Vợ “tân trang”

Em biết là mình đang quá lố, nhưng đôi lúc em chỉ muốn trả thù cái thời khốn khó đã lấy hết tuổi xuân của mình. Em sợ mất anh.

Lấy nhau khi hai đứa đều mới ra trường, vừa có việc làm, hai bên gia đình đều nghèo, chẳng giúp được gì. Ngày ấy cả hai vợ chồng cắm đầu cắm cổ kiếm tiền, chồng ngoài giờ dạy trên lớp là lao đi các lớp dạy thêm. Vợ ngoài giờ trên cơ quan về là may vá… cuộc sống cứ thế tất bật trôi qua với hai thằng nhóc phá như giặc.

Cuộc sống gia đình cũng dần ổn định, chồng sau khi chuyển sang làm kinh doanh, làm quản lý, bắt đầu có đồng ra đồng vào, nhà cửa khang trang hơn trước. Hôm kỷ niệm 20 năm ngày cưới, hai đứa bùi ngùi nhìn nhau, chồng bỗng giật mình, vợ thay đổi nhanh quá. Mới ngày nào là cô sinh viên mơn mởn, mỗi bước chân đi bao gã đàn ông nhìn theo, là niềm tự hào của chồng thì nay vợ xuống sắc quá dù mới hơn bốn mươi. Thế rồi phép lạ xảy ra, một ngày kia khi chồng đi làm về khuya, vào phòng ngủ, choáng khi thấy vợ diện bồ đồ ngủ bằng ren màu đen, mỏng dính, gương mặt đầy kiêu hãnh làm cho chồng phát hoảng, tưởng xảy ra chuyện gì. Thú thật, nhìn bỗng thấy thương cho thân hình cò hương mảnh khảnh của vợ trong chiếc váy ren chuẩn vốn dành cho người mẫu. Từ hôm ấy trong nhà đã xảy một cuộc “cách mạng”.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Đầu tiên là vợ quyết định tập yoga bởi như vợ nói, yoga giúp mang lại sự khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần. Tiếp nữa là vợ theo học các lớp thể dục thẩm mỹ, như vợ nói là để giúp hoàn thiện về vóc dáng, để xả stress... Việc vợ tập thể dục, chồng rất tán thành, có điều sao lúc này vợ bận bịu quá. Bữa cơm bắt đầu thiếu bàn tay vợ chăm sóc, tất cả khoán trắng cho cô giúp việc vốn vụng về trong nấu nướng, làm ba cha con chỉ biết nhăn nhó mỗi khi ăn. Ngoài cuộc “cách mạng” thể thao ra, vợ còn bắt đầu chuyển sang tân trang bên ngoài từ đầu tóc, son môi đậm đà, quần áo… Vợ đẹp, làm chồng ai chẳng hãnh diện, nhưng có điều việc vợ ăn mặc, trang điểm, chồng nhận thấy bắt đầu quá lố. Gương mặt nhiều lúc nhìn trắng bệch như người thiếu máu, son môi đậm đến đỏ choét. Nhiều bộ quần áo rõ ràng là không hợp với lứa tuổi lẫn vóc dáng của vợ. Hôm trước bà chị ruột chép miệng, sao cô ấy hồi xuân ghê vậy? Nghe ngượng chín mặt.

Hôm qua chồng đi làm về, nhà vắng lặng, cô giúp việc đang ngồi tán dóc ngoài cửa, hai thằng con còn đi chơi chưa về. Bước vào buồng riêng, chồng sững sờ thấy quần áo vứt tứ tung, phấn son lăn lóc khắp nơi, vợ đang ngồi một mình, đầu tóc bù xù, gương mặt thất thần nhìn mình trong gương, mặt nhòe nhoẹt nước mắt. Lại tưởng vợ gặp chuyện gì, chồng nhẹ nhàng ngồi xuống, ôm vai, hỏi. Vợ gục đầu khóc nấc. Em cũng biết là mình đang làm quá lố, nhưng đôi lúc em chỉ muốn trả thù cái thời khốn khó đã lấy hết tuổi xuân của mình. Em sợ mất anh. Có điều những thay đổi đó đã làm em mệt nhoài. Té ra vợ nghe ai đó nói, có chồng làm giám đốc, nếu không biết sửa soạn, chăm chút bản thân, không khéo mất chồng như chơi.

Thương vợ quá, té ra là vậy!

Vợ hồi xuân, chồng... hồi hộp

Hy vọng qua một thời gian, vợ anh sẽ về lại “vị trí cũ”. Chứ em cứ hồi xuân như vầy hoài, chắc anh “lão hóa” sớm…

Ngày trước, mấy lão bạn anh hay dọa: “Vợ mà hồi xuân là ông khổ đấy nhé!”. Nghe vậy, anh chỉ cho là tầm phào, bụng thầm nhủ: “Vợ hồi xuân tức là trẻ lại, vậy thì sướng chứ sao lại khổ?”. Không ngờ, đến khi vợ thực sự bước vào giai đoạn hồi xuân, chồng mới “biết đá, biết vàng”.

Vợ chồng bao nhiêu năm, anh đã quen với cái vẻ ngoài giản dị của em. Ai ngờ, vừa hồi xuân là em thay đổi cái rụp, làm cả ba cha con anh choáng váng. Em chưng diện, chăm chút nhan sắc kỹ hơn. Nếu em làm đẹp, chưng diện một cách vừa phải, phù hợp với lứa tuổi thì anh chẳng có gì để than vãn; thậm chí còn mừng, còn khuyến khích. Đằng này, em chưng diện, em làm đẹp toàn theo kiểu quá lố, khiến anh đau đầu hết sức.

Mỗi ngày em hồi xuân là mỗi ngày cha con anh hồi… hộp, vì không biết hôm nay vợ mình - mẹ mình sẽ diện bộ cánh theo “trường phái” thời trang nào. Hôm nay em mặc bộ đầm ba bốn màu sặc sỡ, hôm khác em lại chơi bộ đồ của mấy em gái tuổi teen, đến nỗi con gái phải thốt lên: “Mẹ còn teen hơn con!”. Teen với sặc sỡ còn đỡ, có khi em còn hứng lên, diện đồ theo “trường phái gợi cảm”. Nói thật với em, nhìn em - đã gần lên chức bà ngoại - mặc cái áo mỏng tang theo kiểu xuyên thấu, hay cái áo hai dây thiếu trước hụt sau, anh chẳng thấy gợi cảm gì hết mà chỉ muốn nổi da gà…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Từ ngày em hồi xuân, cái tủ mỹ phẩm của em to hơn hẳn. Em tậu cơ man nào là son, là phấn, là sữa, là kem… đủ loại. Lúc trước, đi đến chỗ nào mang tính chất trang trọng em mới trang điểm. Còn bây giờ, em trang điểm mọi lúc mọi nơi. Ra đầu ngõ mua bó rau em cũng phải dặm phấn, tô son. Thậm chí, nhiều khi ở nhà em cũng trang điểm, chẳng hiểu để làm gì?

Nhưng anh khổ nhất là cái vụ đi sửa sắc đẹp của em. Em xăm lông mày, xăm môi, rồi sửa mũi, hút mỡ bụng. Thậm chí, cái vòng 1 em cũng đi nâng cấp. Kết quả là đẹp đâu anh chưa thấy, chỉ thấy vợ mình ngày càng lạ hoắc. Đấy là chưa kể đến chuyện tốn kém tiền bạc. Từ ngày em siêng đi thẩm mỹ viện, ngân quỹ gia đình hao hụt thấy rõ…

Anh bực lắm, cũng góp ý em nhiều lần, hồi xuân thì hồi xuân, làm đẹp thì làm đẹp, nhưng phải đúng mực, hợp với lứa tuổi. Khổ nỗi, hễ anh nói là em giận, vì giờ em đã đổi tính, nhí nhảnh hơn, “teen” hơn ngày xưa, nên rất dễ giận, dễ hờn. Nói đụng đến, là dỗi ngay: “Tôi hiểu mà, già rồi, làm gì cũng đâu bằng được mấy em gái trẻ. Anh chán tôi cũng phải”. Mà giờ em dỗi cũng y hệt như lúc mới cưới, cũng mặt mũi lạnh tanh, cũng không thèm nói chuyện, cũng bỏ cơm bỏ nước. Anh phải dỗ chán dỗ chê, em mới hết giận. Nhiều khi dỗ em, anh thấy mình cũng đang… hồi xuân, trở về cái thời trai trẻ, tìm cách làm lành với cô bạn gái hay hờn dỗi.

Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Giờ anh hết dám “phản kháng”, chỉ biết cố gắng chịu đựng, hy vọng qua một thời gian, vợ anh sẽ về lại “vị trí cũ”. Chứ em cứ hồi xuân như vầy hoài, chắc anh “lão hóa” sớm…

Yêu thì phải chấp nhận

(Kiến Thức) - Ngay từ khi bắt đầu yêu nhau, anh ấy đã nói thẳng với em: “Anh không giống những người đàn ông khác, trước em cố tỏ ra là một hình mẫu tuyệt vời. Anh có sao cứ thể hiện ra vậy, em chấp nhận được thì yêu..."

Ngay từ khi bắt đầu yêu nhau, anh ấy đã nói thẳng với em: “Anh không giống những người đàn ông khác, trước em cố tỏ ra là một hình mẫu tuyệt vời. Anh có sao cứ thể hiện ra vậy, em chấp nhận được thì yêu. Anh không thích lừa dối để rồi sau này lấy nhau thất vọng”. Sau khi “tuyên ngôn” như vậy, anh ấy thực hiện đúng như những gì mình đã nói. Anh ấy vẫn giữ nguyên phong cách sống như thời còn “tự do”. Anh ấy vẫn ham vui, thích bù khú bạn bè, có khi hẹn với em rồi mà có bạn gọi là dẹp người yêu qua một bên. 
Nhiều lần anh ấy đi qua đêm, say khướt. Tiền bạc nếu bạn cần anh cũng sẵn sàng dốc túi cho vay đến đồng cuối cùng. Vì thế, đi làm mấy năm, dù lương khá, anh vẫn chẳng tích cóp được là mấy. Em mà góp ý thì anh cũng vẫn bài ca cũ: “Con người anh là vậy, em yêu thì phải chấp nhận”. Quả thực, em rất yêu anh ấy, nhưng lấy anh ấy, chắc chắn em sẽ phải phục tùng, chẳng bao giờ hy vọng thay đổi được anh ấy theo ý mình. Em băn khoăn quá, không biết nên quyết định thế nào? - Vũ Thảo Trang (Nam Định).

Đọc nhiều nhất

Tin mới