Mẹ đẻ lên chơi tôi mất 100 triệu, điều bà nói khiến tôi suy sụp

Đây vốn là quà ông bà ngoại cho cháu, vợ chồng tôi dự định để mua sữa và sắm sửa một số đồ đạc cho con trai, sao tự dưng nó biến mất được?

Từ khi còn nhỏ, bố mẹ đã đặt mọi kỳ vọng vào tôi. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đi làm và nhanh chóng được nhận vào công chức nên bố mẹ tôi rất tự hào. Tôi quen bạn gái nhờ một đồng nghiệp giới thiệu, cô ấy là người thành phố, gia đình rất tốt nhưng không phải công chức mà làm quản lý của một cửa hàng quần áo. Mẹ tôi coi thường cô ấy, cho rằng không xứng với người có địa vị và công việc ổn định như tôi. Mỗi lần gặp mặt, bà luôn lạnh lùng châm chọc và nói cạnh nói khóe người yêu tôi. Tôi rất khổ tâm vì điều đó nhưng vì yêu bạn gái nên tôi vẫn nhất quyết cưới cô ấy.

Khi chúng tôi kết hôn, bố mẹ tôi không hài lòng nên khá dửng dưng và tuyên bố sẽ không mua nhà cho. Bố mẹ vợ cũng không làm khó dễ gia đình tôi, họ nói chỉ cần chúng tôi sống hạnh phúc bên nhau là quan trọng nhất, hơn bất cứ điều gì. Họ tuyên bố sẽ bỏ tiền ra mua nhà, mua ô tô cho vợ chồng tôi với điều kiện là con đầu lòng phải mang họ vợ. Bố mẹ tôi có chút không vui nhưng sau khi suy nghĩ thật lâu thì cũng đồng ý.

Sau khi cưới, chúng tôi sống ở thành phố, bố mẹ vợ đối xử với tôi rất tốt, coi tôi như con trai trong nhà. Vợ nhiều lúc nóng nảy cãi vã với tôi, bố vợ còn bênh tôi, mắng cô ấy vô lý khiến tôi cảm thấy mình thật may mắn vì được làm con rể của ông bà.

Me de len choi toi mat 100 trieu, dieu ba noi khien toi suy sup

Một năm sau kết hôn, vợ tôi sinh hạ một bé trai kháu khỉnh. Chúng tôi đang rất hạnh phúc thì mẹ tôi đến thăm cháu, bà không cho đứa trẻ lấy họ mẹ mà phải mang họ bố. Vợ chồng tôi và bà đã tranh luận gay gắt vì điều này, tôi không muốn thất hứa với bố mẹ vợ nên vẫn quyết định để con lấy họ mẹ.

Mẹ tôi vô cùng tức giận nên ngay lập tức rời đi vào ngày hôm sau, nhưng rồi vợ tôi phát hiện bị mất 100 triệu trong tủ.

Vợ có ý nghi ngờ mẹ tôi đã lấy số tiền đó nhưng tôi không tin. Tôi gọi điện cho mẹ để hỏi thì không ngờ bà liền thừa nhận, bà thản nhiên nói nhà vợ tôi giàu có nên số tiền ấy có đáng gì. Tôi là con rể nhà họ thì tiền đó cũng là của tôi, coi như biếu bố mẹ dưỡng già. Tôi giận đến mức không thể nói nên lời.

Chính vì mẹ tôi và câu chuyện đáng xấu hổ đó, vợ muốn ly hôn với tôi, còn bố vợ nói sẽ lấy lại nhà và xe, tôi bỗng chốc trở thành kẻ nghèo túng, lạc lõng trong gia đình. Tôi không muốn ly hôn, không muốn từ bỏ vợ con cũng như nhà cửa, xe cộ nhưng tôi không biết phải làm sao để cứu vãn cuộc hôn nhân này. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.

Vợ công khai gặp người yêu cũ, chồng đau khổ mà không thể ly hôn

Tôi không muốn gia đình chia cắt, tội cho các con. Tôi bị cắm sừng mà không dám bày tỏ cùng bạn bè, người thân đành âm thầm chịu đựng.

Vo cong khai gap nguoi yeu cu, chong dau kho ma khong the ly hon

Cuộc hôn nhân 10 năm của tôi vỡ tan khi biết sự thật này

Hóa ra trong lòng vợ bao năm nay gia đình ruột thịt mới quan trọng, còn tương lai của chúng tôi, tương lai của các con đều xếp sau.

Để vợ có cuộc sống tốt hơn, tôi đã làm việc rất chăm chỉ, thường xuyên tăng ca và đi công tác. May mắn là tôi có một người vợ tốt, cô ấy đều thấu hiểu được sự vất vả của tôi, mỗi khi tôi đi công tác xa về là cô ấy đều nấu những món tôi thích ăn. Cô ấy cũng sinh cho tôi 2 người con, nếp tẻ đủ cả.

Mặc dù không có cuộc sống giàu sang phú quý nhưng có vợ hiền, con thảo như vậy là tôi đã rất mãn nguyện rồi. Tôi còn cầu gì hơn nữa chứ, đầy người mong được như tôi mà không được nữa kìa.

Đồng ý cho mẹ vợ đến sống chung, tôi hối hận, chỉ muốn ly dị vợ

Trước khi cưới, vợ tôi luôn hỏi có cho mẹ cô ấy sống cùng vợ chồng tôi được không. Tôi hỏi cô ấy sao lại suy nghĩ như vậy, chẳng phải con gái đi lấy chồng, còn bố mẹ thì sẽ sống với con trai hay sao.

Vợ tôi nói tôi ích kỷ, tôi bảo cô ấy tôi không có gì ích kỷ cả, mà lẽ thường là như thế.

Vợ tôi là người rất hiếu thảo, từ nhỏ đến lớn cô ấy đều nghe lời mẹ. Đôi khi tôi cảm thấy hơi quá.

Cô ấy bảo nếu thế phải rõ ràng mọi chuyện ra. Tôi không đồng ý mẹ đến chung sống cùng vợ chồng tôi, thì vợ chồng tôi phải đưa sinh hoạt phí cho mẹ hàng tháng.

Thôi thì cũng được, nếu điều đó khiến cho vợ tôi vui. Chúng tôi không giàu có gì, nên thêm một khoản để ra biếu mẹ vợ mỗi tháng đối với tôi mà nói, cũng là phải cố gắng. Trong khi vợ tôi, bất cứ lúc nào mẹ cô ấy cần gì, cô ấy đều đáp ứng.

Lại nói chút chuyện cũ, khi chúng tôi kết hôn, mẹ vợ tôi đòi 200 triệu tiền dẫn cưới, bảo để sửa lại cái nhà và để ra một chút lo cho thằng út lấy vợ. Tôi xoay xở được 180 triệu. Tôi bảo vợ, hay về nói với mẹ là vợ chồng mình sẽ tìm cách bù đắp cho mẹ sau khi cưới, nhưng mẹ vợ không đồng ý, thẳng thừng bảo đấy là giá trị của con gái mẹ đi lấy chồng, không được thiếu một xu.

Vì tương lai của hai đứa, tôi phải đi vay thêm anh em bạn bè cho đủ nốt 20 triệu trước khi được đưa vợ về nhà. Tưởng là nhà trai đi tiền hậu hĩnh như vậy, nhà gái sẽ đáp lễ bằng của hồi môn ra tấm ra món.

Cưới về tôi mới biết, vợ tôi không mang theo của hồi môn nào, tay không về nhà chồng. Điều này cũng khiến hình thành khoảng cách giữa tôi và mẹ vợ.

Cuối năm ngoái em vợ tôi kết hôn, mẹ vợ tự nhiên sang ở cùng nhà chúng tôi. Khi đến, bà bảo ở đây để giúp vợ chồng tôi cơm nước dọn dẹp.

Dong y cho me vo den song chung, toi hoi han, chi muon ly di vo

Ảnh minh họa.

Nhưng ngày nào sáng dậy mẹ cũng sang nhà con trai, mang đủ thứ của nhà tôi sang cho con trai, lúc nào cũng bảo "nhiều quá ăn sao hết". Tối đến mẹ mới quay về nhà con gái nên vợ chồng tôi cuối ngày dù đã khá mệt vẫn phải phục vụ mẹ bữa tối.

Các phòng trong nhà thì nhỏ, mẹ ở đây khá bất tiện. Tôi bảo vợ: "Vợ chồng mình không cần phải như vậy, đằng nào mình cũng đưa tiền sinh hoạt hàng tháng cho mẹ rồi", nhưng vợ tôi nói mẹ ở đây thì có làm sao, tôi nên quen dần đi.

Tôi bực mà không nói được gì. Tình trạng này kéo dài mãi không biết bao giờ chấm dứt. Một lần mẹ tôi sang chơi, biết mẹ vợ tôi ở đây đã mắng tôi vì không nói cho mẹ biết. Tôi bảo không sao. Mẹ thấy tôi nói vậy thì cũng thôi, dặn tôi đừng làm việc gì gắng sức quá.

Mẹ về rồi nhưng tôi vẫn thấy rất ấm ức. Tôi là con trai, lấy vợ không ở cùng mẹ, chẳng phụng dưỡng mẹ, cũng chẳng có đồng sinh hoạt phí nào để biếu mẹ mình, mà mẹ không bao giờ trách cứ tôi, luôn nghĩ cho tôi trước, dặn dò tôi chăm lo cho sức khỏe đừng bạc đãi bản thân.

Trong khi đó, nhà của tôi mẹ vợ lại sang ở, sinh hoạt bất tiện, giờ giấc đảo lộn, tiền hàng tháng tôi cũng vẫn phải đưa mẹ vợ, trong khi mẹ vợ có con trai lại không ở bên nhà cậu ấy.

Mấy lần tụ tập gia đình tôi cũng thấy rằng mẹ vợ tôi không được lòng con dâu, nên không ở được với gia đình con trai. Bà cứ chọn đi đi về về, ban ngày sang nhà con trai đỡ đần đủ thứ lấy lòng con dâu, tối đến lại về nhà tôi cho con gái, con rể phục vụ.

Tôi thấy cách cư xử của mẹ vợ như vậy là chưa được, thương con trai sợ con dâu trong khi con gái với con rể càng có ý thức trách nhiệm thì mẹ lại càng đòi hỏi, không coi ý kiến con rể ra gì.

Xin mọi người cho biết, tôi nghĩ về mẹ vợ như vậy có đúng không? Những ấm ức của tôi là đúng hay vì tôi ích kỷ? Nói ra thì vợ luôn bảo tôi nói nhiều với nhỏ nhen, với bảo không chịu được thì ly hôn đi, chẳng lẽ tôi lại ly hôn thật chứ cứ kéo dài thế này tôi thấy rất khó chịu.

Đọc nhiều nhất

Tin mới