

![]() |
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cha mẹ đều làm nông nên mặc dù đã làm việc vất vả cả đời nhưng lúc về già họ vẫn phải "ăn bữa nay lo bữa mai". Dưới tôi còn có một người em trai nữa. Khi còn rất nhỏ, mọi sự ưu ái của bố mẹ đều dành cho cậu em trai tôi. Ở nhà có món nào ngon, mẹ luôn chỉ đưa cho em trai, trừ khi cậu ấy không ăn được thì mới đến lượt tôi. Ngay cả khi em trai đã làm sai, cuối cùng tôi vẫn là người bị đánh. Nhưng bố mẹ sẽ không thừa nhận sự thiên vị này, mẹ còn cho rằng vì tôi là anh trai thì phải nhường nhịn em.
Do kinh tế gia đình không thể nuôi nổi hai anh em cùng ăn học nên tôi đành từ bỏ ước mơ vào đại học của mình để nhường lại cho em trai. Sau khi tốt nghiệp cấp 2, tôi đành nghỉ học và ra ngoài làm việc. Tôi vật lộn với những ngày tăng ca mệt mỏi ở công ty để kiếm tiền lo cho em trai ăn học với suy nghĩ ngây thơ rằng: "Sau này em trai tốt nghiệp đại học, hai anh em cùng kiếm tiền lo cho bố mẹ thì áp lực của tôi sẽ giảm bớt phần nào".
Sau ngày cưới, chồng bất ngờ nói ra một bí mật giấu kín cả năm nay. Anh nói là 2 năm trước đã mua một mảnh đất, hiện vẫn còn nợ ngân hàng 300 triệu. Chồng bảo khi nào trả hết nợ rồi sẽ tính đến việc xây nhà.
Tôi nói với chồng là tôi cũng có một mảnh đất, được bố mẹ cho trước lúc đi lấy chồng. Nếu chồng cần tiền, tôi có thể bán mảnh đất đó để lấy tiền xây nhà và trả nợ. Chồng bảo đưa anh ấy đi xem mảnh đất mà bố mẹ cho xem có đẹp không. Nếu đẹp hơn đất của chồng mua thì có thể xây nhà trên đó.