

Ngày tôi học đại học, mẹ mất, bố đi thêm bước nữa. Điều tôi hận nhất là bố tôi lấy người giúp việc làm vợ. Trong suy nghĩ, tôi luôn cho rằng hai người ấy đã có tình cảm từ trước khi mẹ mất.
Tôi biết gia cảnh người giúp việc đó chẳng giàu có gì. Vợ chồng bà ta ly hôn, đang phải nuôi hai con nhỏ. Sau khi lấy bố tôi, mẹ kế đưa hai đứa con về sống chung. Vậy là từ ngày bố cưới vợ mới, tôi rất ít khi về thăm nhà. Mỗi năm tôi chỉ về vào ngày giỗ mẹ, đến ngày Tết hay nghỉ hè tôi cũng không về mà kiếm việc để làm thêm.
Vợ chồng tôi vừa sinh con nhỏ nên sắp tới phải có người trông con để chúng tôi đi làm. Trong lúc đang lo lắng vì chưa tìm được giúp việc thì mẹ tôi gọi điện nói sẽ lên trông cháu đến khi nào đi trẻ, mẹ không yên tâm để cháu cho giúp việc. Tôi biết để có quyết định đó, mẹ tôi phải đấu tranh tư tưởng lắm vì ở nhà còn bố tôi và các em đang đi học.
Biết mẹ lên giúp chúng tôi trông con, chồng bàn với tôi hàng tháng sẽ trả công cho bà như thuê giúp việc. Anh ấy nói như thế để bà có tiền gửi về quê cho các em ăn học với lại anh ấy cũng không phải ngại với gia đình đằng vợ. Tôi biết tính chồng khá sòng phẳng, nhưng nghe anh ấy nói như thế, tôi cảm thấy tủi thân. Mẹ tôi lên giúp là vì thương con thương cháu chứ không phải vì mấy đồng tiền công, rồi anh ấy lại còn so sánh mẹ tôi với giúp việc.