Anh chàng yêu “chỉ muốn thêm”

Anh bảo, anh yêu cháu thật lòng, không muốn chia tay, nhưng tự nhận là mình tham lam, không muốn bỏ người nào.

Anh chàng yêu “chỉ muốn thêm”

Kính gửi cô Hạnh Dung! 

Cháu 23 tuổi, từng trải qua một cuộc tình. Sau khi chia tay bạn trai, cháu tình cờ biết anh qua mạng, dần phát sinh tình cảm. Sau mấy tuần hẹn hò và nhiều lần truy hỏi, anh mới thú thật với cháu là đã có con rơi với một cô gái ở Long Thành, trong thời gian anh sống ở đó. Thằng bé hiện đã hơn hai tuổi. Anh vẫn liên lạc với cô ấy, hàng tháng gửi tiền về nuôi con. Anh kể, anh từng trốn tránh trách nhiệm với cô ấy, sau anh muốn quay lại thì cô ấy không chấp nhận, yêu cầu nếu cưới nhau, cô ấy sẽ không về nhà anh sống, trong khi anh lại là con một. Hai người cứ dùng dằng mãi đến giờ. Thỉnh thoảng, ngoài tiền trợ cấp hàng tháng, cô ấy còn yêu cầu anh đưa thêm tiền, dù anh cũng chẳng dư dả gì, có lúc phải mượn bạn bè. Yêu anh, dẫu có đau lòng nhưng cháu đành chấp nhận sự thật đó. Cháu đã đề nghị anh cho gặp cô ấy, ba mặt một lời cho rõ chuyện nhưng anh không đồng ý, viện lý do là sợ cô ấy giận, sẽ không cho anh gặp con nữa. Anh còn nói, nếu cô ấy không chịu cưới, anh sẽ không lấy ai, vì anh đã gây nên lỗi lầm, làm cho cô ấy đau khổ nên phải trả nợ cho cô ấy... Anh bảo, anh yêu cháu thật lòng, không muốn chia tay, nhưng tự nhận là mình tham lam, không muốn bỏ người nào. Cháu gần như bế tắc, không biết phải làm thế nào trong hoàn cảnh này, mong cô giúp cháu.

Thu Hương (TP.HCM)

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Cháu Hương mến,

Hạnh Dung xin được nói thẳng: cháu đã chọn lầm người. Anh ta thật sự là một người tham lam, đúng như anh ta tự nhận, chỉ muốn thêm, không muốn bớt. Đã có con rơi với một cô gái khác, anh ta lại còn theo tán tỉnh, nói yêu thương cháu “thật lòng” thì làm sao có thể tin vào cái “thật lòng” ấy? Nếu “thật lòng” sao anh ta chẳng muốn buông ai ra? Nếu là người sống có trách nhiệm, anh ta đã không dùng dằng mãi với cô gái kia như thế. Không cưới được thì phải dứt khoát chia tay để mỗi người còn làm lại cuộc đời, sau khi đã xác định rõ trách nhiệm với con, chứ không phải cứ quan hệ dở dở ương ương như hiện tại: anh ta dùng tiền trợ cấp, còn cô ấy thì dùng con để trói chân nhau. Trong mối quan hệ đó, liệu còn có thêm điều khuất tất nào khác mà có thể cháu chưa rõ?

Thật ra, cháu chỉ là nạn nhân bị anh ta lôi kéo vào cái mớ bùng nhùng đó. Nếu người trong cuộc không tự gỡ ra thì cháu dù có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể giải quyết được gì. Yêu thương thật lòng là phải cùng tính chuyện lâu dài, cùng mong muốn xây dựng hạnh phúc bên nhau, chứ không phải nói theo kiểu vô trách nhiệm như anh ta là yêu cháu nhưng sẽ không lấy ai, sẽ tiếp tục “trả nợ” cho cô ấy. Yêu một đàng, “ôm” một nẻo, trong lòng anh ta mối quan hệ với cháu nên được gọi chính xác là gì? Có khác gì một cuộc chơi tạm bợ qua đường trong lúc đang thiếu thốn tình cảm? Ta hãy thử đặt vài câu hỏi: Cháu có muốn chia sẻ người đàn ông của mình với một cô gái khác? Có chấp nhận được cảnh làm người tình không bao giờ cưới? Hạnh phúc của cháu ở đâu nếu mãi là người tình... thứ nhì? Tương lai của mối quan hệ đó rồi sẽ ra sao? Đã vậy, anh ta còn gì để lo cho cháu, khi lo cho cô ấy cũng không nổi, phải phát sinh nợ nần. Cháu có muốn “chung tay” với anh ta lo cho mẹ con cô ấy không? Trả lời những câu hỏi đó chỉ có thể dẫn đến một kết luận: cháu hãy quên anh chàng “chỉ muốn thêm” đó đi.

Hốt hoảng vì “bồ” đòi gặp vợ... xỉa xói

Nhỡ nói xấu vợ nhiều lần với cô bồ xinh đẹp, Cường hốt hoảng khi nàng tuyên bố đi "gặp mụ phù thủy ấy bắt mụ buông tha cho anh".

Hốt hoảng vì “bồ” đòi gặp vợ... xỉa xói

Khi bồ đòi gặp vợ "nói điều hơn lẽ thiệt'"

Cô ấy giết con tôi

Tôi bàng hoàng khi phát hiện ra sự thật: cuốn sổ khám bệnh của cô ấy cho thấy cô ấy đã hai lần phá thai trong vòng một năm qua.

Cô ấy giết con tôi

34 tuổi tôi ly dị vợ. Tôi không đau vì tan vỡ gia đình, mất vợ, bởi tình cảm của vợ chồng tôi đã rạn nứt đến mức không còn có thể hàn gắn. Chia tay là giải thoát cho nhau.

Nhưng, điều đau khổ nhất của tôi là sau khi chia tay, vợ tôi lập gia đình mới với một Việt kiều và mang theo con đi Mỹ. Lúc đầu tôi tìm cách ngăn cản vì như thế đồng nghĩa với việc tôi hoàn toàn mất con. Nhưng người thân, họ hàng, bạn bè đều khuyên tôi hãy để con ra đi, sẽ có điều kiện học hành, phát triển tốt hơn. Tôi đành đau đớn chấp nhận xa con.

Hai năm sau, tôi lập gia đình mới. Người vợ sau của tôi cũng từng có một đời chồng, có một con gái. Tôi yêu cô ấy một phần chính vì con gái của cô. Bé có nhiều nét giống con tôi đến lạ kỳ. Bé mới hai tuổi nên hồn nhiên gần gũi với tôi. Chúng tôi trở thành một gia đình thật sự. Nhìn chúng tôi, không ai nghĩ bé My không phải con tôi. Nhờ vậy, tôi cũng vơi bớt nỗi đau mất con.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Lấy nhau được một năm, tôi bắt đầu sốt ruột khi thấy vợ cứ uống thuốc ngừa thai. Tôi nói, tôi muốn có thêm một đứa con nữa. Cô ấy lại bảo, tôi và cô ấy đều đã có con. Cuộc sống của chúng tôi bây giờ đang đầy đủ, hạnh phúc, sinh thêm một đứa con nữa để làm gì?Tôi giận quá, muốn hét lên với cô ấy rằng tôi muốn có đứa con của mình. Cô ấy lại nói, như vậy là tôi giả dối, không coi bé My là con của mình. Sinh đứa nữa, bé My không còn là con anh nữa, anh sẽ đối xử với nó thế nào? Cứ thế, vợ chồng tôi tranh cãi không có hồi kết.

Nhờ họ hàng, bạn bè khuyên nhủ thiệt hơn, vợ tôi đồng ý sẽ sinh con. Không ngờ, cô ấy chỉ giả vờ, vẫn lén tôi dùng thuốc ngừa thai. Nhưng cuối cùng, tôi cũng làm cho cô ấy phải ngưng thuốc sau nhiều mâu thuẫn, cãi cọ, thậm chí dọa ly hôn. Thế nhưng, thêm một năm nữa trôi qua, vẫn chưa thấy cô ấy mang thai. Thỉnh thoảng cô ấy lại bảo bệnh, mệt, yêu cầu tôi ngưng quan hệ cả tháng trời. Tôi vẫn không nghi ngờ gì, cho đến hôm qua…

Trong khi vợ đi vắng, cần giấy tờ nhà để làm một việc gấp, tôi buộc phải gọi thợ đến mở khóa tủ mà cô ấy giữ chìa khóa. Tôi bàng hoàng khi phát hiện ra sự thật: cuốn sổ khám bệnh của cô ấy cho thấy cô ấy đã hai lần phá thai trong vòng một năm qua. Tôi gần như chết điếng. Cô ấy đã giết chết con tôi.

Tôi ôm đồ đi khỏi nhà, không nói một lời nào, chỉ để lại những giấy tờ tôi tìm thấy trên bàn cho cô ấy hiểu lý do ra đi của tôi. Cô ấy cũng im lặng không hề gọi cho tôi suốt hai hôm nay. Chắc cô ấy hiểu tôi đang trải qua điều gì. Giờ đây tôi phải làm gì đây?

Vị cay của hạnh phúc

Hãy coi cãi cọ là vị ớt trên bàn ăn cuộc sống. Chỉ có điều đừng để hơi cay bốc lên đến mờ cả đầu óc.

Vị cay của hạnh phúc

Sau khi lấy chồng, chị tôi thường về nhà và than thở với mẹ tôi về những bất đồng ý kiến với chồng. Là người ngoài cuộc, cả tôi và mẹ đều thấy rằng những gì chị ấm ức đều chẳng phải là chuyện to tát.

Vậy mà trong suy nghĩ của chị ấy, dường như gia đình chị sắp tan vỡ tới nơi và chị đã vô cùng sai lầm khi lấy anh ấy làm chồng. Những lúc như thế, mẹ tôi lại bình tĩnh khuyên chị: “Con ơi, ông bà ta thường nói: Chén trong sóng cũng phải khua. Vợ chồng chung sống mà không có bất đồng nào mới là lạ. Con cứ từ từ tìm hướng giải quyết”.

Tôi thường ngẫm nghĩ về lời mẹ nói và quan sát cuộc sống xung quanh. Quả đúng là như thế, tôi chưa hề thấy gia đình nào không có mâu thuẫn, bất đồng, cãi vã. Có những gia đình người chồng hiền khô, hay người vợ vô cùng nhẫn nhịn, thế nhưng họ cũng không thể tránh được những bất đồng, chỉ là ít hay nhiều. Thế nhưng không phải đôi nào cũng đưa nhau ra tòa. Vậy thì sự khác biệt của hôn nhân bền vững và hôn nhân không bền vững là ở chỗ nào?

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Thật ra, nếu thử làm “thống kê”, bạn sẽ thấy rằng những gia đình luôn cãi cọ ầm ỹ, đập vỡ chén bát không nhiều hơn những gia đình tìm cách tránh mọi xung đột, tránh nói những điều khó nghe với nhau. Sinh hoạt tình dục nhiều hay ít cũng không phải là bằng chứng của hạnh phúc. Sự say mê nhau trong thời gian đầu chung sống cũng không đảm bảo cho cuộc sống mãn nguyện lâu dài. Tính nết giống nhau thì vợ chồng sẽ hòa hợp hơn cũng chẳng phải. Thậm chí không phải mọi tình huống phản bội đều dẫn tới ly hôn.

Vậy thì nguyên nhân vì đâu khiến những cái chén trong chạn khi va chạm vào nhau cái thì tan vỡ, cái lại vẫn nguyên lành? Như lời mẹ tôi khuyên, giản dị chỉ có một điều: Xung đột chưa phải là điều kinh khủng nhất. Hãy tìm ra cách giải quyết xung đột đó, làm dịu các mâu thuẫn đang bùng nổ. Đừng để tình trạng hục hặc kéo dài cho đến khi mọi chuyện rối nùi, không lần ra đầu mối để gỡ ở đâu. Đầu tiên chỉ vì một chiếc ly không rửa sau khi uống trà xong mà phát triển thành: “Đó là cái tính cẩu thả của cả nhà anh” thì quả là không hay chút nào. Trong các gia đình hạnh phúc, những va chạm xung đột thường ngắn hơn. Vợ chồng luôn tìm hướng hòa giải.

Có hai vợ chồng chung sống cùng nhau. Chồng thì thích mua những món đồ máy móc hiện đại tối tân. Vợ thì thích mua đồ mỹ thuật sang trọng. Chồng khinh vợ sống hình thức. Vợ đay nghiến chồng đua đòi. Tiếp theo nhưng mâu thuẫn đó, họ có thể là sẽ cãi vã triền miên hoặc im lặng không thèm nói tới nhau, tiền anh anh mua gì anh thích, tiền tôi tôi mua gì tôi cần. Cách nào cũng đe dọa hạnh phúc gia đình. Sẽ tốt hơn nhiều nếu họ cùng ngồi lại và xem xét ngân sách gia đình. Nếu bạn biết nói ra một cách kịp thời trong cuộc cãi cọ: “Anh cũng có phần đúng….” ;“Em cũng có lỗi là…” thì có lẽ mọi xung đột không phải là không có lối thoát. Sự cãi cọ trong gia đình, đôi khi bạn hãy coi đó là vị ớt trên bàn ăn cuộc sống. Nó cần có và làm tăng thêm vị cho bữa ăn. Chỉ có điều đừng để hơi cay bốc lên đến mờ cả đầu óc.

Đọc nhiều nhất

Tin mới