Con ngã vỡ đầu, vợ gọi chồng đưa vào viện chỉ nhận lại câu nói tàn nhẫn

Nhìn con chảy máu em sợ quá, vội gọi chồng dậy để đưa con đi viện mà lão vẫn nằm lì, còn gắt em.

Vợ chồng em lấy nhau được 6 năm, sinh được 2 cô con gái. Em thì chẳng vấn đề gì nhưng chồng và nhà chồng lúc nào cũng cau có, khó chịu nói em là loại vô dụng “chỉ biết đẻ vịt giời”.

Nhiều khi khổ quá em muốn ôm con đi khỏi cái nhà ấy nhưng lại sợ không có chỗ để đi, không có tiền để nuôi hai đứa nhỏ nên đành câm nín mà sống tiếp.

Chồng em làm kĩ sư xây dựng ngoài Hà Nội, 3 mẹ con em đang sống ở Thanh Hóa với bố mẹ chồng. Ông bà nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ nên 2 đứa nhỏ nhà em cũng chẳng được yêu thương, chỉ toàn là sự ghen ghét, hắt hủi từ ông bà.

Mang tiếng ở chung nhưng bố mẹ chồng chẳng đỡ đần cho em việc gì. Sáng nào em cũng phải tất bật nấu ăn sáng cho cả nhà rồi đưa 2 đứa đi gửi trẻ. Ông bà ở nhà chơi nhưng nhất quyết không chịu trông cháu, khi con được 9 tháng em đã phải mang đi gửi người ta.

2 lần sinh con em đều tưởng như chết đi sống lại, nhờ được mẹ đẻ phần nào còn phải tự thân làm hết.

Mẹ chồng em chỉ đứng chống nạnh ngoài cửa phòng nói vọng vào: “Khi nào chị đẻ được thằng cháu đích tôn thì tôi cơm bưng nước rót tận giường, còn vịt giời thì tự mà hầu nhau”.

Con nga vo dau, vo goi chong dua vao vien chi nhan lai cau noi tan nhan

Bài chia sẻ (Ảnh chụp màn hình)

Sống với mẹ chồng đã khổ là vậy mà chồng em cũng chẳng biết động viên, chia sẻ với vợ. Thậm chí lão còn về hùa với mẹ tạo thêm nhiều áp lực cho em.

Không về thì thôi, chứ về đến nhà là cau có với 2 đứa con gái, chẳng bao giờ nhớ ngày sinh nhật của các con, quà cáp cho con thì càng không bao giờ có.

Nhiều khi vì thương con nên em phải lén mua bộ váy hay quần áo mới rồi bảo với chúng là bố mua tặng để bù đắp cho con.

Từ đầu năm nay chồng em ít về lắm, em nghi ngờ chồng có nhân tình nhưng lão thì cứ gạt đi bảo: “Về nhà nhìn mẹ con cô là tôi chán ngấy. Biết đường thì đẻ lấy thằng cu còn có lí do để tôi muốn về”.

Cửa sinh là cửa tử, mẹ con nhà lão cứ tưởng muốn đẻ là đẻ được ngay đấy. Thế nên em cũng cứ lơ đi mà sống một cuộc sống nhàm chán như thế, may còn có 2 cô công chúa làm động lực.

Cuối tuần trước chồng em về, vì giường chật nên em phải bảo gái lớn sang phòng bên cạnh ngủ một mình.

Mọi hôm ngủ cùng mẹ mà buồn đi vệ sinh là em dậy bật điện đưa con đi, nhưng tối đó nó sợ bố mắng nên không dám gọi mẹ mà tự mò mẫm đi. Thế nào mà lại trượt chân ngã rách trán, chảy máu tóe loe mới khóc to lên.

Nhìn con chảy máu em sợ quá, vội gọi chồng dậy để đưa con đi viện mà lão vẫn nằm lì, còn gắt em: “Cứu chữa gì loại vịt giời ấy, cho nó chết đi”.

Con nga vo dau, vo goi chong dua vao vien chi nhan lai cau noi tan nhan-Hinh-2

Em nghe mà đau đến tận xương tủy nhưng việc trước mắt là phải đưa con đi kiểm tra vết thương. 3h sáng em 1 tay lái xe, 1 tay giữ con phóng vào viện, cũng may mà gần nhà nên đi nhanh.

Sau khi khâu 5 mũi ở trán, chụp chiếu không có vấn đề gì bác sĩ cho về, em đưa con về thẳng bên ngoại rồi vòng về nhà chồng.

Không nói không rằng em đút vội mấy bộ quần áo, dắt đứa nhỏ rồi chỉ mặt chồng: “Ba mẹ con tôi từ nay không liên quan gì đến anh nữa. Hiện tại, sau này dù thế nào anh cũng đừng mong có cơ hội được làm bố của các con tôi, đừng mong được chúng nó gọi một tiếng 'ba' vì anh không xứng đáng".

Nói xong em về ngoại, giờ đang chờ tòa gọi thì ly hôn cho dứt khoát với con người máu lạnh đó.

Mẹ chồng cũ mang 500 triệu xin nuôi cháu, nhưng hổ thẹn ra về

Biết tôi tái hôn, mẹ chồng cũ mang 500 triệu đến xin được nuôi cháu, song thằng bé nói một câu khiến bà hổ thẹn bỏ lại 100 triệu rồi ra về.

Tôi ly hôn cách đây 4 năm, khi ấy con trai mới được một tuổi rưỡi nên mặc định quyền nuôi con thuộc về tôi. Hồi đó tôi ly hôn vì chồng ngoại tình. Cô bồ của anh ta đã mang thai, lại có điều kiện kinh tế hơn tôi. So sánh ra, chồng và nhà chồng quyết định chọn cô ta.

Vợ bỏ rơi chồng bệnh tật nhưng lại một mực đòi nuôi mẹ chồng?

Nghe mẹ nói cũng có lý nhưng việc chăm sóc người bị liệt cả đời không đơn giản chút nào. Nếu chị dâu muốn nuôi mẹ, tôi không thể từ chối được.

Con của tôi đã học cấp 2, biết làm tất cả việc nhà. Tôi luôn muốn các con phải tự lập, không muốn bà nội già rồi vất vả phục vụ con cháu. Vì thế tôi luôn bảo bà không phải làm gì, chỉ việc ăn rồi đi giao lưu với mấy bà hàng xóm cho vui vẻ tuổi già.

Vậy nhưng tính bà tham việc, không làm tay chân khó chịu. Ở nhà tôi không còn việc gì để làm, bà sang nhà anh chị cả phục vụ các cháu và dọn dẹp nhà cửa bên đó. Cứ đến bữa là bà về nhà tôi ăn cơm, sau đó lại qua nhà chị dâu làm lụng.

Mẹ chồng chê bai con dâu nghèo và màn đối đáp khiến bà tái mặt

Sau khi vãn khách, mẹ chồng liền vào phòng em nói xoáy: “Mẹ thấy gia đình con thật không biết điều"...

Em sinh ra trong một làng quê nghèo khó. Ngày nhỏ, những bữa cơm của em đa phần đều là các món ăn đạm bạc. Có khi cả tuần chẳng được ăn một miếng thịt. Vì thế khi đã ý thức được hoàn cảnh của mình, em tự nhủ phải học thật giỏi, phải làm rạng danh gia đình và dòng họ.

Lên cấp 3, em lao đầu vào học và đỗ vào trường đại học Ngoại thương. Có được một môi trường học lý tưởng, em tiếp tục cố gắng trong học tập, thời gian rảnh rỗi, em sẽ đi làm thêm để đỡ đần tiền học phí cho bố mẹ.

Với kết quả học tập loại ưu và kinh nghiệm đã tích lũy từ những công việc đi làm thời sinh viên, em may mắn được làm việc cho một công ty nước ngoài. Nhờ đó, em có tiền gửi về cho bố mẹ sửa nhà, mua đất và nuôi các em ăn học.

Ở môi trường công việc, em cũng gặp và yêu chồng hiện tại. Anh là trai thành phố, lại rất giỏi nên trong mắt gia đình, chồng em chính là đứa con vàng mười. Mẹ chồng em là một người phụ nữ ôm tư tưởng bảo thủ. Vậy nên khi biết con trai yêu một cô gái tỉnh lẻ, bà ra sức cấm cản.

Me chong che bai con dau ngheo va man doi dap khien ba tai matNgày về nhà em xin cưới, mẹ chồng đi một bước là chê một điều. Ảnh minh họa: Internet

May mắn thay, chồng em dù nghe lời mẹ nhưng cũng có chính kiến của riêng mình. Anh đã thuyết phục bố mẹ hết lần này đến lần khác. Thấy con trai quá kiên trì, bố chồng em đã đồng ý tác hợp cho nhân duyên của bọn em. Còn mẹ chồng em, vì sợ con trai 34 tuổi sẽ không lấy được vợ nên cũng miễn cưỡng chấp nhận. Dù trong lòng bà, em không phải cô con dâu mà bà vẫn luôn mong mỏi.

Ngày về nhà em xin cưới, mẹ chồng đi một bước là chê một điều. Bà chê đường làng xấu xí, chê bố mẹ em nói năng không khéo léo. Thậm chí khi nhà em bày cỗ lên, bà còn nói những món ăn đãi khách ấy quá bình thường.

Thật lòng mà nói, gia đình em xuất thân nghèo khó nhưng ý chí của em chưa bao giờ nghèo. Bản thân em luôn cố gắng, nỗ lực vươn lên. Vì thế, em quyết không để mẹ chồng khinh gia đình mình được.

Khi đi làm, ngoài tiền bố mẹ gửi ra, em có tích cóp được một chút của để dành. Ngày cưới, em dặn bố mẹ đừng trao quà vì ông bà còn phải nuôi 3 đứa con ăn học. Không ngờ mẹ chồng em lại để bụng...

Me chong che bai con dau ngheo va man doi dap khien ba tai mat-Hinh-2Lần đầu thấy mẹ chồng xấu hổ như vậy, trong lòng em có chút hả hê các chị ạ. Ảnh minh họa: Internet

Sau khi vãn khách, mẹ chồng liền vào phòng em 'nói xoáy': “Mẹ thấy gia đình con thật không biết điều. Bố mẹ cưới dâu, cho con 5 chỉ vàng. Thế mà ông bà bên ấy lại chẳng cho con lấy một chỉ là thế nào”.

Nhiều chuyện dồn nén, em đặt một chiếc hộp bên trong chứa đầy vàng rồi đáp: “Thật ra hôm nay, bố con cho cả hộp vàng 20 cây này. Nhưng ông thấy mẹ trao 5 chỉ. Nếu nhà con lên tặng nhiều quá, sợ mẹ ngại với quan khách nên cất đi và đưa cho con sau mẹ ạ”.

Mẹ chồng em tái mặt, bà lặng lẽ về phòng. Số vàng kia không phải của bố mẹ em, đó là vốn để dành em tích cóp bấy lâu. Nhưng không muốn bố mẹ bị xem thường, em đã nói như thế để mẹ chồng khỏi coi thường. Có lẽ sau lần này, bà không dám đề cập chuyện vàng cưới với em nữa đâu, nhưng mới về làm dâu mà em đã 'thái độ' với mẹ như vậy thì có hỗn láo không các chị?

Đọc nhiều nhất

Tin mới