Đêm tân hôn, vợ run người khi thấy chiếc chăn cưới bạc màu

"Nếu chồng không bỏ chiếc chăn kia đi, mua sắm đồ mới thay hết đồ cũ thì nhất định tôi sẽ ly hôn".

Vừa cưới được 2 tuần nhưng tôi đã lấy cớ ốm, sốt để ở nhà mẹ đẻ, không dám về nhà chồng mọi người ạ. Cứ nghĩ đến căn phòng tân hôn tôi lại sợ mất vía, cảm giác ghê cả người.

Tôi với chồng quen và yêu nhau 3 năm nay. Lẽ ra chúng tôi cũng cưới lâu rồi, thế nhưng mẹ anh bệnh nên người yêu bảo: “Mẹ anh cứ ra vào bệnh viện hoá trị mãi, giờ anh chẳng có tâm trạng nào mà nghĩ đến đám cưới”.

Tôi thì mới 26 tuổi nên cũng chưa vội chuyện cưới xin, thế nên hoãn lại cũng chẳng sao. 

Người yêu tôi luôn tỏ vẻ mình rất có hiếu với mẹ, cứ lần nào gặp nhau, câu đầu tiên là anh nói về tình hình của mẹ, giống như thói quen vậy, kiểu như: “Nay mẹ anh lại mệt rồi, bà kêu khó thở suốt”. Không thì là: “Mẹ anh nay ăn được lưng cơm, mừng quá em ạ”.

Dem tan hon, vo run nguoi khi thay chiec chan cuoi bac mau

Bài chia sẻ (Ảnh chụp màn hình)

Hoặc mỗi lần mua thứ này thứ kia cho mẹ, anh lại kể tỉ mỉ chi tiết từng món một với tôi cùng vẻ mặt vô cùng hào hứng. Điều đó khiến tôi cũng mừng vì anh là một người rất tình cảm, vô cùng có hiếu với cha mẹ.

Thế rồi mẹ anh mất cách đây hơn 1 năm. Tôi nhớ rõ hôm ấy anh gọi điện cho tôi, giọng méo hết cả đi: “Em ơi, mẹ anh đi thật rồi, anh phải làm thế nào giờ”.

Tôi cũng lặng người, chỉ biết động viên anh cố gắng vượt qua nỗi đau quá lớn đó. Mấy ngày ấy tôi cũng đến cùng anh lo tang lễ cho mẹ. Xong xuôi việc của mẹ, anh cứ ngồi thần trong phòng bà rất lâu. Tất cả đồ đạc của mẹ, anh không bỏ cái gì hết, để nguyên vẹn như vậy.

Giỗ đầu tiên của mẹ xong, anh cũng ngỏ ý muốn hai đứa kết hôn, vì ở nhà chỉ còn hai bố con rất trống trải. Anh bảo, cưới nhau về rồi có vợ có chồng cho nhà đỡ lạnh lẽo. Tôi cũng đồng ý vì thực ra đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.

Lần đầu cưới mà, chưa có kinh nghiệm gì nên tôi chỉ hỏi mẹ với các chị là mình cần sắm sửa cái gì. Cũng nhiều đồ lắm, nào là nhẫn cưới, đi chụp ảnh cưới rồi sắm quần áo, giày dép, chăn ga gối đệm…

Chồng tôi bảo: “Chăn ga đệm thì cứ để anh lo”. Vậy nên tôi chỉ mua đồ mình cần thiết thôi.

Đến ngày đón dâu về nhà chồng, tôi mới biết anh mời có 20 mâm khách là anh em họ hàng và đồng nghiệp thân thiết đến dự. Thấy tôi buồn, anh thanh minh: "Vì mẹ mất mới hơn 1 năm nên không tổ chức rình rang đâu em ạ".

Chuyện đó tôi có thể thông cảm được với chồng. Vậy nhưng khi mọi việc xong xuôi, tôi lên phong tân hôn thì kinh ngạc thấy căn phòng của chồng chẳng có gì được thay mới cả.

Từ chiếc màn khung cũ lắp lâu lắm rồi, ga giường thì xộc xệch, chưa thay mới. Hãi nhất là tôi thấy chiếc chăn bạc phếc mà trước thấy chồng hay ôm ngủ trong phòng mẹ chồng. 

Tôi sững cả người hỏi anh: “Sao phòng tân hôn mà không thay ga đệm, chăn gối mới hả anh”.

“Thay làm gì tốn kém em”. Nhưng cái chăn đã quá cũ kĩ rồi, thậm chí nhìn kỹ còn thấy có vết bẩn bám trên đó nên tôi mới bảo:

“Nhưng chăn này cũ lắm rồi anh ạ!”

“Đây là chăn mẹ anh vẫn đắp chục năm nay, anh nhớ bà nên mang lên đây. Em đừng có mà bỏ của anh đi đấy”.

Nghe thấy chồng nói vậy mà tôi hãi quá, run cả người. Mẹ anh đắp cái chăn này 10 năm, rồi bà mất, chồng tôi lại mang lên đắp. Trong khi đó chăn ga đệm không hề sắm mới bất cứ thứ gì mới bực chứ.

Hôm sau về bên ngoại lại mặt, tôi giả vờ ốm để không phải quay về nhà chồng sớm. Đến hôm nay được gần chục ngày rồi, tôi vẫn ở đây. Nếu chồng không bỏ chiếc chăn kia đi, mua sắm đồ mới thay hết đồ cũ thì tôi ly hôn.

Bất ngờ với kế hoạch của mẹ chồng suốt một năm tôi làm dâu

Tưởng lấy được chồng giàu thì sẽ được sống sung sướng nào ngờ lại khổ thế này.

Lần đầu tiên tôi về ra mắt nhà bạn trai, mẹ anh ấy đã phản đối gay gắt. Vì ngoài vẻ xinh đẹp thì tôi chẳng có gì, không biết nấu ăn, không có việc làm. Dù bị bố mẹ bạn trai phản đối nhưng hai chúng tôi vẫn quyết tâm đến với nhau.

Sau 4 năm mặc gia đình can ngăn, chúng tôi vẫn yêu nhau, cuối cùng bố mẹ bạn trai đã đồng ý cho chúng tôi cưới. Về làm dâu được đúng một tuần thì mẹ chồng phát cho tôi một bộ đồ công nhân và bảo xuống xưởng học may. Tôi vô cùng sửng sốt và nói là không biết may, nếu làm công việc đó thì tôi đi bán quần áo cho chị họ còn hơn.

Nửa đêm bắt vợ đi giặt quần áo, sáng dậy tôi đứng hình vì...

Tỉnh dậy không thấy vợ nằm cạnh, tôi đoán cô ấy đang chuẩn bị bữa sáng. Thế mà ở trong bếp không có ai, bóng dáng vợ chẳng thấy đâu.

Tôi cưới vợ cách đây nửa năm. Gần đám cưới thì cô ấy bị mất việc. Tuy nhiên tôi cũng chẳng chê trách gì vì không cần vợ phải kiếm ra nhiều tiền. Cô ấy nghỉ việc luôn ở nhà chăm sóc gia đình, phụng dưỡng bố mẹ chồng, chờ sinh con và chăm con nhỏ cũng được. Nhà tôi chẳng khó khăn, lương thưởng của tôi cũng đủ lo cho vợ con.

Cưới xong vợ tôi muốn tìm việc nhưng khổ nỗi nộp hồ sơ vài chỗ vẫn chưa được. Tôi bảo vợ năng lực chuyên môn không tốt thì chú tâm vào vai trò làm vợ, làm mẹ và làm con dâu. Song cô ấy vẫn trông ngóng đi làm, muốn độc lập. Tất nhiên trong thời gian vợ chưa có việc thì cô ấy phải đảm nhận cơm nước, việc nhà.

Con trai tôi làm vỡ tivi, chị dâu nói một câu tôi thấy nể

Giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh chồng lại thương vợ, chiều vợ và "sợ vợ" đến thế.

Trước đây, trong mắt tôi, chị dâu là một người phụ nữ khó gần, có phần đáng sợ. Chị ấy ít về nhà nhưng lần nào về cũng dọn dẹp một lượt từ trong ra ngoài, từ cổng vào từng phòng ngủ trong nhà. Anh tôi nói tính chị dâu ưa sạch sẽ, gọn gàng nên chỉ cần thấy không vừa mắt là sẽ dọn dẹp ngay.

Mà vợ chồng tôi sống cùng bố mẹ chồng, chị dâu làm thế chẳng khác nào gián tiếp chê bai tôi "ở bẩn" à? Vì nhiều hiểu lầm nên tôi và chị dâu cũng ít thân nhau, ít nói chuyện. 

Đọc nhiều nhất

Tin mới