Nghe lời cầu xin của bác giúp việc mà tôi rơi nước mắt

Mỗi khi thấy bác giúp việc ân cần khuyên nhủ, đút từng muỗng cơm cho mẹ mình mà tôi thương quá đỗi!

Sau một lần bị té ngã trong nhà tắm thì sức khỏe của mẹ tôi xuống hẳn. Bà bị liệt nửa người dưới nên không đi đứng được nữa. Nhưng nửa thân người trên vẫn còn cảm giác. Chính điều đó càng khiến mẹ tôi rơi vào khủng hoảng tinh thần. Một người phụ nữ luôn xông xáo làm mọi việc trong nhà, giờ phải nằm liệt một chỗ, ngay cả những nhu cầu căn bản cũng phải có người giúp, hỏi sao bà không buồn bực.
Thời gian đầu, anh trai còn phụ vợ chồng tôi chăm sóc mẹ. Nhưng suốt cả năm trời như thế, ai cũng bắt đầu mỏi mệt. Thấy anh đường xá xa xôi mà ngày nào cũng phải về chăm sóc mẹ, tôi bàn chuyện thuê người giúp việc.
Bác giúp việc nhỏ hơn mẹ tôi 1 tuổi, cũng là hàng xóm với mẹ tôi. Trước đây, bác ấy với mẹ tôi vốn thân thiết, sau khi mẹ tôi bệnh, bác ấy cũng thường lui tới chăm nom. Khi tôi ngỏ lời muốn bác ấy chuyển đến nhà mình ở, giúp đỡ, bầu bạn với mẹ mình, bác ấy đã đồng ý ngay.
Nhưng mẹ tôi không còn hiền hậu như trước nữa. Có lẽ nỗi đau thể xác khiến tinh thần bà cũng bị ảnh hưởng. Mẹ thường cáu gắt, hay to tiếng với mọi người, kể cả bác giúp việc từng là hàng xóm thân thiết. Mỗi khi thấy bác giúp việc ân cần khuyên nhủ, đút từng muỗng cơm cho mẹ mình mà tôi thương quá đỗi!
Mãi đến chiều tối qua, tôi vô tình thấy cảnh mẹ mình hất đổ cả bát cơm canh trên tay bác giúp việc; bác ấy không những không giận dữ mà còn lau dọn từng chút một thì tôi càng khó xử hơn. Nhà bác giúp việc khá có điều kiện, các con đều làm ăn được và không muốn mẹ đi chăm sóc người khác. Họ cũng từng nói với tôi rằng mong tôi tìm người giúp việc khác, để mẹ họ được nghỉ ngơi. Giờ lại thấy bác bị mẹ tôi đối xử như vậy, tôi rất ái ngại, sợ tình cảm hàng xóm láng giềng sẽ bị ảnh hưởng.
Buổi tối, tôi buồn bã bảo bác giúp việc nghỉ việc để anh em tôi sắp xếp nhau chăm sóc mẹ. Nào ngờ, bác giúp việc cầu xin tôi để bác ấy tiếp tục chăm sóc mẹ tôi. Bác bảo: "Bác quen biết mẹ con đến nay cũng đã vài chục năm, tình cảm keo sơn, tối lửa tắt đèn có nhau. Tính mẹ con như thế nào, bác hiểu. Bác không trách mẹ con nóng tính, ai bị bệnh mà chẳng khó chịu. Ngoài bác ra, cũng không ai đủ sức chịu đựng mẹ con đâu, nên con cứ để bác chăm".
Nghe bác ấy nói, tôi xúc động rơi nước mắt. Mẹ tôi cũng nghe được nên sáng nay, tôi không thấy bà la hét gây khó dễ cho người khác nữa. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất phân vân. Tôi có nên chủ động sang nhà bác ấy, kể hết mọi chuyện để các con bác ấy hiểu và thông cảm giúp mẹ tôi không? Lúc đó, nếu họ không đồng ý để bác ấy chăm sóc mẹ tôi nữa, tôi cũng bằng lòng.

Về nhà ngoại liên hoan, chồng chê anh vợ kém cỏi và cái kết

Chỉ những người vô cảm, sống ích kỷ mới luôn nhìn phiến diện và tiêu cực về hôn nhân.

Nhiều chị em phụ nữ sẽ tự hỏi rằng liệu những dư vị hạnh phúc của hôn nhân có hạn sử dụng hay không? Và phải chăng sự ngọt ngào sẽ phai mờ dần theo thời gian? Trên thực tế, đúng là khi thời gian qua đi, chúng ta sẽ rất khó để gìn giữ nhiệt huyết như hồi mới yêu. Nhưng người mẫu mực và còn tôn trọng bạn, sẽ không bao giờ gạt đi những khoảnh khắc ngọt ngào dù là hiếm hoi. Thậm chí, họ còn cực kỳ trân trọng giây phút ấy. Mặt khác, kẻ ích kỷ, bảo thủ luôn nghĩ rằng có tuổi rồi thì nên "tém tém" lại. Giống như câu chuyện của cô nàng G. dưới đây.
Ve nha ngoai lien hoan, chong che anh vo kem coi va cai ket

3 năm mới mua được nhà, tôi phải rao bán ngay vì điều này

Chúng tôi đã thay ngay khóa cửa vào ngày hôm sau, đề phòng mẹ tôi lấy được chìa khóa cũ vào nhà làm loạn. Sau đó, chúng tôi nhờ người môi giới để bán nhà gấp.

Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cha mẹ đều làm nông nên mặc dù đã làm việc vất vả cả đời nhưng lúc về già họ vẫn phải "ăn bữa nay lo bữa mai". Dưới tôi còn có một người em trai nữa. Khi còn rất nhỏ, mọi sự ưu ái của bố mẹ đều dành cho cậu em trai tôi. Ở nhà có món nào ngon, mẹ luôn chỉ đưa cho em trai, trừ khi cậu ấy không ăn được thì mới đến lượt tôi. Ngay cả khi em trai đã làm sai, cuối cùng tôi vẫn là người bị đánh. Nhưng bố mẹ sẽ không thừa nhận sự thiên vị này, mẹ còn cho rằng vì tôi là anh trai thì phải nhường nhịn em.

Do kinh tế gia đình không thể nuôi nổi hai anh em cùng ăn học nên tôi đành từ bỏ ước mơ vào đại học của mình để nhường lại cho em trai. Sau khi tốt nghiệp cấp 2, tôi đành nghỉ học và ra ngoài làm việc.  Tôi vật lộn với những ngày tăng ca mệt mỏi ở công ty để kiếm tiền lo cho em trai ăn học với suy nghĩ ngây thơ rằng: "Sau này em trai tốt nghiệp đại học, hai anh em cùng kiếm tiền lo cho bố mẹ thì áp lực của tôi sẽ giảm bớt phần nào".

Ngày tân gia, chồng sang tên sổ đỏ cho tôi khiến cả nhà choáng

Sao chồng lại muốn sang tên sổ đỏ cho tôi thế này?

Sau ngày cưới, chồng bất ngờ nói ra một bí mật giấu kín cả năm nay. Anh nói là 2 năm trước đã mua một mảnh đất, hiện vẫn còn nợ ngân hàng 300 triệu. Chồng bảo khi nào trả hết nợ rồi sẽ tính đến việc xây nhà.

Tôi nói với chồng là tôi cũng có một mảnh đất, được bố mẹ cho trước lúc đi lấy chồng. Nếu chồng cần tiền, tôi có thể bán mảnh đất đó để lấy tiền xây nhà và trả nợ. Chồng bảo đưa anh ấy đi xem mảnh đất mà bố mẹ cho xem có đẹp không. Nếu đẹp hơn đất của chồng mua thì có thể xây nhà trên đó.

Đọc nhiều nhất

Tin mới