Yêu thì phải chấp nhận

(Kiến Thức) - Ngay từ khi bắt đầu yêu nhau, anh ấy đã nói thẳng với em: “Anh không giống những người đàn ông khác, trước em cố tỏ ra là một hình mẫu tuyệt vời. Anh có sao cứ thể hiện ra vậy, em chấp nhận được thì yêu..."

Ngay từ khi bắt đầu yêu nhau, anh ấy đã nói thẳng với em: “Anh không giống những người đàn ông khác, trước em cố tỏ ra là một hình mẫu tuyệt vời. Anh có sao cứ thể hiện ra vậy, em chấp nhận được thì yêu. Anh không thích lừa dối để rồi sau này lấy nhau thất vọng”. Sau khi “tuyên ngôn” như vậy, anh ấy thực hiện đúng như những gì mình đã nói. Anh ấy vẫn giữ nguyên phong cách sống như thời còn “tự do”. Anh ấy vẫn ham vui, thích bù khú bạn bè, có khi hẹn với em rồi mà có bạn gọi là dẹp người yêu qua một bên. 
Nhiều lần anh ấy đi qua đêm, say khướt. Tiền bạc nếu bạn cần anh cũng sẵn sàng dốc túi cho vay đến đồng cuối cùng. Vì thế, đi làm mấy năm, dù lương khá, anh vẫn chẳng tích cóp được là mấy. Em mà góp ý thì anh cũng vẫn bài ca cũ: “Con người anh là vậy, em yêu thì phải chấp nhận”. Quả thực, em rất yêu anh ấy, nhưng lấy anh ấy, chắc chắn em sẽ phải phục tùng, chẳng bao giờ hy vọng thay đổi được anh ấy theo ý mình. Em băn khoăn quá, không biết nên quyết định thế nào? - Vũ Thảo Trang (Nam Định).
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Thảo Trang thân, anh ấy nói đúng, khi yêu nên bộc lộ con người thật của mình, tránh sau này lấy nhau thất vọng. Tuy nhiên, vấn đề là “con người thật” ấy như thế nào. Anh ấy ham vui, ưa nhậu nhẹt, tiền bạc tiêu xài không biết đến ngày mai, coi người yêu có cũng như không... thì rõ ràng cái lý “yêu thì phải chấp nhận” của anh ấy chỉ là sự ngụy biện cho sự ích kỷ mà thôi. 
Vậy câu hỏi ngược lại: Liệu anh ấy có yêu em không? Nếu yêu em, thì sao anh ấy không “chấp nhận” gọt đẽo, hoàn thiện mình để khiến người mình yêu vui, hạnh phúc mà chỉ buộc sự “chấp nhận” từ một phía là em? Cho nên em hãy cân nhắc, suy nghĩ kỹ về tình cảm của mình trước khi quyết định đi tới hôn nhân em nhé. Trong tình yêu, vị thế là ngang bằng, không có chỗ sự phục tùng, ngôi vị “bề trên” em ạ. 

Chấp nhận để vượt qua

- Có những giai đoạn trong cuộc sống bạn phải bước đi trên con đường mà bạn không thích hoặc có quá nhiều chông gai khiến bạn mệt mỏi và muốn từ bỏ. Hãy nhớ rằng, nếu không đi bạn không thể đến, vì vậy hãy biết chấp nhận để vượt qua quãng đường đó.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa.

Khi phải đi trên con đường đầy chông gai, hãy nghĩ rằng hết quãng đường này là một lối rẽ đưa cuộc đời bạn sang hướng khác và dù không muốn thì bạn cũng cần đi hết quãng đường để đến được chỗ rẽ đó. Nếu bạn không thích quãng đường này thì cũng đừng ép mình phải thích mà hãy học cách thích nghi với nó. Hãy nhớ rằng cuộc sống không phải cứ thích là được mà hãy nghĩ "chấp nhận là được".

Khi biết chấp nhận, bạn sẽ có thể đi trên con đường đó một cách nhẹ nhàng hơn, sẽ không còn quá nhiều điều khiến bạn mệt mỏi, chán nản. Hãy chấp nhận và xem đó là cơ hội để bạn phát huy những khả năng tiềm ẩn của mình, bạn sẽ dễ dàng vượt qua. Nếu bạn chống đối, nếu bạn không bước tiếp bạn sẽ ở mãi trên con đường đó và không thể đến được ngã rẽ mà mình mơ ước.

Mỗi khi gặp khó, không ít người thường có tâm lý mệt mỏi, chán nản. Nếu bạn có lúc nào như thế, hãy đừng nhìn về con đường gập ghềnh phía trước để rồi nhụt chí, việc đó sẽ khiến bạn khó có thêm động lực để bước tiếp. Trừ khi bạn biết chia nhỏ mục tiêu, từng đoạn đường mà bạn quyết tâm vượt qua, bạn sẽ thấy những đích đến rất gần. Hoặc bạn hãy quay lại phía sau, nhìn thấy những thành quả mình đã tạo dựng được trên con đường mình đi qua, công sức mình không hề nhỏ và mình không được phép dừng lại để bỏ phí những công sức đó.

Điều quan trọng là bạn chọn con đường nào cho cuộc đời mình, con đường bằng phẳng nhưng mình không thích, hay con đường gian khổ với những khám phá thú vị. Dù chọn con đường nào, bạn cũng phải biết chấp nhận, chấp nhận để rồi vượt qua và đến được ngã rẽ hay đích đến mà mình ao ước.

Hạnh phúc khó nhọc

Dẫu biết rằng yêu anh là chấp nhận hy sinh, là nhớ thương đong đầy năm tháng nhưng vẫn có những lúc em chạnh lòng. 

Mấy chị bạn làm chung cứ nay khoe cái này, mai khoe cái kia. Họ có chồng làm kỹ sư, bác sĩ, giám đốc nên quà tặng toàn những thứ đắt tiền. Ấy vậy mà, có người còn mè nheo chê lên chê xuống, so bì với người nọ, người kia… Những lần thấy các chị như vậy, em lại bỏ ra hành lang đứng một mình. Nước mắt tự dưng cứ chảy. Em nhớ anh.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Em nhớ có lần anh bảo yêu lính là phải chấp nhận hy sinh. Người ta yêu nhau thì được đón đưa, chiều chuộng, còn em thì phải nén nỗi nhớ vào lòng. Làm việc thì thôi chứ rảnh rang thì lại nhớ. Nỗi nhớ cứ châm chích trong lòng khiến người ta quên ăn, mất ngủ. Có những khi nhớ anh quá không biết làm sao, em nhắm mắt lại, mường tượng ra gương mặt anh. Này mắt, này mũi, này môi, này hơi thở thật êm và vòng tay thật chặt… Chỉ mơ thôi mà em đã thấy thật ấm áp trong lòng.

Anh yêu, bao giờ thì anh về phép? Ngày tình yêu, người ta tặng nhau hoa hồng, sô-cô-la và những lời chúc ngọt ngào. Người ta đưa nhau đi chơi đây đó và chắc chắn họ sẽ ôm nhau thật chặt và hôn nhau. Còn em, mấy hôm nay, mỗi khi nghĩ về anh, em chỉ mong nhận được một lá thư hay một cuộc gọi. Hạnh phúc với em chỉ chừng ấy thôi mà sao vẫn khó nhọc vô cùng.

Dẫu biết rằng yêu anh là chấp nhận hy sinh, là nhớ thương đong đầy năm tháng nhưng vẫn có những lúc em chạnh lòng. Giá như bạn bè chung quanh giấu bớt đi hạnh phúc, giá như ngoài kia đường phố đừng rợp hoa hồng và dập dìu đôi lứa bên nhau… thì có lẽ em đã không khóc nhiều vì nhớ anh như thế.

Người yêu của lính thì không được yếu lòng. Dẫu đã tự nhắc mình nhiều lần như thế mà sao nước mắt vẫn cứ trôi theo niềm mong đợi. Ngày tình yêu, chỉ ước mong có được một món quà thật giản dị là được ở bên anh. Thế mà, ước muốn ấy đã nhiều năm rồi vẫn chỉ là mơ ước. Anh đừng cười khi biết rằng em đang khóc vì nhớ anh…

Đọc nhiều nhất

Tin mới