Mẹ chồng “soi bóng”… nàng dâu

Chị lấy chồng sớm nên hơn 40 tuổi đã “lên chức” mẹ chồng. Từ ngày có con dâu, nhà thêm người nên có chút xáo trộn nếp sinh hoạt...

Ngày trước, chị dù nắm quyền “lãnh đạo” nhưng cũng kiêm “nhân viên” phục vụ của ba bố con. Đi thì chớ về đến nhà là quần áo, giày dép bố con thay ra vứt từ tầng dưới lên tầng trên. Họ ngồi góc nào là góc ấy tàn thuốc lá, bã chè, bàn cờ tướng, báo chí bừa bãi. Dù nói thế nào, chị cũng chẳng thay đổi nổi mấy bố con. Vậy là chị tay làm miệng nói, lâu dần trở thành người phụ nữ lắm điều trong nhà. Cũng vì cách sống ấy mà chị không được lòng mẹ chồng nhiều. Bao năm nay, mối quan hệ mẹ chồng- nàng dâu cứ như lửa với nước.

Giờ con dâu chị không cần “lắm điều” nhưng lại đưa mọi người vào khuôn khổ đâu vào đấy. Tuần đầu, nó quan sát nếp sinh hoạt nhà chồng, tuần sau rủ mẹ chồng đi chợ. Hôm đó, nó mua mấy cái sọt nhựa lớn về đặt ở trước cửa mỗi phòng ngủ nhẹ nhàng bảo: “Từ nay công việc giặt giũ quần áo cả nhà con sẽ đảm nhiệm thay mẹ. Vì không tiện vào phòng mỗi người thu dọn quần áo bẩn nên bố mẹ và chú út thay xong cho vào sọt hộ con”. Chỉ một yêu cầu nhỏ ấy của con dâu nhưng đã thay đổi cả thói quen vứt quần áo bẩn bừa bãi của mấy bố con. Đơn giản thế mà sao trước đây chị không nghĩ ra. Cứ thế những việc trước đây, chị nhắc nhở, la mắng thế nào bố con nó cũng chẳng thay đổi nhưng con dâu lại âm thầm làm được điều đó mà không gây ức chế, khó chịu cho người nào.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Đi làm thì thôi, về đến nhà là con dâu luôn miệng “mẹ ơi”. Vào bếp dù làm được hay không nó cũng “mẹ ơi, con làm thế này được chưa”, “mẹ ơi, xem hộ con cái này”, “mẹ ơi, con sắp xếp thế này được không ạ”. Rõ ràng là nó làm được, hỏi cho có lệ nhưng sao chị vẫn thấy mát lòng mỗi khi được nó xin ý kiến. Mỗi lần nó có làm hỏng việc, chị chẳng nỡ buông lời trách mắng. Khi nó mới về, chị thấy khó chịu với cái từ “mình ơi” của con dâu gọi chồng. Bởi sau mỗi từ đó là con trai chị như một con rối để cho nó sai vặt. Nào là “mình ơi, giúp em cái này”, “mình ơi, lấy hộ em cái kia”…

Nhưng sau một thời gian, chị thấy cái từ “mình ơi” ấy khiến vợ chồng chúng nó lúc nào cũng quấn quýt bên nhau, con trai sống có trách nhiệm hơn, biết chia sẻ việc nhà với vợ và mẹ. Cứ mỗi lần nghe con dâu ngọt ngào “mình ơi” với con trai, chồng chị lại nhìn vợ nháy mắt: “Đàn ông mà lúc nào vợ cũng gọi như vậy thì bảo đi vá trời cũng làm”. Cái từ “mình ơi” hóa ra có tác dụng rất đặc biệt với đàn ông, chỉ là chị không biết cách sử dụng nó.

Chị dâu trưởng gọi điện sang báo mẹ chồng ốm phải nằm viện điều trị ít lâu. Chị theo nếp cũ: “Mẹ tính đưa cho bác trưởng ít tiền thuê người chăm bà ở viện như mọi lần”. Bên kia, bác trưởng cũng đồng ý với phương án đó nên mọi chuyện liên quan đến việc nằm viện của bà nội đều được giải quyết bằng các dịch vụ từ ăn uống đến chăm sóc hàng ngày. Thế mà, con dâu chị cứ cách ngày lại hì hục nấu cháo mang vào bảo đổi món cho bà. Mỗi lần vào viện, nó “kể công” vất vả nấu cháo để ép bà ăn. Suốt một tháng trời, cả nhà cứ vì nồi cháo nó cần mẫn nấu nên thay nhau mang vào viện cho bà liên tục. Không giống như trước kia chỉ thỉnh thoảng đảo qua thăm bà chớp nhoáng rồi về lo công việc.

“Nhà chị thật có lòng với mẹ chồng, lại khéo dạy dâu hiếu thảo với bà cụ quá. Chẳng bù cho nhà tôi…”. Nghe bà cụ nằm chung phòng bệnh khen, lòng chị thoáng chút ngại ngùng. Nếu không vì nồi cháo của con dâu, chắc chị cũng chẳng có cơ hội nhận được lời khen này. “Thấy cháu dâu bảo dạo này mẹ nó hay đau đầu chóng mặt. Mẹ nó mang cái này về bồi bổ, mọi người cho nhiều quá mẹ dùng không hết”. Mẹ chồng chị vừa nói, vừa đưa lấy ra hộp sâm. Lòng chị ngèn ngẹn: “Sắp tới bác trưởng đi chăm con dâu ở cữ, mẹ về nhà con sống ít lâu nhé!” – chị vừa bóp chân cho mẹ chồng vừa mở lời. Ánh mắt bà cụ nhìn chị trìu mến, bao năm làm dâu lần đầu tiên chị cảm thấy mọi khúc mắc mẹ chồng nàng dâu trước đây biến mất. Chị thầm cảm ơn cô con dâu trẻ người mà không non dạ nhà mình.

Choáng váng vì con dâu sống quá rành mạch

Ban đầu, tôi cho là tình cờ. Về sau, việc lặp đi lặp lại rất nhiều lần, thì tôi mới biết hóa ra con dâu không muốn nợ nần ai.

Tôi có hai người con, một trai và gái. Trên chồng cháu có chị chồng. So sánh về hoàn cảnh, kinh tế của gia đình chị chồng cháu có phần khá giả hơn, vững vàng hơn một chút. Chị chồng cháu không phải là người hẹp hòi, ích kỷ, chỉ biết bo bo cho bản thân. Vì thế, mỗi khi có dịp chị cháu thường mua tặng các em đồ này thức nọ, khi thì chiếc áo cho mẹ, lúc là cặp sách, đồ chơi cho các con. Tôi nghĩ, chị cho em, bác cho cháu quà cũng là bình thường. Có quan tâm, yêu mến nhau thì người ta mới làm vậy.

Không ngờ, chính những món quà đó lại khiến con dâu tôi phải khổ sở. Cháu cũng ra sức mua quà để… tặng lại, coi như một cách “trả nợ” nhà chị chồng. Nhưng, như thế chưa đủ. Cháu còn để tâm xem món quà đó trị giá bao nhiêu thì khi trả lại cũng phải tương ứng. Có một lần, chị chồng mua tặng em dâu chiếc áo sơ mi. Về nhà, con dâu tôi cũng nhận áo nhưng sau đó thì phải hỏi bằng được… giá tiền chiếc áo thế nào. Ngày hôm sau, cháu đi tìm mua ngay cho chị một thỏi son môi và để cả cái hóa đơn tính tiền xêm xêm trị giá cái áo mang đến tặng chị chồng.

Ban đầu, tôi chỉ nghĩ đó là sự tình cờ. Về sau, sự việc lặp đi lặp lại rất nhiều lần, thì tôi mới biết hóa ra con dâu không muốn nợ nần ai. Sinh nhật con mình, anh chị em tặng quà cho cháu đồ gì, giá bao nhiêu cháu đều ghi nhớ để rồi sinh nhật các cháu, con dâu kiểu gì cũng… tìm cách “trả lại” y chang Nếu ai không tặng thì… đến lượt cháu cũng… sẽ quên để đáp trả. Dần dà, chị chồng cháu ngại, không dám tặng gì cho nhà em trai nữa vì sợ… lại phải nhận quà.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Với bố mẹ chồng cũng vậy. Chúng tôi là ông bà nội lẽ nào không thể bỏ tiền mua cho các con đồ này thức nọ. Nhưng, ông bà tặng rồi thì con dâu lại… tặng lại ông bà khiến chúng tôi chẳng biết nên đối xử với con dâu thế nào. Một lần, tôi bị ốm, phải nằm bệnh viện. Con dâu cũng vào thăm nuôi, mua cho mẹ chồng hộp sữa cân cam. Con dâu về rồi hai vợ chồng tôi nhìn nhau tự hỏi, với quan điểm sống có đi có lại của con, thì ông bà có nên… mua đồ trả lại con không. Bởi biết đâu, con dâu sẽ ‘ghi sổ’ ngày này tặng ông bà thứ này mà sau khi ra viện, chưa thấy ông bà mua lại cho mình thứ gì.

Sau cưới con dâu và con trai sống chung với vợ chồng tôi. Chúng tôi đều đã về hưu, vẫn còn sức khỏe nên cứ hy vọng có thể đỡ đần các con ít nhiều, nhất là trong việc chăm sóc các cháu nội. Nhưng, phải thú thật, từ lúc cháu ra đời đến nay đã 5 tuổi, chúng tôi chưa từng có cơ hội nào để chăm cháu đúng nghĩa. Đơn giản bởi con dâu tôi rất khách sáo, cháu không bao giờ nhờ ông bà nội giúp đỡ cho. Sau khi sinh con phải đi làm, cháu mới 5 tháng đã bị mẹ đem gửi một bác hàng xóm già cạnh nhà. Ai đời chỉ cách nhau có một bức tường, bên này thì bà nội ngồi chơi xơi nước, bên kia thì cháu nội phải đi gửi người ngoài.

Tôi thương cháu mà nói kiểu gì con dâu cũng không chịu để cháu lại cho bà trông. Cháu một mực bảo: “Thôi bà ạ, con chẳng giúp gì cho bà thì thôi, còn bắt bà trông con cho con. Bây giờ, bà và ông cứ an tâm vui tuổi già, thích làm gì thì làm, xem phim thì xem. Con nhờ người ngoài cho tiện”. Đến lúc cháu nội đủ tuổi đi học mẫu giáo con dâu lại nhất quyết gửi con vào trường tư thay vì trường công chỉ bởi một lý do duy nhất: ở trường tư có dịch vụ trông trẻ ngoài giờ.

Con dâu con trai tôi đều bận rộn, nhiều hôm tối xẩm mới tan làm, nếu gửi ở trường công phải đón lúc 4h 30 là không thể. Nhưng, khó gì đâu, tôi và ông cháu đều có thể đưa đón cháu thay mẹ nó được mà. Một lần nữa, con dâu tôi lại không chịu. Cháu thà đóng thêm tiền ở trường tư để họ trông thêm con cho tới khi cháu về tới nơi.

Cứ như vậy cái gì làm được là con dâu kiên quyết tự làm. Sống cùng một nhà mà chưa bao giờ con mở lời mẹ ơi giúp con cái này, hộ con cái kia. Thương con, tôi toàn phải là người “xin việc” trước nhưng phần lớn đều nhận ở con cái khoát tay, lắc đầu “con không phiền ông bà”. Chồng tôi nhiều lúc bực bội, chẳng biết nói với ai bèn quay sang mắng tôi: “Thôi, ăn có mời, làm có khiến, nó cần phải nhờ bà. Đằng này, bà xin mà nó còn mắng cho. Thôi thì kệ, xem nhà nó tự lập được tới mức nào”.

Quả đúng, con dâu tôi quyết tâm “tự lập” trong mọi việc thật. Thường ngày, chúng tôi chỉ giao tiếp mỗi lúc ăn cơm tối, còn sau đó, con dâu tôi lên phòng, đóng cửa lại. Nhiều hôm cháu nội ốm, khóc cả đêm, tôi chạy lên xem cháu thế nào thì con dâu chỉ bảo: “Bà cứ nghỉ, con tự lo được”. Thậm chí kể cả khi đã mệt rũ, cháu cũng không nhờ vả bà thay phiên cho. Lại có lần, tôi thấy cháu nội về nhà phàn nàn cô giáo nhắc mẹ đóng tiền học mà mãi mẹ không đến đóng. Tôi hỏi thì con dâu mới thú nhận hóa ra mấy tháng qua con dâu bị chậm lương, chồng cũng đang gặp khó khăn nên hiện chưa có tiền. Không chỉ cháu nội bị thiếu tiền học mà các khoản khác của con cũng đều bị cắt giảm.

Tôi sửng sốt, trách con sao không nói với bố mẹ một tiếng. Chúng tôi già nhưng vẫn có lương hưu, có chút tiền tiết kiệm, lẽ nào không thể đưa cho con hay sao. Con dâu tôi giải thích: “Không, con tự lo được. Bố mẹ cứ an tâm”. Quả nhiên sau đó, tôi thấy con gọi điện tứ tán để vay tiền. (chắc là con ngại khi bố mẹ biết chuyện kinh tế gia đình con đang gặp khó). Mọi việc rồi cũng xong nhưng sao tôi thấy xót xa vô cùng. Chẳng lẽ, con dâu thà vay người ngoài chứ không chịu làm phiền người thân.

Tôi cứ giữ mãi tâm tư trong lòng, mới rồi định bụng đợi con dâu về thì nói thẳng hết cho con nghe. Tối đó, cơm nước xong xuôi, tôi mới nhẹ nhàng lên phòng con, nhưng vừa tới cửa thì nghe tiếng con dâu đang nói chuyện với ai đó. Đầu dây bên kia chắc là của một cháu nào đó mới lập gia đình. Con dâu tôi nói: “Em nhé, có một bí quyết là ngay từ đầu phải rành mạch với nhà chồng. Tuyệt đối không nhờ vả, không xin xỏ bởi mình nhờ họ một chút là sau rách việc lắm. Có khi nhờ đón con một buổi mà sau này về già, ông bà cứ kể hoài là nhờ có ông bà cháu mới được thế này. Lúc đó, mình há miệng mắc quai. Chi bằng tự thân vận động. Đố ông bà nào dám kể công. Nợ tiền thì dễ chứ nợ tình thì khó trả lắm em ạ”…

Im lặng một lát, chắc là nghe cô bạn tâm sự gì đó, con dâu tôi lại nói tiếp: “Chủ trương của chị là sống biết điều, không lạnh lùng nhưng cũng không quá vồ vập. Ai cho sao thì mình trả lại vậy”.

Tôi nghe đến đây thì chẳng còn biết nói gì với con dâu được nữa. Con dâu ơi, liệu con có thể nghĩ rằng, sống rành mạch là có thể trả hết nợ ân tình của bố mẹ?

Kế hoạch dành dụm của vợ chồng trẻ

Chuyện dành dụm, chi tiêu đối với vợ chồng trẻ sao thấy khó khăn quá. Tại hoàn cảnh hay tại vợ không giỏi quán xuyến? 

Vừa trở về sau kỳ “hơ nỳ mun”, vợ chồng son đang bồng bềnh niềm vui hạnh phúc trong căn phòng tân hôn, vợ mặc chiếc váy ngủ mới, nép bên chồng, nhưng không phải để nựng chồng mà tra hỏi cặn kẽ về thu nhập của chồng nhằm lên kế hoạch chi tiêu dành dụm. Tội nghiệp, chắc lúc đó chồng sốc dữ, nhưng cũng đành hợp tác chiều lòng vợ.

Trên tay cầm quyển sổ chi tiêu đã sắm có chủ đích trước ngày cưới theo lời căn dặn của các “tiền bối”, vợ ghi lại chi tiết các khoản lương mềm, lương cứng của hai đứa rồi tính tính, chia chia xem với nguồn thu chừng đó thì chi hàng tháng bao nhiêu để vừa có tiền dành dụm. Như những cặp vợ chồng khác, mục tiêu lâu dài của chồng và vợ là mua được căn nhà nhỏ để xây cái tổ riêng tư.

Theo như tính toán thì nếu cứ duy trì được mức chi tiêu thế này thì khoảng 10 năm nữa vợ chồng mình có nhà. Nghĩ tới đó thôi là đã sướng rơn. Nhưng! đúng như chồng vẫn nói, chẳng phải việc gì cũng theo ý muốn của mình. Chuyện dành dụm, chi tiêu đối với vợ chồng trẻ sao thấy khó khăn quá. Tại hoàn cảnh hay tại vợ không giỏi quán xuyến? Những cặp vợ chồng mới cưới khác có giống mình không?

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Làm đám cưới vào cuối năm khi cái gì cũng đắt gấp đôi, số tiền mình dự trù sẽ có sau tiệc cưới vừa đủ chi trả mọi khoản cho đám cưới, chẳng dôi đồng nào để dành. Ngậm ngùi bảo nhau “Thôi, không phải bù thêm đã là may rồi”.

Sang tháng sau, lương bổng, thưởng Tết của hai vợ chồng cũng chẳng nhập vào tài khoản chung được mấy đồng vì phải sắm sửa, mua quà Tết biếu ba mẹ, cậu dì chú bác đôi bên và lì xì cho mấy đứa cháu, biếu riêng hai má chi tiêu ngày Tết…Vợ có mặt nặng mày nhẹ đôi chút nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, Tết là phải chi nhiều. Vợ chồng quyết tâm sang tháng sau phải để dành được như đã thống nhất.

Thế mà vợ quên mất là qua Tết, cả hai đứa đều phải đóng học phí cho học kỳ mới. Cũng vì phấn đấu cho sự nghiệp tương lai mà cả vợ và chồng hàng tối vẫn phải đến lớp sau cả ngày đi làm vất vả. Ai cũng nói sao không để học xong rồi cưới, hai đứa đưa ra đủ lí do: nào là quen nhau quá lâu rồi, “ngâm” hoài coi chừng lại không cưới được, thiệt thòi con gái; nào cưới để ổn định cuộc sống, nào cưới xong đi học tiếp cũng được...

Hai tháng sau đó thật vui vì tài khoản chung cuối cùng cũng được mở và tiền vào đều đều. Nhưng tháng sau, chồng chẳng may bị va nhẹ trên đường đi làm. Chiếc xe vốn cũ kỹ giờ càng trở nên cà tàng không thể chấp nhận được. Vợ đã cười ngả nghiêng khi nghe chồng kể đang chạy được một đoạn thì phát hiện chùm chìa khóa đã rơi ra từ lúc nào, đành quay lại tìm. Khổ! xe cũ đến nỗi ổ khóa mòn, rớt chìa ra ngoài mà chạy vẫn được. Thầm nhủ cứ để chồng chạy xe cũ vừa nguy hiểm, lâu lâu phải sửa cái thắng đĩa, sửa cái bô…cũng bộn tiền, thà mua chiếc xe mới cho an tâm. Thế là số tiền chắt chiu hai tháng trời ra đi. Hơi buồn chút nhưng bù lại, vợ chồng sắm được tài sản quí giá đầu tiên.

Rồi những tháng sau, không chuyện phải học thêm khóa ngắn hạn phát sinh, chuyện điện thoại bị mất thì cũng là chuyện sắm sửa những thứ cần thiết trong nhà như tủ quần áo, nồi cơm điện, máy giặt…Chỉ tiêu tiền để dành hàng tháng rớt xuống còn một nửa, có khi chỉ còn 1/3. Quyển sổ của vợ tháng vẫn đầy danh mục các thứ phải chi tiêu sắm sửa trong khi cột thu nhập thì lúc nào cũng chỉ có hai gạch đầu hàng: lương chồng và lương vợ. May mà vợ chồng mình cái gì cũng rõ ràng, nên hai đứa ít khi nào cãi nhau chuyện tiền nong. Chỉ có vợ, vì không được như dự định nên mỗi khi về thăm mẹ lại thủ thỉ kể khó đủ đường, than thở biết đến chừng nào mới mua được nhà. Mẹ cười khuyên con gái chẳng có gì phải nôn, chịu khó làm lụng từ từ cũng có dư, mới cưới chưa được một năm mà đòi hỏi gì.

Ngẫm lại, vợ chồng mình còn chung sống với nhau cả đời, còn dài gấp mấy lần “kế hoạch 10 năm”. Vả lại cuộc sống của gia đình nhỏ chúng mình vẫn được vun vén để tiện nghi hơn, giàu có hơn, đủ đầy hơn mỗi ngày bằng tình cảm vợ chồng đấy thôi.

Đọc nhiều nhất

Tin mới