![]() |

![]() |
Khi được giới thiệu cho Thảo, tôi có phần đắn đo vì tuổi tác cô ta khá trẻ, mới có 28 tuổi đầu. Nhưng lại nghe nói Thảo có thâm niên trông trẻ và nhận được phản hồi tốt từ chủ nhà trước đó. Ngoài ra, nhan sắc Thảo cũng bình thường, lại không tìm được người nào phù hợp hơn nên tôi đành tặc lưỡi thuê.
Khi ấy con tôi đã 1 tuổi rồi, Thảo giúp tôi trông bé và làm chút việc nhà để tôi xin việc đi làm trở lại. Thời gian đầu, Thảo làm việc khá ổn và tỏ ra đúng mực với chồng tôi nên tôi cũng khá hài lòng. Nếu cô ta làm tốt thì tôi sẽ thuê tới khi con 3 tuổi đi gửi trẻ được. Tuy nhiên tôi là một người có tính cảnh giác nên không bao giờ yên tâm hoàn toàn về ai.
Cho đến hôm vừa rồi, chồng tôi đi tiếp khách say rượu về nhà. Sợ anh ngủ cạnh con có mùi rượu nên tôi bảo chồng sang phòng làm việc ngủ tạm một đêm. Tôi còn cẩn thận pha trà giải rượu cho chồng, chăm sóc anh chu đáo đâu vào đấy rồi mới về phòng với con. Buổi tối tôi luôn ngủ cùng bé để mẹ con quấn quýt chứ không giao phó cho Thảo hoàn toàn.
Tôi là một người có tính cảnh giác nên không bao giờ yên tâm hoàn toàn về ai. (Ảnh minh họa)
Một phần không yên tâm về chồng đang say rượu, phần nữa là có dự cảm không lành nên nằm được một lúc tôi lại trở dậy sang kiểm tra. Để rồi ánh mắt tôi vừa hay bắt gặp cảnh tượng Thảo mở cửa phòng làm việc của anh biến mất hút vào bên trong.
- Sao hôm nay lại muốn đổi gió trong phòng làm việc à? Anh tưởng em ngủ rồi? Thế con ngủ say chưa?
- Ưm… vâng…
Từ đoạn đối thoại này thì rõ ràng chồng tôi tưởng nhầm Thảo là vợ mình. Đèn thì tắt, anh lại đang say rượu nên khó mà phân biệt được thật. Vậy là cô osin mà tôi nghĩ cũng thật thà chăm chỉ hóa ra lại đang âm mưu nham hiểm. Muốn nhân lúc ông chủ say rượu đưa chồng tôi vào thế đã rồi.
Có thể cô ta thật sự thích chồng tôi, muốn trở thành người tình của anh. Hoặc cô ta cố tình bẫy anh để tống tiền cũng nên. Cho dù anh không cố tình nhưng chuyện xảy ra thì là sự thật, muốn cô ta im miệng anh chỉ còn cách bỏ tiền.
Tôi nghĩ mà phẫn nộ tột cùng, đang định tông cửa xông vào giải cứu chồng. Nhưng khi tôi còn chưa kịp làm điều đó thì trong phòng bỗng vọng ra một tiếng “bốp” vang dội. Sau đó là tiếng quát gầm gừ của chồng tôi:
- Cô không phải vợ tôi! Vợ tôi không dùng hương nước hoa này! Mùi nước hoa của cô khó ngửi quá thể!
Tôi nghĩ mà phẫn nộ tột cùng, đang định tông cửa xông vào giải cứu chồng. (Ảnh minh họa)
Thật khó mà miêu tả được cảm xúc trong lòng tôi lúc ấy. Vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa thấy buồn cười lại rất mực xúc động. Không thể ngờ được rằng trong cơn say bí tỉ, lý trí không tỉnh táo mà chồng tôi vẫn có thể phân biệt được đâu là vợ mình đâu là người phụ nữ khác. Anh đặc biệt nhớ và thích mùi nước hoa của tôi.
Thảo ôm một bên má bỏng rát còn in hằn dấu vết bàn tay, vừa khóc lóc vừa chạy ra khỏi phòng thì phải hóa đá khi nhìn thấy tôi. Tôi mỉm cười nói với cô ta:
- Tiền lương tháng này tôi sẽ vẫn trả đủ. Cô thu dọn đồ đạc đi rồi sáng mai rời khỏi đây.
Sau đó chồng tôi bảo dù mắt nhắm nghiền và đầu óc choáng váng bởi say rượu nhưng Thảo vừa ghé đến thì anh đã biết không phải vợ mình. Nước hoa chỉ là một phần, quan trọng là thứ mùi đặc trưng của cô ta cũng không hề giống tôi. Anh nhớ và quen thuộc với mùi hương của vợ, không thể nhầm lẫn với ai khác. Nghe anh nói mà tôi vỡ òa hạnh phúc vì tình cảm mà chồng dành cho mình. Tôi thật may mắn khi lấy được người đàn ông như anh.
Vợ chồng tôi quen nhau do mai mối. Đơn giản thời điểm đó cả hai thấy đối phương phù hợp vậy là cưới. Cưới về yêu sau cũng chẳng sao. Lúc đó chồng tôi 32 tuổi rồi, anh mải mê phấn đấu cho sự nghiệp nên ngại yêu, cứ cưới cho vừa lòng bố mẹ. Còn tôi thì lại mê anh từ lần gặp đầu tiên nhưng chẳng dám nói.
Sau kết hôn, vợ chồng tôi có ít thời gian dành cho nhau. Anh bận công việc suốt, chẳng mấy khi ở nhà. Vì thế chúng tôi ít cãi nhau, tôi cần gì bảo anh, anh đều đồng ý. Mỗi tháng anh đưa cho tôi một khoản kha khá chi tiêu trong nhà. Rồi tôi làm mẹ của 2 đứa con, hết lòng phục vụ chồng và nhà chồng mà không dám kêu ca gì.
Vợ chồng tôi có kinh tế khá giả, sung túc. Nhưng để có được ngày hôm nay, chúng tôi cũng từng phải trải qua những ngày tháng khốn khó, vất vả. Nhiều khi, tôi còn phải nhường nửa ổ bánh mì để chồng ăn cho no bụng. Hay những đêm vợ chồng chia nhau khoảng giường nhỏ xíu trong căn phòng trọ chật hẹp.
Cứ nghĩ khi cuộc sống sung sướng, tiện nghi hơn thì tình cảm vợ chồng cũng bền vững. Nhưng tôi có ngờ, chồng tôi lại mải mê theo đuổi những thứ phù phiếm ngoài xã hội mà quên mất anh còn có một gia đình. Một tuần, chồng chỉ ăn cơm ở nhà một lần vào chiều chủ nhật. Những ngày khác, anh đi nhậu nhẹt, tiếp khách hàng tới tận khuya mới về. Thậm chí ngày sinh nhật con gái, anh cũng quên hẳn đi.