Nhận món quà kỷ niệm của chị gái mà nước mắt tôi tuôn rơi

Tôi cầm món quà kỷ niệm của chị gái, trái tim quặn thắt, nước mắt rơi trong đau đớn.

Tôi và chị My là chị em song sinh. Vì thế, chúng tôi gắn bó với nhau trong mọi thứ, từ nếp sinh hoạt, ăn mặc đến những sở thích cá nhân. Hồi bé, tôi và chị có chung một cuốn nhật ký. Trong cuốn sổ đó, tôi và chị thường ghi những điều mình thích, dán tranh ảnh hoặc chép lời bài hát. Tối, hai chị em thường ngồi cặm cụi trang trí cuốn sổ, có khi cùng ngâm nga một bài nhạc.

Khi dậy thì, tôi và chị bắt đầu có những điểm khác biệt với nhau. Tôi năng động, nhiệt huyết và nhiều bạn bè hơn chị gái. Vì có những mối quan hệ bên ngoài nhiều nên tôi ít dành thời gian bên chị, cũng không còn để ý đến cuốn sổ nhật ký thời thơ bé nữa.

Tháng trước, tôi đi khám sau khi thấy cơ thể có những dấu hiệu bất thường. Khi nhận kết quả bị ung thư cổ tử cung, trời đất như sụp đổ dưới chân tôi. 35 tuổi, tôi còn cả một quãng đời dài phía trước với biết bao dự định. Tôi còn một mái ấm nhỏ, còn hai đứa con thơ dại. Nghĩ tới tương lai, tôi gục xuống ghế đá, khóc nức nở.

Lúc này, người đầu tiên tôi gọi điện thông báo tin là chị gái mình. Chị ấy vội đến nhà tôi với hộp cháo do chị tự nấu. Chị cũng lấy chồng rồi, cũng sinh được một đứa con trai và cuộc sống bình yên, ổn định hơn tôi.

Thấy tôi nằm bẹp trên giường, chị ôm chầm lấy tôi mà khóc. Khi bình tĩnh lại, chị đưa cho tôi một cuốn sổ. Cầm quyển sổ trên tay, tôi bần thần nhận ra đây là cuốn nhật ký từ thời thơ ấu của hai chị em. Lật mở từng trang sổ, tôi càng kinh ngạc khi thấy chị vẫn duy trì thói quen viết những ký ức khó quên vào sổ nhật ký. Những lần chị buồn vì tôi theo bạn bè mà bỏ rơi chị. Hay chị đau lòng khi thấy tôi khóc nức nở khi tình đầu tan vỡ. Rồi chị hạnh phúc khi thấy tôi khoác áo cưới bước vào lễ đường... Từng trang từng trang là biết bao tình cảm chị dành cho tôi.

Chị nói chỉ hi vọng tôi có thêm động lực để chiến đấu với bệnh tật. Chị sẽ đồng hành cùng tôi cho đến chặng cuối cùng. Nước mắt tôi rơi ròng ròng, ướt đẫm cả một mảng giấy.

Tôi sẽ mạnh mẽ, sẽ cố gắng vực dậy tinh thần mà chiến đấu với căn bệnh ung thư quái ác. Tôi tin rằng chị sẽ đồng hành cùng tôi như lời chị nói. Nhưng sâu thẳm, tôi vẫn lo lắng, hoang mang và sợ hãi quá. Tôi phải làm sao đây?

Thấy bát cơm dở của chị gái, tôi nghẹn lòng, đòi bế con về

Tôi đòi bế con về nhưng chị gái kiên quyết không cho.

Vì không có con nên chị gái tôi rất thương cháu. Từ khi tôi mang bầu, chị tôi đã mua đủ thứ đồ ăn tẩm bổ cho tôi. Khi tôi sinh con, chị còn túc trực ở bệnh viện để chăm sóc suốt một tuần.

Hiện tại, con tôi được 9 tháng và đang được chị gái tôi chăm sóc. Mỗi tháng tôi gửi chị 3 triệu nhưng chị không nhận. Chị nói chăm sóc bé giúp chị nguôi ngoai đi nỗi đau mất con xảy ra 4 năm trước. Nghe chị bộc bạch mà tôi đau lòng thay chị. Số chị sao khổ đau nhiều quá. Mất con, ly hôn chồng, sống đơn độc. Nhưng chị vẫn kiên cường, buôn bán và có thu nhập ổn định hàng tháng.

Đến bệnh viện thăm chị gái, thấy hộp cơm trên bàn tôi xót xa

Tôi bảo chị gái về nhà mẹ để tôi chăm chị ở cữ nhưng chị không chịu.

Chị gái tôi lấy chồng nghèo. Khi chị dẫn người yêu về, gia đình tôi đều rất bất ngờ. Một người con gái xinh đẹp, giỏi giang như chị lại làm vợ một người có công việc không ổn định - chạy xe ôm. Đã thế nhà anh rể tôi còn ở xa, cũng khó khăn và nếu cưới thì chị phải chuyển việc về quê chồng.

Vậy mà chị gái tôi vẫn một mực đòi cưới. Bất đắc dĩ, bố mẹ tôi đành phải chấp nhận. Ngày cưới của chị, bố mẹ tôi cho chị 3 lượng vàng làm của hồi môn. Còn nhà chồng chỉ tặng chị 5 chỉ vàng. Nhưng tôi thấy họ cũng đàng hoàng, hiền lành, thương con dâu.

Tặng chị gái cái áo hàng hiệu không ngờ khiến chuyện tồi tệ hơn

Nếu không thay đổi bản thân mình, chị gái tôi sẽ khổ suốt đời mà thôi.

Đọc bài viết: "Bị chồng chê, tôi rút 100 triệu định đi làm đẹp nhưng rồi lại do dự" mà tôi thấy có bóng dáng chị gái mình trong đó.

Chị gái tôi là giáo viên, ăn mặc giản dị, tính cách gần gũi, hòa đồng. Lẽ ra, người như chị nên có một người chồng tốt. Nhưng oái oăm thay, anh rể của tôi lại là kẻ ham ăn lười làm, chỉ thích than nghèo kể khổ để lấy lòng thương của người khác. Sau nhiều lần bất đồng quan điểm, vợ chồng chị tôi đã ly hôn.

Đọc nhiều nhất

Tin mới