Bố người yêu chỉ đánh giá qua 2 câu nói, tôi 'bị loại'

Cuối tuần trước, bạn gái nhắn tin bảo muốn mời tôi đến nhà chơi. Cô ấy nói rằng nếu tôi thực sự nghiêm túc trong chuyện tình cảm này thì nên đến nhà làm quen với gia đình cô ấy.

Thật ra tôi cũng có ý như vậy lâu rồi, chỉ sợ mình quá vội vàng, nay được lời như cởi tấm lòng, tôi rất vui.

Nghe bạn gái kể bố mẹ cô ấy đều làm giáo viên, nghiêm khắc nhưng cũng rất tâm lý. Xưa nay bố mẹ vẫn luôn lo lắng chuyện tình cảm của cô ấy, chỉ sợ con gái khờ dại nhìn nhầm người. Nay cô ấy muốn đưa tôi về giới thiệu với cả nhà để họ yên tâm.

Trước lúc đến chơi, tôi cũng đã cẩn thận dò hỏi bạn gái sở thích của từng người trong nhà để chuẩn bị quà gặp mặt thật chu đáo. Tôi về mọi mặt đều không có gì quá xuất sắc, nhưng luôn tự tin mình không đến nỗi tệ, hy vọng sẽ để lại ấn tượng tốt đẹp với bố mẹ người yêu trong lần đầu gặp mặt.

Đúng như bạn gái thường kể, bố mẹ cô ấy rất hòa nhã, cởi mở. Vừa đến nhà, nhìn cách cha mẹ con cái đối xử trò chuyện với nhau cũng đủ cảm nhận đó là một gia đình ấm áp. Họ đón tiếp tôi vui vẻ, nói chuyện thân thiện như người trong nhà. Sau bữa cơm thân mật, bố bạn gái còn rủ tôi cùng ông chơi cờ.

Thật may, bộ môn cờ tướng tôi cũng biết chơi dù không giỏi, coi như là hầu chuyện bố vợ tương lai cho vui. Có vẻ như bác ấy là cao thủ trong bộ môn này, nước cờ nào bác ấy đi cũng khiến tôi như vào ngõ cụt. Để tôi không chán nản, thỉnh thoảng tôi nhận ra bác ấy có nhường tôi vài nước.

Trong lúc chơi cờ, hai bác cháu có nói chuyện bóng đá, rồi bác hỏi thăm gia cảnh nhà tôi. Một lúc sau, sau khi dễ dãi nhường tôi một nước cờ, bác nói:

- Bác hỏi thật nhé, sau này cháu lấy vợ, chuyện lớn nhỏ trong nhà cháu có để vợ quyết định không?

- Dạ, sau này cháu lấy vợ, chuyện lớn nhỏ trong nhà gì cháu để cho vợ quyết hết. Cô ấy muốn như thế nào cũng được. Ý vợ là ý trời bác ạ.

Bác ấy nhìn tôi cười, lại hỏi tiếp:

- Thế sau này, nếu vợ cháu mâu thuẫn với mẹ cháu, là người ở giữa, cháu sẽ đứng về phe nào?

- Cháu sẽ đứng về phe vợ cháu chứ. Nói gì thì nói, vợ là người sống với mình cả đời, mình không bảo vệ vợ thì bảo vệ ai ạ. Mẹ có giận thì rồi cũng qua, nhưng vợ giận là mệt đấy ạ. Cháu sẽ không để vợ cháu phải cô đơn tủi thân ở nhà chồng đâu.

Nghe tôi nói xong, bác ấy cười rất to nhưng lại nói: "Mẹ cháu mà nghe cháu nói thế sẽ buồn lắm đấy".

Buổi nói chuyện của hai bác cháu kết thúc ở đó, vì trời đã khuya, tôi cũng xin phép ra về. Bạn gái tiễn tôi ra tận cổng, hỏi nay đến chơi nhà có thoải mái không? Tôi bảo rằng tôi rất vui, rất thích không khí trong nhà em, bố em cũng không khó tính hay nghiêm khắc như em kể.

Thế nhưng sau buổi đến chơi nhà đó, cảm giác như em cố ý tránh tôi. Tôi gọi điện hay nhắn tin bất kể lúc nào em đều nói đang bận nọ bận kia nên không tiện nói chuyện hay trả lời tin nhắn được.

Bo nguoi yeu chi danh gia qua 2 cau noi, toi 'bi loai'

Ảnh minh họa: Ảnh Pexels

Điều này khiến tôi cảm thấy lạ, bởi yêu nhau bao lâu, chưa bao giờ em có thái độ như vậy, chưa nói đến việc em chắc chắn không bận đến mức ấy.

Cuối cùng sau khi tôi gặng hỏi em mới hẹn tôi đi uống nước và nói rằng bố em không hài lòng về tôi và khuyên con gái nên suy nghĩ kĩ, cân nhắc mối quan hệ tình cảm này.

Khỏi phải nói, tôi rất bất ngờ về những gì vừa nghe. Tôi lục lại trong trí nhớ mình, rõ ràng hôm đó ai cũng vui vẻ, tôi cũng không nghĩ mình đã sai điều gì khiến bố em đánh giá thấp. Tôi hỏi em lý do vì sao bố em lại nói như vậy. Em bảo:

"Bố em kể là hôm ấy bố có hỏi anh hai câu hỏi, nhưng câu trả lời của anh khiến bố em không hài lòng. Thứ nhất, anh bảo sau này lấy vợ, chuyện to nhỏ gì trong nhà cũng sẽ để vợ quyết hết. Như vậy anh là một người đàn ông vô trách nhiệm, không có chính kiến, mọi gánh nặng sẽ dồn lên vai vợ. Làm vợ anh chắc chắn sẽ rất vất vả.

Thứ hai, khi bố hỏi nếu mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn, anh sẽ bênh ai. Anh không do dự mà nói rằng sẽ bênh vợ, bất kể đúng sai như thế nào. Như vậy, anh không phải là người con có hiếu, công bằng và hiểu chuyện. Đúng ra là người ở giữa anh phải ứng xử khéo léo để mẹ và vợ hiểu nhau, xóa bỏ những mâu thuẫn. Đằng này anh lại bênh vợ. Anh không coi trọng mẹ mình, sẽ khiến vợ anh cũng không coi trọng mẹ chồng. Có một người con như vậy, làm mẹ sẽ rất khổ tâm.

Em không biết những gì bố em nói về anh có đúng không. Nhưng bố mẹ em là giáo viên và khá giỏi về nắm bắt tâm lý người khác. Bố nói một người như anh, khi yêu có thể nhiệt thành nhưng lấy làm chồng thì chưa đủ tin cậy và vững chãi để dựa dẫm".

Nghe em nói mà tôi ngớ người. Tôi nhớ bác ấy có hỏi và đúng là tôi có trả lời như vậy. Lúc đó tôi cũng nghĩ là bác hỏi cho vui nên cũng trả lời cho vui thôi. Tôi đâu có ngờ bác ấy dùng hai câu hỏi đó để đánh giá đạo đức và con người tôi. Cũng không nghĩ rằng mới một lần gặp mặt, và chỉ qua hai câu trả lời bác ấy đã cho rằng tôi không có khả năng là một người đàn ông đáng tin cậy.

Thái độ của người yêu cũng khiến tôi thất vọng. Cô ấy rõ ràng là yêu tôi, nhưng lại nhìn nhận tôi qua con mắt đánh giá của bố mẹ mình sau đó bất ngờ "đá văng" tôi ra khỏi cuộc đời cô ấy một cách vô lý như vậy.

Bây giờ tôi không biết nên làm như thế nào. Một mặt vẫn muốn níu kéo cô ấy, muốn chứng tỏ với bố mẹ cô ấy là tôi có khả năng làm cho cô ấy hạnh phúc. Nhưng mặt khác, lòng tự ái khiến tôi khó chịu muốn dừng lại ngay và luôn. Tôi chưa từng nghe có bậc phụ huynh nào lại đánh giá con rể tương lai bằng những câu hỏi kiểu như vậy.

Cát Phượng: 'Có nhiều dự án anh Thái Hoà không muốn diễn chung'

Diễn viên Cát Phượng tiết lộ mối quan hệ giữa mình và Thái Hòa ở thì hiện tại khiến nhiều người bất ngờ.

Chào Cát Phượng, lý do gi khiến chị bất ngờ nhận lời tham gia một chương trình liên quan đến âm nhạc?

Người đẹp hát, còn mình có đẹp đâu đẹp mà vẫn hát. Nói chung diễn hay hát đều là một món ăn tinh thần. Dịch nên tôi không gặp bạn bè đồng nghiệp. Trước đó, tôi cũng lui nghề. Nói lui nghề cũng không đúng, những gì tôi thích tôi vẫn nhận. Bây giờ, tôi còn kinh doanh nên không có thời gian. Có lẽ mọi người biết tôi cũng hát góp vui nên mọi người ủng hộ.

Cứ cãi nhau chồng lại chỉ mặt vợ: “Mẹ chỉ có một, vợ là cái thá gì“

Cứ mỗi lần không vừa mắt, mẹ chồng lại cay nghiến con dâu. Còn chồng lúc nào cũng bênh mẹ mà mắng vợ.

Chồng tôi phải cái tính gia trưởng, cục cằn, bênh bố mẹ bất chấp dù đúng hay sai, coi thường vợ và nhà ngoại. Bố mẹ chồng tôi già rồi, tính tình cổ hủ giống nhau nên con cháu nhiều khi cũng khổ lây. 

Sống chung với mẹ chồng, tôi thật sự không còn là chính mình nữa. Tôi không được nuôi con theo cách của mình, không được làm những việc mình muốn, không được ăn mặc đẹp (vì mẹ chồng cho rằng thế là lố lăng, tốn kém)… và còn ti tỉ việc gắn liền với chữ “không”.

Nhiều năm tôi không ăn cơm nhà người khác

Lúc mới lấy vợ, tôi nói cuối tuần mời bạn bè về nhà rồi nhờ vợ cơm nước cho vui. Thế nhưng vợ tôi nhất quyết không chịu.

Cách đây vài năm, tôi liên tục được bạn bè mời đến nhà ăn cơm. Khi thì sinh nhật bạn, khi thì sinh nhật vợ bạn, tiệc đầy tháng con… Sau này ngoài những ngày lễ, vui lên là bạn bè lại bảo anh em đến nhà nhậu. Ban đầu mấy gã đàn ông chúng tôi cho rằng việc đó là bình thường. Đến nhà nhậu không chỉ được uống thả phanh, say tí cũng không sao, lại còn được phục vụ tận tình hơn cả hàng quán. Lần nào đến vợ bạn cũng đon đả chào mời còn rất nhiệt tình trò chuyện. Tự nhiên, nhà bạn thành nơi tụ tập của chúng tôi mỗi cuối tuần hay mỗi dịp có sự vụ gì đó.

Tất nhiên, để giữ phép lịch sự lần nào tôi cũng mua chút hoa quả đến, hôm lại góp thùng bia, khi lại mua chút đồ chơi cho con bạn. Tôi cứ tưởng mình như vậy là phải phép, quá chu đáo rồi nên ung dung ăn uống như ở nhà mình.

Nhieu nam toi khong an com nha nguoi khac

Ngại mời khách đến nhà cũng ngại ăn cơm nhà người khác. Ảnh minh họa: Nguồn pxfuel

Một lần thấy vợ bạn hì hụi trong bếp nấu nướng, tôi tiến lại hỏi han mấy câu. Nhưng hôm đó, tôi không thấy cô ấy vui vẻ như thường ngày, mặt có vẻ mệt mỏi, đầu tóc bù xù. Tôi có hỏi thì cô ấy chỉ trả lời cho có lệ rồi đi vào trong bếp. Mấy anh em bên ngoài cười nói hoan hỉ, chẳng ai quan tâm chuyện trong bếp.

Đến bữa, tôi bảo ông bạn ra mời vợ vào uống cốc bia cho mát ruột nhưng cậu ấy xua tay bảo đàn bà vào lại làm phiền, mất tự nhiên. Lúc đi vệ sinh, loáng thoáng thấy bóng người trong bếp, tôi ngó vào. Thấy vợ bạn đang ngồi bê bát cơm, ăn với chút thịt kho, tự nhiên lòng tôi gợn sóng. Rồi tự trách mình tại sao không ai nghĩ ra việc mang đồ ăn vào cho cô ấy hay bảo cô ấy ra ngoài ăn uống cùng, cô ấy là chủ nhà cơ mà?

Một lúc, cậu bạn tôi lại gọi “vợ ơi, mang cho anh cái bát, mang cho anh cái đũa…” vì có người mới đến. Cô vợ không ca thán câu nào, răm rắp làm theo lời chồng. Nhìn bộ dạng mướt mải mồ hôi của cô ấy, tôi thấy ái ngại, chủ động đứng lên lấy đồ thì cậu bạn cản: “Ôi xời, ông cứ khách sáo, việc của đàn bà, mấy khi đến nhà mà ngại”.

Vài năm sau tôi lấy vợ. Tôi có nói vợ cuối tuần mời bạn bè về nhà rồi nhờ vợ cơm nước cho vui. Thế nhưng vợ tôi nhất quyết không chịu. Cô ấy bảo: “Các anh thích ăn thì ra ngoài hàng, hoặc tự mua đồ ăn sẵn về nhà, ăn xong thì dọn dẹp, em ra ngoài chơi với bạn chứ không ai phục vụ được các anh”.

Ban đầu tôi nghĩ vợ ích kỉ, còn trách móc cô ấy không như vợ người ta. Nhưng rồi khi nghe vợ ngồi phân tích về việc phụ nữ phải phục vụ đàn ông từ nấu nướng, dọn dẹp, rượu chè còn phải đi dọn phế phẩm của các anh sau khi say sưa, khiến tôi hiểu ra nhiều điều.

Đàn bà trăm công nghìn việc, đi làm kiếm tiền lại về nội trợ con cái, không ai có quyền bắt họ phải phục vụ thú vui của đàn ông. Lại nghĩ đến câu chuyện cũ, vợ chồng cậu bạn mà tôi hay đến nhậu giờ đã “đường ai nấy đi” không rõ vì lý do gì. Hôn nhân có muôn hình vạn trạng nhưng nếu không biết tôn trọng nhau thì thật khó bền lâu…

Nghe lời vợ nói, mấy năm nay tôi hạn chế mời khách đến nhà, cũng rất ít khi đến nhà người khác ăn cơm, âu cũng là tốt cho mình, tốt cho cả người ta. Mỗi lần có dịp gì, anh em hò nhau ra quán, đến giờ thì về với vợ, ai cũng được vui, được khỏe.

Đọc nhiều nhất

Tin mới