Yêu lâu dễ… chán!

Yêu lâu nhưng không biết cách chăm chút cho tình yêu rất dễ khiến tình cảm rạn nứt.

Đến Trung tâm Tư vấn tâm lý Những Người Bạn, Ngọc Như (24 tuổi, ngụ quận Bình Thạnh, TP HCM) ngập ngừng hỏi bà Lê Thị Thùy Trang, phó giám đốc trung tâm: “Tôi và anh yêu nhau đã được 5 năm. Anh ấy chu đáo, luôn nhường tôi mọi thứ. Nhưng gần đây tôi cảm thấy chán nản. Tình cảm của tôi dành cho anh ấy không còn như lúc đầu. Tôi có nên chia tay?”.

Chai cảm xúc

Trò chuyện với bà Trang, Như kể: Chị và Long quen nhau từ thời học đại học. Ngày mới yêu, tình cảm của 2 người cũng khá thắm thiết và lãng mạn. Suốt thời gian dài yêu nhau không có mâu thuẫn hay biến cố gì nổi bật, tình yêu cứ lặng lẽ trôi. Dần dần Như cảm thấy tình yêu Long dành cho cô chẳng có gì mới mẻ và tình yêu trong cô cứ nhạt dần mà không hiểu tại sao. Mới đây, Long đề cập đến chuyện cưới xin làm Như thực sự bối rối.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Tương tự, cuộc tình hơn 10 năm của Phương, cô bạn đồng hương của tôi, tan vỡ khiến nhóm bạn kinh ngạc. Chúng tôi từng ngưỡng mộ và ngầm ghen tị khi nghe Phương kể Thành, người yêu của cô, là người rất tâm lý trong tình yêu lại bản lĩnh, giỏi giang trong sự nghiệp. Nói về lý do tan vỡ, Phương tâm sự: “Cứ mỗi lần đề cập đến chuyện đám cưới, anh ấy lại nói chờ đến khi công ty riêng của anh ấy ổn định, kinh tế khá giả hơn. Ban đầu, mình nghĩ đó là suy nghĩ đúng đắn và hoàn toàn ủng hộ. Tuy nhiên, sau nhiều lần nghe đi nghe lại cái lý do ấy, mình quá mệt mỏi vì chờ đợi. Mình đã 30 tuổi, liệu anh ấy còn bắt chờ đợi đến bao giờ?”. Phương bắt đầu mất kiên nhẫn, cảm thấy bất an và mất niềm tin vào người mình yêu. Từ đó, tình yêu của họ cứ nhạt dần, ít hẹn hò, gặp mặt và rồi Phương quyết định buông xuôi.

Bỏ thì thương, vương thì tội

Yêu nhau lâu, bỏ thì tội và lo lắng không biết có tìm được người mới được như thế không khiến nhiều đôi quyết định cưới. Nhưng đôi lúc, quyết định này sai lầm không thể sửa. Sau hơn 1 năm chung sống, anh Toàn và chị Lệ (ngụ quận Tân Bình, TP HCM) nộp đơn xin ly hôn với lý do “không còn tình cảm với nhau”. Chị Lệ kể: Sau 4 năm yêu nhau, anh Toàn không còn dành cho chị sự quan tâm, chăm sóc như khi mới yêu. Hai gia đình hối thúc làm đám cưới, chị Lệ đã nhiều lần nghĩ kế “hoãn binh” để thử thách thêm tình cảm của mình… Nhưng mẹ chị ra tối hậu thư: “Mày không làm đám cưới với thằng Toàn, tao từ mặt”. Trước sự cương quyết của mẹ, chị miễn cưỡng làm đám cưới sau 6 năm yêu nhau. Tuy nhiên, khi sống với nhau, cả anh và chị mới phát hiện ra tình yêu của họ đã cạn tự lúc nào.

Trước sự kiên trì theo đuổi của Hoàng, Bích (23 tuổi, ngụ quận Gò Vấp, TP HCM) đã xiêu lòng. Bích tâm sự: “Suốt 4 năm qua, hầu như ngày nào anh ấy cũng đến nhà tôi, ngày nào anh không đến là tôi cảm thấy thiếu thiếu, nhớ nhớ. Đã không ít lần tôi tự hỏi đó có phải là tình yêu hay chỉ là thói quen nhưng không tìm được câu trả lời”. Sau 4 năm quen Hoàng, mới đây, Bích tình cờ quen Phong, anh mang đến cho cô sự rung động, hồi hộp, xao xuyến… những cảm giác mà trước đây Bích chưa hề có với Hoàng. Bạn bè khuyên nếu không yêu Hoàng thì chia tay nhưng Bích chưa thể dứt, cô thấy tội cho Hoàng vì anh chẳng có lỗi gì.

“Hâm nóng” tình yêu

“Yêu lâu dễ chán là một thực tế nhưng điều đó chỉ xảy ra đối với những người chưa biết cách xây dựng tình yêu lâu bền cho mình. Thời gian không phải là thước đo duy nhất để đánh giá sự sâu đậm của tình yêu nhưng nó chính là nguồn sức mạnh lớn nhất để cả hai nhận ra tình cảm thật sự của mình và biết cách làm thế nào để tình yêu không nhàm chán. Cà phê nguội hâm nóng lại sẽ mất đi vị ngọt ban đầu, tình yêu để đến lúc phai nhạt mới lo vun đắp sẽ không còn hiệu quả nữa. Vì thế, hãy “hâm nóng” tình yêu của mình mỗi ngày để tình yêu được bền lâu cùng năm tháng” - bà Lê Thị Thùy Trang, Phó Giám đốc Trung tâm Tư vấn tâm lý Những Người Bạn, khuyên.

Cũng may…ta không yêu nhau!

Dẫu sao những kỷ niệm đẹp của một thời vẫn đáng để chúng ta lưu giữ trong trái tim, như một “mối tình đầu” thơ dại.

Hẳn ai cũng đã từng một vài lần nghe câu hát được phổ từ thơ Nguyễn Bính:“Nhà nàng ở cạnh nhà tôi, cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn…”. Tôi cũng đã từng nghe một cách thích thú nhưng tự đổi lại “Nhà chàng ở cạnh nhà tôi” cho thích hợp hơn với mình.

Mà cũng đúng thật, ngày bé nhà tôi và nhà hắn cách nhau có mỗi giậu mồng tơi leo lên bụi hàng rào bằng thép gai, cả hai nhà đều có thể hái nấu canh được. Hắn là con trai mà hình như là mụ bà bắt nhầm thì phải, hắn giống con gái hơn. Cả xóm ai cũng bảo là hắn hiền lành, ngoan ngoãn. Mẹ hắn tự hào về hắn lắm. Còn tôi, tôi nghịch ngợm y chang một thằng con trai chính hiệu. Hắn thì trắng trẻo, hiền lành còn tôi thì không những đen thùi lùi mà còn quậy phá, cộng thêm cái đầu tóc ngắn. Ấy thế mà hai đứa lại hợp nhau, chơi thân với nhau nữa mới hay chứ.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Tôi và hắn học cùng với nhau từ lớp một cho đến hết lớp năm. Trường học thì xa, mẹ hắn và mẹ tôi thay nhau đưa hai đứa đi học. Chiều về thì í ới gọi nhau qua chơi ô ăn quan. Hắn dạy tôi gấp giấy màu cắt thành hoa, còn tôi thì dạy hắn chơi đá bóng. Sẽ thật là vui nếu như tuổi thơ ngây ngô và hồn nhiên ấy còn mãi để chúng tôi vẫn là bạn của nhau, vẫn thân thiết như hồi nào. Nhưng thời gian thì vẫn mãi trôi, tuổi thơ rồi cũng sẽ có lúc đi qua, người ta có muốn níu giữ cũng không thể được…

Lên cấp 2, cấp 3 mỗi đứa học một lớp khác nhau, lai học khác buổi nữa nên tôi và hắn ít gặp nhau và chơi cùng nhau hơn. Chỉ mỗi tối thứ bảy hoặc chủ nhật thì qua nhà nhau chơi hay hỏi bài nhau. Càng ngày hai đứa càng ít gặp nhau. Dẫu sao tôi và hắn cũng nhiều khác biệt, tính tôi ham vui, thích đi chơi với bạn bè còn hắn thì hay ở nhà, ít đi chơi. Nhiều lúc tôi cứ chọc hắn là “chàng công chúa” bị cấm cung, hắn chỉ tủm tỉm cười mà không đáp lại.

Bây giờ thì đã lớn, hai đứa đều đã vào học đại học. Tôi trở nên nữ tính hơn hồi nhỏ khi chọn cho mình nghiệp sư phạm gõ đầu trẻ, còn hắn đã chững chạc hơn trong bộ trang phục của một anh công an tương lai. Đôi khi gặp lại hắn, tôi lại trêu đùa: “Biết mi đi học về đẹp trai ri thì khi trước tau yêu mi cho rồi!”. Hắn cũng chỉ cười. Nhưng rồi nghĩ lại, nếu ngày ấy tôi và hắn yêu nhau thì giờ đây tôi có gặp được một người hiểu tôi như anh không? Thật khó mà trả lời được. Có lần tôi đùa với anh: “Biết thằng bạn em giờ đẹp trai, phong độ thế thì ngày xưa em đã yêu nó rồi”. Anh cười: “Ngày xưa thì được còn bây giờ thì em có hối hận cũng muộn rồi người yêu ạ!”. Tôi đã có anh tự nguyện làm người chứa đựng niềm vui, nỗi buồn cho riêng tôi. Còn hắn cũng đã có người trút mọi nỗi niềm cho hắn đón nhận.

Người hàng xóm à! Cũng may là ngày đó mình không yêu nhau nhỉ? Nhưng dẫu sao những kỷ niệm đẹp của một thời vẫn đáng để chúng ta lưu giữ trong trái tim, như một “mối tình đầu” thơ dại.

Anh chàng yêu “chỉ muốn thêm”

Anh bảo, anh yêu cháu thật lòng, không muốn chia tay, nhưng tự nhận là mình tham lam, không muốn bỏ người nào.

Kính gửi cô Hạnh Dung! 

Cháu 23 tuổi, từng trải qua một cuộc tình. Sau khi chia tay bạn trai, cháu tình cờ biết anh qua mạng, dần phát sinh tình cảm. Sau mấy tuần hẹn hò và nhiều lần truy hỏi, anh mới thú thật với cháu là đã có con rơi với một cô gái ở Long Thành, trong thời gian anh sống ở đó. Thằng bé hiện đã hơn hai tuổi. Anh vẫn liên lạc với cô ấy, hàng tháng gửi tiền về nuôi con. Anh kể, anh từng trốn tránh trách nhiệm với cô ấy, sau anh muốn quay lại thì cô ấy không chấp nhận, yêu cầu nếu cưới nhau, cô ấy sẽ không về nhà anh sống, trong khi anh lại là con một. Hai người cứ dùng dằng mãi đến giờ. Thỉnh thoảng, ngoài tiền trợ cấp hàng tháng, cô ấy còn yêu cầu anh đưa thêm tiền, dù anh cũng chẳng dư dả gì, có lúc phải mượn bạn bè. Yêu anh, dẫu có đau lòng nhưng cháu đành chấp nhận sự thật đó. Cháu đã đề nghị anh cho gặp cô ấy, ba mặt một lời cho rõ chuyện nhưng anh không đồng ý, viện lý do là sợ cô ấy giận, sẽ không cho anh gặp con nữa. Anh còn nói, nếu cô ấy không chịu cưới, anh sẽ không lấy ai, vì anh đã gây nên lỗi lầm, làm cho cô ấy đau khổ nên phải trả nợ cho cô ấy... Anh bảo, anh yêu cháu thật lòng, không muốn chia tay, nhưng tự nhận là mình tham lam, không muốn bỏ người nào. Cháu gần như bế tắc, không biết phải làm thế nào trong hoàn cảnh này, mong cô giúp cháu.

Thu Hương (TP.HCM)

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Cháu Hương mến,

Hạnh Dung xin được nói thẳng: cháu đã chọn lầm người. Anh ta thật sự là một người tham lam, đúng như anh ta tự nhận, chỉ muốn thêm, không muốn bớt. Đã có con rơi với một cô gái khác, anh ta lại còn theo tán tỉnh, nói yêu thương cháu “thật lòng” thì làm sao có thể tin vào cái “thật lòng” ấy? Nếu “thật lòng” sao anh ta chẳng muốn buông ai ra? Nếu là người sống có trách nhiệm, anh ta đã không dùng dằng mãi với cô gái kia như thế. Không cưới được thì phải dứt khoát chia tay để mỗi người còn làm lại cuộc đời, sau khi đã xác định rõ trách nhiệm với con, chứ không phải cứ quan hệ dở dở ương ương như hiện tại: anh ta dùng tiền trợ cấp, còn cô ấy thì dùng con để trói chân nhau. Trong mối quan hệ đó, liệu còn có thêm điều khuất tất nào khác mà có thể cháu chưa rõ?

Thật ra, cháu chỉ là nạn nhân bị anh ta lôi kéo vào cái mớ bùng nhùng đó. Nếu người trong cuộc không tự gỡ ra thì cháu dù có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể giải quyết được gì. Yêu thương thật lòng là phải cùng tính chuyện lâu dài, cùng mong muốn xây dựng hạnh phúc bên nhau, chứ không phải nói theo kiểu vô trách nhiệm như anh ta là yêu cháu nhưng sẽ không lấy ai, sẽ tiếp tục “trả nợ” cho cô ấy. Yêu một đàng, “ôm” một nẻo, trong lòng anh ta mối quan hệ với cháu nên được gọi chính xác là gì? Có khác gì một cuộc chơi tạm bợ qua đường trong lúc đang thiếu thốn tình cảm? Ta hãy thử đặt vài câu hỏi: Cháu có muốn chia sẻ người đàn ông của mình với một cô gái khác? Có chấp nhận được cảnh làm người tình không bao giờ cưới? Hạnh phúc của cháu ở đâu nếu mãi là người tình... thứ nhì? Tương lai của mối quan hệ đó rồi sẽ ra sao? Đã vậy, anh ta còn gì để lo cho cháu, khi lo cho cô ấy cũng không nổi, phải phát sinh nợ nần. Cháu có muốn “chung tay” với anh ta lo cho mẹ con cô ấy không? Trả lời những câu hỏi đó chỉ có thể dẫn đến một kết luận: cháu hãy quên anh chàng “chỉ muốn thêm” đó đi.

Đọc nhiều nhất

Tin mới