. Bà yêu cầu tôi đến đúng bệnh viện nơi có bác sĩ quen mà bà đã nhờ trước. Thậm chí việc mua sắm đồ cho trẻ sơ sinh, mẹ chồng cũng không cho tôi tự quyết. Bà nói, để bà làm việc đó sẽ tốt nhất cho cháu của bà.
Ngày tôi chuyển dạ đi sinh, thấy tôi vào viện vài tiếng chưa đẻ, mẹ chồng lập tức can thiệp yêu cầu bác sĩ mổ lấy thai, kẻo để lâu ảnh hưởng đến em bé trong bụng. Tôi dù không muốn nhưng vẫn phải làm theo lời mẹ chồng, ký vào giấy tự nguyện mổ.
Đến khi con trai tôi chào đời, mẹ chồng thuê riêng một điều dưỡng chăm sóc dù mẹ đẻ tôi đã lặn lội từ quê lên chăm cháu.
Nằm trên giường bệnh, chứng kiến mẹ đẻ phải rơi nước mắt khi không được thông gia cho sờ vào cháu bé với lý do bà vừa đi đường xa, quần áo bụi bặm, tay chân nhiều vi khuẩn nên hạn chế lại gần trẻ sơ sinh, kẻo lại gây bệnh cho cháu bé... khiến tôi nghẹn đắng trong lòng.
Tôi biết mẹ chồng lo cho cháu nội nhưng đâu đến nỗi bà có quyền ngăn cấm mẹ tôi được bế cháu ngoại. Bà phải lặn lội cả trăm cây số nhưng chỉ có thể đứng ngắm cháu với bao nỗi cay đắng trong lòng.
Rồi mấy ngày qua, khi tôi đã xuất viện về nhà, mẹ chồng vẫn giao em bé cho điều dưỡng chăm sóc. Bà bắt tôi phải hút sữa ra để cho con bú bình, không cho bé bú trực tiếp ti mẹ.
Còn mẹ tôi được thông gia "giao" cho nhiệm vụ lau dọn nhà cửa, giặt quần áo. Và bà thỉnh thoảng mới được sờ vào cháu chứ không được ôm ấp, cưng nựng như các bà ngoại khác vẫn thường làm.
Mới sinh con nhưng lòng tôi đầy ngổn ngang suy nghĩ. Cứ nhìn cảnh mẹ đẻ phải khúm núm, lên chăm con gái và cháu ngoại nhưng chẳng khác nào người giúp việc cho nhà thông gia khiến tôi quặn thắt trong lòng. Tôi thấy có lỗi với mẹ vô cùng.
Chẳng nhẽ, tôi cứ mãi để mẹ mình phải chịu ấm ức như vậy hay chăng?