Vết nứt tình yêu

Dường như… em đang trở thành gánh nặng và khối u ám khiến anh mệt mỏi thì phải, tự nhiên…em nghĩ thế.

Nếu như điều đó là sự thật, làm ơn hãy nói với em anh nhé. Em chưa và không bao giờ muốn làm gánh nặng của ai đó, với anh lại càng không. Em cũng chưa và không bao giờ muốn ai chịu đựng mình, điều đó… nó khủng khiếp lắm, anh ạ.

Em đến với anh, tự nguyện và chấp nhận làm người đến sau như một điều hiểu nhiên, không nghĩ rằng mình sẽ và có quyền đòi hỏi ở anh một điều gì đó, nhiều hơn một chút nhớ nhung mơ hồ và vài dòng tin nhắn - có đôi khi là vô thưởng vô phạt, nhưng với em lại là những vết nhớ cứ âm thầm găm vào lòng, để lâu lâu lại lôi nó ra, đọc và cười một mình, để thấy lòng mình bỗng dưng ấm lại, bỗng dưng thấy cuộc sống vẫn ngọt ngào.

Em nhỏ bé lắm, nên chỉ có thể cho anh sự bình yên – những giây phút bình yên ngắn ngủi để khỏa lấp những tiếng thở dài và mỏi mệt của đời thường đang vô tình đẩy con người rời xa nhau. Những lần em được gặp anh chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay. Những lần ta thật sự bình yên bên nhau chỉ đủ đếm bằng phút bằng giây. Và những lần được lắng lòng lại để nhìn thấy anh cười - nụ cười vẹn nguyên như trẻ nhỏ - chỉ đủ đếm bằng khoảnh khắc.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Em nhớ, hầu như mỗi lần bên em, anh luôn mang theo cả công việc, cả những cuộc điện thoại chỉ bàn về một vấn đề nào đó - không có anh và em, và đôi khi anh mang cả những tiếng thở dài não nề lại thật gần bên em. Em… buồn chứ, và đau lắm chứ. Vì… em cũng chỉ là một cô gái bình thường với những mộng ước giản đơn và bình thường như thế. Em không đủ thánh thiện và lòng bao dung để chia sẻ anh với tất tật mọi thứ đến và đi trong cuộc sống của anh - một khoảng trời riêng nào đó mà em mơ hồ không thể chạm vào. 

Nhưng rồi… em đã học cách làm quen với điều đó, học cách không giữ anh cho riêng mình. Học cách im lặng để trôi theo những tiếng thở dài mệt mỏi của anh. Tất cả những điều đó, cũng chỉ để đánh đổi vài giây phút bình yên thực sự cho anh. Em tự bắt mình không được nhõng nhẽo, mè nheo, không được giận hờn vô cớ để anh không phải bận lòng. Vốn dĩ, em mít ướt lắm, nhưng trước anh em luôn cố tỏ ra mình mạnh mẽ, vì anh bảo anh rất sợ nước mắt. Có những khi… em đã khóc, khóc rất thật, anh ạ. Nhưng em quay đi che giấu, quay đi để cất vội chút yếu lòng vội vã, vì đã lỡ hứa với anh sẽ chẳng bao giờ chảy nước mắt khi mình gặp nhau.

Thực ra, em đã giấu đi của chính mình rất nhiều cảm xúc khi đứng trước anh. Ngồi đối diện nhau ở một góc quán nào đó - khi quen khi lạ. Điều chúng ta dành cho nhau chỉ là hai bàn chân tự tìm nhau và khẽ chạm vào nhau, rồi tự mỉm cười với chính mình. Thực ra, em đã muốn nhiều hơn thế… Em đã muốn được nghiêng đầu dựa vào vai anh, một khoảnh khắc như khi em trông chờ nụ cười của anh thôi cũng được. Em đã muốn nép vào anh, để yên tâm thở dài, để tạm khép lại đôi mắt bao đêm dài mất ngủ, và để cảm nhận chút bình yên, ít ỏi thôi, một tí chút thôi, chẳng cần gì nhiều. Có khi, em tham lam nên ước ao một cái ôm dài, một cái xiết tay đủ chặt để em tin mình là của nhau trong giây phút ấy, rồi yên tâm trả anh về với thế giới của riêng anh, không có em trong đó.

Chiều nay, mưa không về. Chiều nay… anh lỡ hẹn. Em lại một mình chơ vơ nơi thềm cửa, chỉ để tìm kiếm một bước chân quen. Em khóc, anh ạ. Không phải vì anh lỗi hẹn, chỉ là khóc thế thôi, để được trở về với chính mình, trở về với em mềm yếu và nhỏ nhoi khi không có anh bên cạnh, chỉ để biết chắc thêm rằng, em đang nhớ anh quay quắt. Em đã cố gắng để quen với việc anh sẽ trễ hẹn, sẽ lỗi hẹn, và sẽ rời xa em bất cứ lúc nào công việc ập đến, mà sao… lòng vẫn đắng đót, mà sao… vẫn thấy quặn đau…

Em lại lật dở lại những dòng tin nhắn, xòe bàn tay đếm những lần anh đã gọi em ngọt ngào: Đằng ấy ơi… Mình dậy chưa?... Bé ơi… Mít ướt ơi… Chào buổi sáng bé Lười… Xin chào người ăn mưa… Em xòe thêm bàn tay nữa đếm những lần anh hờn ghen trẻ nhỏ: Lại làm thơ tặng ai nữa đó? Từ nay không được nắm tay ai nữa nghen… Em nhìn những giọt nắng bên khung cửa, đếm những câu anh dặn dò: Em đừng buồn nhiều nghen. Không được mít ướt nữa đâu đó. Em phải khỏe nghen. Em cười nhiều lên nhé.

Và… em lại cười, nghe lòng mình vụn vỡ. Chẳng bao giờ em định nghĩa được những cảm xúc bên anh. Chẳng bao giờ em gọi tên được tình cảm của mình. Nếu một ngày… anh cảm thấy mệt mỏi… Nếu một lúc nào đó, anh không còn thấy bình yên khi bên em nữa… đừng giấu lòng mình anh nhé. Em sẽ mỉm cười và bước đi, lặng lẽ và nhẹ nhàng như khi em tới. Để anh không cảm thấy chênh vênh, không cảm thấy mình vừa mất đi một thói quen ngọt ngào khi mỗi ngày thức dậy, có ai đó thủ thỉ bên mình: nhớ em hông và biết chắc anh sẽ lại mỉm cười…

Tình yêu không nán đợi

Tình yêu là một hành trình mới, mà nếu chỉ một người bước tới, chắc chẳng thể thành đôi. 

Người phụ nữ cầu hôn trước, lại thường là người phụ nữ tỉnh táo, cá tính, mạnh mẽ và yêu say đắm. Họ biết họ đang tìm kiếm điều gì, và tin rằng họ sẽ có được thứ hạnh phúc xứng đáng.

1. Người con gái tỏ tình trước, thường là cô gái si tình đến ngây dại khờ khạo, thậm chí sẵn sàng đánh đổi lòng tự trọng bản thân để cầu xin tình yêu của một người con trai.

Người phụ nữ cầu hôn trước, lại thường là người phụ nữ tỉnh táo, cá tính, mạnh mẽ và yêu say đắm. Họ biết họ đang tìm kiếm điều gì, và tin rằng họ sẽ có được thứ hạnh phúc xứng đáng.

Dân gian hay gọi đó là cọc đi tìm trâu! Dân gian thật lạ, dân gian chỉ chấp nhận những người phụ nữ đưa đơn li dị trước, khi mọi sự đã rồi, hôn nhân đã không đạt được mục đích, tình yêu đã thất bại. Còn người phụ nữ chủ động tìm kiếm hạnh phúc và tình yêu, dân gian lại cứ chê trách họ là “cọc tìm trâu”, hão huyền phi lý và có vẻ trái chiều đạo đức truyền thống.

Dân gian chỉ chực chờ cô gái thất bại, để úp lên đầu cô ấy lỗi “cọc tìm trâu”!

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Tôi cứ nghĩ mãi về hình ảnh so sánh ấy. Nếu người con trai là trâu, hẳn tới mùa yêu, người con trai sẽ đi tìm một cô trâu cái có đôi mắt ướt, chứ tại sao lại phải đi tìm cái cọc?

Nếu người con gái là cọc, hẳn bạn đời của cô ấy, trong hình ảnh so sánh trên, chính là sợi thừng gần gũi, chứ đâu phải chú trâu vô tâm, dù buộc cách gì cũng chỉ muốn đi ăn cỏ xa, xa nhất mức độ mà sợi dây ràng buộc còn cho phép!

Và đàn ông, cứ cho là trâu đi, đâu có ngốc tới mức, cái cọc nào chạy tới là buộc được? Và cọc cũng đâu có ngốc tới mức, cứ khăng khăng làm ngược lẽ đời, nếu như trong tim cô ấy đã không tràn đầy tình yêu và hy vọng, đến mức, phải mở lời trước?

2. Cách đây bốn năm năm, khi tôi còn là phóng viên thực hiện các chương trình phỏng vấn đường phố tại Đài Loan để phát trên sóng của Đài truyền hình Việt Nam, có một lần tôi đã thực hiện clips phỏng vấn đề tài này: Con gái hay con trai nên ngỏ lời trước?

Tất cả những bạn trẻ Đài Loan đều trả lời trước ống kính truyền hình: “Ai ngỏ lời trước chẳng được? Nếu đã yêu nhau, cả hai đều yêu nhau, thì ai ngỏ lời trước cũng sẽ thành đôi, thành lứa. Còn nếu chỉ một người yêu đơn phương một người, thì con trai hay con gái ngỏ lời trước, khả năng rất cao là đều thất bại!”. Tôi không biết những bạn trẻ Việt Nam sau khi xem chương trình của tôi thực hiện thì suy nghĩ gì.

Chúng ta đang sống ở kỷ nguyên mới, nơi tình yêu và cảm xúc thực sự trong tim quan trọng hơn rất nhiều so với những nghi lễ, ràng buộc, lề thói, sự ngại ngùng giới tính, lời thị phi của những kẻ vô công rỗi nghề xung quanh ta. Nếu người phụ nữ thực sự muốn người con trai ngỏ lời trước, cô ấy sẽ có vô số tín hiệu và tạo ra vô số cơ hội để người con trai tỏ tình trước!

Điều ấy hoàn toàn không liên quan tới việc, vị trí của cô ấy là cái cọc, phải đứng yên một chỗ chờ tình yêu tới!

Và nếu, người con trai vẫn không ngỏ lời, thì không phải là vì anh ta ghét cái vụ “cọc tìm trâu hay trâu tìm cọc”, chỉ là anh ta không đủ tình yêu mà thôi! Và anh ta chưa yêu hoặc chưa đủ yêu cô ấy mà thôi!

3. Dường như, phụ nữ vẫn phải nhường một lối cho đàn ông chủ động bước vào đời mình, hoặc bước vào cuộc tình mình! Nhiều người cho rằng, như thế mới bền được cuộc tình, mới lâu dài được hạnh phúc. Có thật vậy không?

Thật hài hước, có nhiều cuộc tình không hề bắt đầu bằng câu nói: “Anh yêu em” hoặc “Em yêu anh”. Tình yêu bắt đầu ngay lập tức bằng một nụ hôn, một cái nắm tay, thậm chí một cái ôm chầm sau nhiều xa cách, một ánh mắt da diết nhìn nhau qua một đám đông, mà không thấy đám đông, chỉ thấy nhau!

Những điều ấy dường như ngay lập tức, được tới từ cả hai người, không thể phân biệt được ai nhìn ai trước, ai có ý nghĩ ôm ai trước. Có một đôi mình quen, học cùng nhau năm sáu năm thì không tỏ tình, nhưng chỉ một đêm lửa trại dựa vào vai nhau ngắm trời sao, sáng sau đã thành tình nhân! Tức là tình yêu bắt đầu từ trước đó rất lâu, sự tha thiết đã ở trong trái tim rất lâu, đâu phải cứ khi chàng trai phát tín hiệu, cô gái mới có thể đón nhận hoặc bày tỏ?

Tình yêu là một hành trình mới, mà nếu chỉ một người bước tới, chắc chẳng thể thành đôi. Thật sai lầm khi những cô gái nghĩ rằng, mình yêu anh ấy, nhưng mình sẽ ngồi sau cánh cửa này. Chỉ cần anh ấy đẩy cửa, mở cửa ra, mình sẽ là của anh ấy. Còn nếu không, mình sẽ ôm tình yêu mãi mãi chôn trong trái tim này.

Vì cơ hội hạnh phúc thường trôi qua vào lúc ta không ngờ nhất.

Điều kỳ diệu của tình yêu

Chị đã tuyệt vọng khi nghĩ về khả năng sinh nở của mình. Nhưng hạnh phúc bỗng ùa về khi chị biết mình mang thai lần đầu ở tuổi 35.

Nhiều ngày nay, căn nhà nhỏ của chị Phạm Thị Êm (Ân Thi, Hưng Yên) luôn rộn ràng tiếng cười nói bởi những người biết tin chị mang thai đến chia vui cùng chị.

19 tuổi chị lấy chồng, một chàng trai cao ráo, khỏe mạnh, hiền lành, nhà lại ở ngay làng trên. Anh chị sống hòa hợp, hạnh phúc, biết bảo ban nhau làm ăn, kính trên nhường dưới nên được gia đình, xóm làng quý mến. Thế nhưng 2 năm sau ngày cưới, anh chị vẫn chưa có “tin vui” khiến chị buồn tủi, lo lắng. Gia đình nội ngoại cũng giục giã nhiều lần.

Áp lực về chuyện con cái dần khiến chị mất ăn mất ngủ. Da chị tái sạm, mắt thâm quầng, người gầy đi trông thấy. Biết được nỗi khổ của vợ, chồng chị thường xuyên động viên. Thế nhưng, gặp ai người ta cũng hỏi: “Đã có gì chưa?”, “Sao lâu thế” khiến tim chị lại nhói buồn. Nhà chị cách trường mẫu giáo thôn có một bức tường, mỗi lần nghe bọn trẻ cười đùa lòng chị lại rực lên niềm khát khao cháy bỏng.

Dieu ky dieu cua tinh yeu
Ảnh minh họa. 
Nghe chỗ nào có thuốc hay, thầy giỏi là vợ chồng chị khăn gói đến tận nơi cắt thuốc. Nhưng hết thuốc Bắc rồi thuốc Nam, suốt 2 năm ròng chạy chữa, biết bao tiền của tiêu tan mà con cái chẳng thấy đâu. Năm 2004, anh chị bắt đầu theo khám ở Bệnh viện Phụ sản Trung ương. Quãng đường từ nhà đến viện xa xôi, lại chưa từng ra thành phố nên anh chị gặp biết bao khó khăn nhưng dù khổ đến mấy anh chị cũng hy vọng. Sau vài tháng theo khám và làm tất cả những xét nghiệm cần thiết, bác sĩ kết luận anh chị vô sinh không rõ nguyên nhân. Các bác sĩ chỉ định anh chị canh trứng rồi làm IUI (phương pháp bơm tinh trùng vào buồng tử cung) nhưng đều thất bại. Lúc này anh chị cũng không còn khả năng kinh tế để theo khám nữa nên quyết định dừng lại.

Sau bữa tiệc nhỏ kỉ niệm 5 năm ngày cưới, chị khuyên anh nên lấy vợ hai. Chị tưởng sau bao áp lực gia đình, xã hội nặng nề, anh sẽ gật đầu nhưng anh ôm chị vào lòng mà thủ thỉ: “Chỉ có em bỏ anh chứ anh không bao giờ bỏ em đâu!”.

Vào bữa tiệc nhỏ kỉ niệm 10 năm ngày cưới, anh chị quyết định nhận con nuôi. Ban đầu gia đình chồng chị không đồng ý nhưng khi thấy anh chị đón về một bé gái bụ bẫm, kháu khỉnh thì ai cũng thích. Từ khi có bé, áp lực con cái không còn, chị thấy cuộc đời mình như sang một trang mới. Bé được 4 tuổi, anh chị gửi bé đi lớp, thấy các bạn có em, bé cũng nằng nặc đòi mẹ sinh em. Một lần nữa anh chị quyết tâm chạy chữa.

Trở lại Bệnh viện Phụ sản Trung ương lần thứ hai, anh chị lại được các bác sĩ thăm khám và chỉ định làm các xét nghiệm cần thiết nhưng kết luận vẫn là vô sinh không rõ nguyên nhân, rồi kích trứng đến 6 chu kì nhưng không thành công. Quá chán nản và tuyệt vọng, anh chị quyết định chờ cơ hội sẽ xin thêm con để con gái có chị có em. Năm 2012, anh chị bàn nhau để anh đi xuất khẩu lao động vài năm nhằm vực dậy kinh tế gia đình. Đó cũng là thời gian họ kỉ niệm tròn 15 năm ngày cưới.

Từ hôm anh đi xa, ở nhà bao việc nặng nhọc chị đều phải gánh vác. Mỗi ngày đi làm chị đều cảm thấy mệt mỏi hơn trước, tim đập mạnh hơn, chân tay rã rời, ăn chẳng ngon miệng. Ngỡ rằng mình bị bệnh nên chị đến bệnh viện khám. Sau khi làm các thủ tục cần thiết, bác sĩ thông báo chị đang mang thai ở tuần thứ 9. Tại chị như ù đi, nghi hoặc luôn cả lời bác sĩ. Chị vội vã về tiệm thuốc gần nhà mua liền lúc 5 que thử thai các loại về thử, que nào cũng hiện lên hai vạch đỏ chót. Tay chị run run bấm số của anh, ở đầu dây bên kia anh hét toáng lên vì sung sướng.

Trong làng ngoài xã đều mừng cho chị và thấy ở đó, có điều kì diệu mà tạo hóa dành tặng cho những con người hết mực yêu nhau.

Đọc nhiều nhất

Tin mới