Khốn khổ vì bị tra tấn bởi mùi nước hoa của đồng nghiệp

Tôi định xin nghỉ việc vì không thể sống nổi với mùi nước hoa của đồng nghiệp. Nó cứ luẩn quẩn đến mức sức khỏe lẫn tinh thần của tôi bị tra tấn đến kiệt quệ.

Mẹ tôi sinh ra tôi với một chiếc mũi thính đến mức nhiều khi tôi nghĩ mũi mình có khi thính ngang ngửa với mấy bé cún nghiệp vụ. Mà cũng bởi vì quá thính nên tôi hay bị kích ứng mũi thậm chí là viêm mũi dị ứng. Tôi cũng đến khổ đến sở với chiếc mũi này nhưng cũng chẳng biết làm sao được.
Thường thì đi ra khỏi nhà là tôi phải đeo khẩu trang ngay rồi, sợ lây bệnh thì ít mà để bảo vệ cái mũi thì nhiều.
Thật ra sống với chiếc mũi này có nhiều cái lợi ví dụ như mẹ tôi cứ quên khóa bình ga một cái thôi là tôi đã phát hiện ra rồi. Có lần nhà bên cạnh là cháy quần áo tôi cũng ngửi ra ngay và nhắc bác hàng xóm đang mải buôn với mẹ mình không thì chắc cháy to rồi.
Nhưng không phải là nó không mang lại phiền toái cho tôi. Nhất là khi sống trong một tập thể nhiều khi nó khiến tôi vừa bực mình vừa không biết phải làm sao.
Công ty tôi đang làm việc là một công ty rất nhiều nhân sự trẻ tuổi. Thật ra làm trong môi trường này cũng rất hay với tôi nhưng có lẽ tại tôi khá là có tuổi rồi, U40 rồi còn đâu nên cũng có những cái rất khó đều hài hòa được.
Dạo này do một số phòng đang phải sửa nên các nhân sự các phòng khác nhau sẽ phải ngồi chung với nhau. Và drama đầu tiên trong cuộc sống văn phòng công sở của tôi bắt đầu từ đây.
Một bé đồng nghiệp khá trẻ sẽ ngồi nhờ ở phòng của tôi, cùng dãy bàn với tôi, tôi ngồi đầu dãy, bé kia ngồi cuối dãy. Hình như con bé ấy tên là Oanh, tôi không mấy khi nói chuyện nhưng thi thoảng thấy những người khác gọi như vậy.
Oanh xinh xắn, nghe nói là con nhà khá giả, đang thuê chung cư cao cấp ở ngay đối diện công ty tôi, nghe đâu tiền thuê mỗi tháng còn cao hơn cả lương của ối người trong công ty tôi.
Oanh khá là điệu và coi trọng ngoại hình, từ ngày Oanh sang chỗ tôi ngồi nhờ, tôi chưa hôm nào thấy cô bé đó mặc quần áo trùng nhau cả. Mặt mũi tóc tai cũng được chỉn chu rất đàng hoàng. Lắm khi tôi nghĩ bản thân sáng dậy chỉ chọn đồ và trang điểm nhẹ nhàng thôi đã mất thời gian lắm rồi, không hiểu mấy bé trẻ trẻ đồng nghiệp của mình lấy đâu ra động lực mà ngày nào cũng dậy sớm để trang điểm kỹ lưỡng, làm tóc cầu kỳ như vậy.
Khon kho vi bi tra tan boi mui nuoc hoa cua dong nghiep
 
Nhưng tất cả những cái đó với tôi không có vấn đề gì hết. Con gái mà, người ta có quyền làm đẹp và chẳng làm ảnh hưởng gì đến ai hết. Tôi thật sự không phải đứa hay soi mói rồi tị nạnh móc mỉa người khác. Vấn đề nằm ở chỗ khác.
Oanh xịt nước hoa quá nhiều!
Tôi nghĩ đến mùi nước hoa ấy thôi bây giờ vẫn có cảm giác lợm họng mắc ói. Không phải tại mùi nước hoa không thơm mà vì nó quá thơm nên tôi không thể chịu nổi.
Bây giờ thậm chí cái Oanh nó chỉ cần đi đến thang máy thôi là tôi đã phát hiện ra nó đi làm rồi vì từ khoảng cách xa như vậy tôi đã ngửi thấy mùi nước hoa ấy.
Không biết buổi sáng trước khi đi làm Oanh đã mất bao nhiêu thời gian để xịt nước hoa mà tôi luôn có cảm giác con bé nó đẫm mình trong nước hoa của nó. Chắc một chai nước hoa nó chỉ dùng một tuần là hết quá!
Kinh hoàng hơn là cứ đến đầu giờ chiều, nó sẽ dặm lại nước hoa thêm một lần. Thậm chí trước khi đi về là thêm một lần nữa. Cái cảm giác những phân tử nước hoa bay nhanh chóng về phía chiếc mũi khổ sở của tôi khiến tôi như muốn chết đi sống lại.
Ban đầu tôi chỉ hơi kích ứng mũi một chút, về sau thì viêm mũi nặng đến mức tôi không thở được nên cũng chẳng ngửi thấy mùi nữa.
Nhưng cứ sắp khỏi thì tôi lại ngửi thấy mùi nước hoa của Oanh, ngửi xong mũi lại phát bệnh. Nó cứ luẩn quẩn như vậy đến mức sức khỏe lẫn tinh thần của tôi bị tra tấn đến kiệt quệ.
Có những lúc tôi còn nghỉ cả đến mức vài lần tôi định xin nghỉ việc với lý do không thể sống nổi với mùi nước hoa của đồng nghiệp. Chứ ngày nào cũng ngạt mũi, khó thở, nôn ói với mùi nước hoa thế này tôi không chịu nổi mất.
Đỉnh điểm là mấy chị em xung quanh cũng kêu ca phàn nàn trong nhóm chung về chuyện cái Oanh nó xịt nước hoa nồng nặc quá.
Cuối cũng, loanh quanh thế nào tôi quyết định nhắn tin thẳng thắn với Oanh, nhắc nhở nó hạn chế xịt nước hoa.
Ai ngờ, tin nhắn trả lời của nó là cả công ty có ai kêu đâu, sao có mỗi mình chị kêu. Rồi ngày hôm sau vẫn y xì như cũ thậm chí còn cố tình xịt nhiều hơn thì phải.
Nói thật là tôi bất lực rồi, tôi đến phải nghỉ việc thôi!

Đêm muộn osin trẻ mất hút trong phòng chồng

Thật khó mà miêu tả được cảm xúc trong lòng tôi lúc ấy. Vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa thấy buồn cười lại rất mực xúc động.

Khi được giới thiệu cho Thảo, tôi có phần đắn đo vì tuổi tác cô ta khá trẻ, mới có 28 tuổi đầu. Nhưng lại nghe nói Thảo có thâm niên trông trẻ và nhận được phản hồi tốt từ chủ nhà trước đó. Ngoài ra, nhan sắc Thảo cũng bình thường, lại không tìm được người nào phù hợp hơn nên tôi đành tặc lưỡi thuê.

Khi ấy con tôi đã 1 tuổi rồi, Thảo giúp tôi trông bé và làm chút việc nhà để tôi xin việc đi làm trở lại. Thời gian đầu, Thảo làm việc khá ổn và tỏ ra đúng mực với chồng tôi nên tôi cũng khá hài lòng. Nếu cô ta làm tốt thì tôi sẽ thuê tới khi con 3 tuổi đi gửi trẻ được. Tuy nhiên tôi là một người có tính cảnh giác nên không bao giờ yên tâm hoàn toàn về ai.

Cho đến hôm vừa rồi, chồng tôi đi tiếp khách say rượu về nhà. Sợ anh ngủ cạnh con có mùi rượu nên tôi bảo chồng sang phòng làm việc ngủ tạm một đêm. Tôi còn cẩn thận pha trà giải rượu cho chồng, chăm sóc anh chu đáo đâu vào đấy rồi mới về phòng với con. Buổi tối tôi luôn ngủ cùng bé để mẹ con quấn quýt chứ không giao phó cho Thảo hoàn toàn.

Tôi là một người có tính cảnh giác nên không bao giờ yên tâm hoàn toàn về ai. (Ảnh minh họa)

Một phần không yên tâm về chồng đang say rượu, phần nữa là có dự cảm không lành nên nằm được một lúc tôi lại trở dậy sang kiểm tra. Để rồi ánh mắt tôi vừa hay bắt gặp cảnh tượng Thảo mở cửa phòng làm việc của anh biến mất hút vào bên trong.

- Sao hôm nay lại muốn đổi gió trong phòng làm việc à? Anh tưởng em ngủ rồi? Thế con ngủ say chưa?

- Ưm… vâng…

Từ đoạn đối thoại này thì rõ ràng chồng tôi tưởng nhầm Thảo là vợ mình. Đèn thì tắt, anh lại đang say rượu nên khó mà phân biệt được thật. Vậy là cô osin mà tôi nghĩ cũng thật thà chăm chỉ hóa ra lại đang âm mưu nham hiểm. Muốn nhân lúc ông chủ say rượu đưa chồng tôi vào thế đã rồi.

Có thể cô ta thật sự thích chồng tôi, muốn trở thành người tình của anh. Hoặc cô ta cố tình bẫy anh để tống tiền cũng nên. Cho dù anh không cố tình nhưng chuyện xảy ra thì là sự thật, muốn cô ta im miệng anh chỉ còn cách bỏ tiền.

Tôi nghĩ mà phẫn nộ tột cùng, đang định tông cửa xông vào giải cứu chồng. Nhưng khi tôi còn chưa kịp làm điều đó thì trong phòng bỗng vọng ra một tiếng “bốp” vang dội. Sau đó là tiếng quát gầm gừ của chồng tôi:

- Cô không phải vợ tôi! Vợ tôi không dùng hương nước hoa này! Mùi nước hoa của cô khó ngửi quá thể!

Tôi nghĩ mà phẫn nộ tột cùng, đang định tông cửa xông vào giải cứu chồng. (Ảnh minh họa)

Thật khó mà miêu tả được cảm xúc trong lòng tôi lúc ấy. Vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa thấy buồn cười lại rất mực xúc động. Không thể ngờ được rằng trong cơn say bí tỉ, lý trí không tỉnh táo mà chồng tôi vẫn có thể phân biệt được đâu là vợ mình đâu là người phụ nữ khác. Anh đặc biệt nhớ và thích mùi nước hoa của tôi.

Thảo ôm một bên má bỏng rát còn in hằn dấu vết bàn tay, vừa khóc lóc vừa chạy ra khỏi phòng thì phải hóa đá khi nhìn thấy tôi. Tôi mỉm cười nói với cô ta:

- Tiền lương tháng này tôi sẽ vẫn trả đủ. Cô thu dọn đồ đạc đi rồi sáng mai rời khỏi đây.

Sau đó chồng tôi bảo dù mắt nhắm nghiền và đầu óc choáng váng bởi say rượu nhưng Thảo vừa ghé đến thì anh đã biết không phải vợ mình. Nước hoa chỉ là một phần, quan trọng là thứ mùi đặc trưng của cô ta cũng không hề giống tôi. Anh nhớ và quen thuộc với mùi hương của vợ, không thể nhầm lẫn với ai khác. Nghe anh nói mà tôi vỡ òa hạnh phúc vì tình cảm mà chồng dành cho mình. Tôi thật may mắn khi lấy được người đàn ông như anh.

15 năm mới được chồng nấu cơm, lúc mở lồng bàn tôi bất ngờ

Tắt lịm nụ cười hạnh phúc trên môi, tôi hoá điên mà xô đổ hết mâm cơm xuống đất khóc như kẻ điên dại.

Vợ chồng tôi quen nhau do mai mối. Đơn giản thời điểm đó cả hai thấy đối phương phù hợp vậy là cưới. Cưới về yêu sau cũng chẳng sao. Lúc đó chồng tôi 32 tuổi rồi, anh mải mê phấn đấu cho sự nghiệp nên ngại yêu, cứ cưới cho vừa lòng bố mẹ. Còn tôi thì lại mê anh từ lần gặp đầu tiên nhưng chẳng dám nói. 

Sau kết hôn, vợ chồng tôi có ít thời gian dành cho nhau. Anh bận công việc suốt, chẳng mấy khi ở nhà. Vì thế chúng tôi ít cãi nhau, tôi cần gì bảo anh, anh đều đồng ý. Mỗi tháng anh đưa cho tôi một khoản kha khá chi tiêu trong nhà. Rồi tôi làm mẹ của 2 đứa con, hết lòng phục vụ chồng và nhà chồng mà không dám kêu ca gì.

Chồng về nhà với mùi nước hoa nữ nhưng không kí đơn ly hôn

Tôi nhìn cặp vợ chồng đang tươi cười hạnh phúc, sánh bước cùng nhau trong siêu thị mà buồn lòng.

Vợ chồng tôi có kinh tế khá giả, sung túc. Nhưng để có được ngày hôm nay, chúng tôi cũng từng phải trải qua những ngày tháng khốn khó, vất vả. Nhiều khi, tôi còn phải nhường nửa ổ bánh mì để chồng ăn cho no bụng. Hay những đêm vợ chồng chia nhau khoảng giường nhỏ xíu trong căn phòng trọ chật hẹp.

Cứ nghĩ khi cuộc sống sung sướng, tiện nghi hơn thì tình cảm vợ chồng cũng bền vững. Nhưng tôi có ngờ, chồng tôi lại mải mê theo đuổi những thứ phù phiếm ngoài xã hội mà quên mất anh còn có một gia đình. Một tuần, chồng chỉ ăn cơm ở nhà một lần vào chiều chủ nhật. Những ngày khác, anh đi nhậu nhẹt, tiếp khách hàng tới tận khuya mới về. Thậm chí ngày sinh nhật con gái, anh cũng quên hẳn đi.

Đọc nhiều nhất

Tin mới