Tôi mắc kẹt trong cuộc sống ngục tù nhà chồng

Tôi bị mắc kẹt trong cuộc sống ngục tù này, giữa danh phận của con và cuộc sống tự chủ của mình.

Việc tôi và anh chung sống, rồi sinh con, không được người ta xem là một cuộc hôn nhân. Anh ly hôn vợ đã lâu, có ba con và hai cháu nội. Tôi là cô gái 26 tuổi, cảm kích trước sự quan tâm chân thành và sự từng trải của anh. Một thân một mình ở Sài Gòn, tôi tự do đến với anh những đêm anh ốm đau, buồn bã. Dần dà, không cần xe hoa, nhẫn cưới, tôi trở thành nhân tình, rồi thành vợ, thành mẹ của con trai anh.

Nhưng, niềm vui có con chỉ kéo dài được bốn tháng thì anh đột ngột ra đi. Lặn lội bồng con về chịu tang anh, tôi bẽ bàng trước những ánh mắt hoài nghi, ghẻ lạnh của nhà chồng. Họ không coi tôi là dâu, cũng chẳng buồn để mắt đến con trai tôi.

Ngày cãi lời cha mẹ dọn đến ở với anh, tôi đã hết đường trở về nhà. Giờ, biết tôi mất chồng, mẹ chỉ khóc thầm chứ không thể đón tôi về, vì không chịu được áp lực từ cha. Không còn nơi nương tựa, tôi đành quay lại Sài Gòn, thu xếp mọi thứ để trở lại với công việc. Vùi nỗi đau mất chồng vào những đêm thức trắng chăm con, ban ngày tôi lao vào công việc, quyết tâm làm lại cuộc đời.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Nhưng, mọi thành quả trong công việc vẫn không làm tôi thoát khỏi cảm giác bất hạnh. Tôi chẳng có gì để chứng minh cho cái gia đình đã từng tồn tại của mình, không giấy đăng ký kết hôn, không ảnh cưới, nhẫn cưới; họ hàng, người quen không ai ghi nhận. Chuyện con mình trở thành một đứa trẻ không cha, phải mang họ mẹ cứ dằn vặt tôi. Tôi lập bàn thờ trong nhà, giữ nguyên vị trí tất cả đồ đạc của anh, mong là những dấu ấn của anh sẽ nói với con trai tôi điều gì đó về cha nó.

Ngày làm tuần 100 ngày của anh, mặc kệ nỗi ám ảnh ruồng rẫy, khinh rẻ, tôi quyết bồng con về dự. Nhưng, mọi thứ đã rẽ sang một bước ngoặt không ngờ. Mấy người chị chồng bu lại cưng nựng thằng bé, đon đả chào đón tôi. Một cụ già ghé mắt nhìn rồi gật gù khen “con giống cha”, tôi vui mừng tưởng như quên hết mọi đắng cay. Các anh chồng còn bàn chuyện làm thủ tục nhận cháu, để con tôi được mang họ cha. Đang trong niềm vui bất ngờ nên khi chị chồng yêu cầu về quê sống cùng anh chị, tôi vui vẻ gật đầu. Nghĩ, chỉ cần con trai được họ hàng nhìn nhận, phải hy sinh bao nhiêu tôi cũng chấp nhận. Tôi bỏ công việc đang phát triển tốt đẹp, bán căn nhà nhỏ của hai vợ chồng, chuyển tất cả đồ đạc xuống vùng quê cách Sài Gòn 300 cây số, để… làm dâu.

Cuộc sống ở nhà chồng làm tôi vỡ mộng. Những háo hức ban đầu ngày một vơi đi, khi sự khách sáo dần được thay thế bằng sự suồng sã tới mức khiếm nhã của chị chồng. Suốt ngày chị vỗ vai tôi, xuề xòa: “Chị coi mày như em!”, rồi “thân mật” với tôi còn hơn cả chị gái. Lúc cần, chị chẳng ngại ngần lục lọi đồ đạc của tôi, tự ý lấy dùng. Có tôi về, chị đuổi người giúp việc. Cứ đến giờ phải cơm nước, quét dọn, chị lại giành bồng cháu, nhường tôi việc nhà. Nhiều đêm thức trắng vì con quấy khóc, sáng mai tôi vẫn phải dậy sớm để lo việc nhà. Mỗi lúc nghĩ về anh, về tương lai của con, tôi dặn mình ráng chịu chút thiệt thòi, để cho con được lớn lên giữa tình thương của họ hàng. Nhưng, mọi thứ vượt ra khỏi sức chịu đựng của tôi. Những lúc mệt mỏi, bực bội, chị lại trút hết lên đầu mẹ con tôi những lời miệt thị. Mẹ con tôi bị mặc định là kẻ ở nhờ thấp kém. Chiều chiều, tôi bỏ con vào chiếc xe đẩy, đẩy ra ngoài dạo chơi, chị dè bỉu: “Ai đời mới mất chồng mà… sang chảnh vầy!”, rồi cái xe đẩy cũng bị xếp xó.

Tôi thèm khát cuộc sống tự do trước kia, nhưng đường về mù mịt. Một lần tôi thử đề cập chuyện chuyển đi, anh chồng thẳng thừng tuyên bố, còn ở thì còn họ hàng, không thì là người dưng. Nghĩ cảnh con trai lớn lên không họ hàng, tôi đành cam chịu. Tôi bị mắc kẹt trong cuộc sống ngục tù này, giữa danh phận của con và cuộc sống tự chủ của mình.

Chuyện những người phụ nữ “nhắm mắt để chồng cặp bồ”

Ấy thế mà lòng căm thù trong lòng chị dồn nén tới mức kiên quyết bằng mọi cách giữ chồng.

Mặc dù các cuộc hôn nhân không tình yêu không thể hiện các dấu hiệu tiêu cực hay mâu thuẫn quá rõ ràng, nhưng sống chung với người mà mình không yêu thương thì liệu điều đó là giải pháp thông minh hay tai hại?

Cuộc sống luôn luôn thay đổi và đôi khi con người cũng vậy, khi yêu người ta có thể "chết" vì nhau hi sinh tất cả cho nhau tất cả nhưng cái thứ gọi là tình yêu nồng cháy đó không còn hiện hữa nữa thì người ta lại có thể sẵn sàng hành hạ nhau, làm khổ nhau bằng trăm nghìn cách trên đời. Và có người còn thẳng thừng tuyên bố "không ly hôn để hành hạ đối phương của mình".

Chị Nhung một người nhan sắc thuộc hạng mặn mà, chị làm nhân viên văn phòng cho một công ty ở Hà Nội. Vợ chồng chị sống với nhau cả chục năm trong cảnh cả hai đều đã "ngán" nhau như nước với lửa. Chồng chị Nhung vốn là một ông sếp lớn trong một công ty tư nhân, từ ngày lên sếp anh bắt đầu bỏ bê vợ con nhà cửa, cặp kè với những em chân dài, trẻ đẹp ngang nhiên trước mặt chị. Thậm chí, anh ta còn ngang nhiên dẫn bồ đi dự các cuộc họp, dịp vui chơi với đối tác.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Ấy thế mà lòng căm thù trong lòng chị dồn nén tới mức kiên quyết bằng mọi cách giữ chồng. Lý do ngược đời ấy là do chị quá căm tức mấy cô chân dài ấy nên không thể để chồng mình tự do đến với "bồ nhí" một cách hợp pháp. Cả công ty chị tôi khi biết chuyện ai nấy cũng xôn xao bàn tán về cái triết lý "dại gì bỏ chồng để chúng nó danh chính ngôn thuận mà đến với nhau". Chị Nhung quan niệm: Nếu bỏ chồng thì chị không thể chịu đựng được cảm giác hả hê của cô bồ nhí đã từng có lần đến trước mặt chị bắt chị nhường chồng.

Và cũng đã ngót chục năm sống trong cảnh chứng kiến chồng cặp bồ ngang nhiên, nhưng chị Nhung vẫn không có ý định kết thúc cuộc hôn nhân vốn dĩ đã rất ngột ngạt của mình.

Biết chồng ngoại tình mà vẫn “ngậm bồ hòn làm ngọt” cũng là tình trạng mà chị Lan, Đông Anh, Hà Nội đang vướng vào. Tuy nhiên, hoàn cảnh của chị Lan lại khác.

22 tuổi, Lan chưa một ngày đi làm thì đã lấy chồng. Chồng Lan làm sếp trong một doanh nghiệp lớn, anh kiếm được rất nhiều tiền, lo cho mẹ con Lan đủ thứ. Kiếm được nhiều tiền, anh cũng tự cho mình cái quyền điều khiển mọi thành viên trong gia đình theo ý mình, anh bắt Lan nghỉ việc ở nhà chăm sóc con để anh yên tâm công tác.

Từ đó, anh ta đi tối ngày, và cặp kè với hết người này đến người khác. Ban đầu chồng Lan còn giấu giếm, sau đó anh công khai cặp kè với người này người kia trước mặt Lan. Lan chán chồng lắm nhưng lại không thể nhờ sự giúp đỡ từ hai bên gia đình. Bố mẹ chồng Lan thì bênh con trai cho rằng tại Lan đẻ con gái nên chồng mới ngoại tình. Cuộc sống của Lan có tất cả nhưng không có hạnh phúc.

Được thể, chồng Lan mang tiền đi mua cho gái, cô ta chỉ bằng tuổi con Lan. Không thể chịu đựng được, Lan đã từng tìm đến nhà tình địch định cho cô ta một trận, nhưng chưa kịp đánh cô ta thì Lan đã bị chồng đánh. Anh ta bảo tiền do anh ta làm ra, anh ta muốn cho ai thì cho, mẹ con Lan không có quyền gì cả.

Lan muốn một ngàn lần kí vào đơn ly hôn, nhổ toẹt vào bộ mặt hám gái đó trước khi ôm con ra khỏi nhà. Lan muốn chửi một lần cho đã kẻ đã làm cuộc đời cô nên nông nỗi này. Nhưng Lan chưa một lần đi làm, ly hôn rồi ai sẽ nuôi con của Lan? Thêm nữa, có chồng giàu nên cuộc sống sung sướng quen rồi, giờ muốn có tiền cũng ngại làm việc.

Lan tâm sự: "Hiện tại cuộc sống vợ chồng tôi vô cùng nhạt nhẽo, ai làm việc người nấy. Sống cùng một mái nhà nhưng chúng tôi không ăn cùng mâm, không ngủ cùng giường, không chuyện trò hay chia sẻ với nhau bất cứ chuyện gì. Bù lại, chồng tôi vẫn đưa tiền đầy đủ để tôi chi tiêu trong gia đình, thi thoảng đón con, hai bên nội ngoại có việc gì cũng góp mặt, nhưng cũng thường xuyên vắng nhà, qua lại với người tình. Tôi chẳng buồn gào khóc hay lồng lộn đòi gặp mặt tình địch hoặc một mực bắt anh ta chọn tôi hoặc cô ta nữa. Tôi thấy lòng tê dại và không còn yêu chồng. Một tuần chồng về nhà ngủ được 2, 3 đêm là nhiều. Còn lại anh ngủ ở đâu thì không đến phần tôi được tra hỏi. Nhận lương về chồng cho cả chục triệu, ngay cả lúc đưa tiền cũng không nhìn mặt nhau. Tôi tự soi gương thấy mình đâu đến nỗi, điều gì làm chồng ghẻ lạnh đến thế?"

Không giống như Lan, Hoa không chịu ly hôn chồng dù biết chồng mình đang ngang nhiên cặp bồ với cô đồng nghiệp cùng cơ quan. Lí do Hoa đưa ra là cô sợ dư luận đánh giá, sợ người khác nói này nói nọ. Nên đã gần ba năm, Hoa cứ nhắm mắt mặc chồng công khai đi lại với tình địch. Nếu ai đó có mách Hoa về chuyện chồng cô có dấu hiệu "ăn chả" thì Hoa lại tìm cách bao biện. Hoa tâm sự: "Cả nhà em chưa có trường hợp nào vợ chồng phải ly hôn cả. Em mà ly hôn, bố mẹ em chắc sẽ sốc lắm. Hơn nữa, em cũng sợ người khác nói ra nói vào vì bao năm nay trong mắt mọi người chồng em vẫn là người tử tế, đàng hoàng, tự dưng ly hôn người ta sẽ đánh giá em thế này, thế nọ, nhất là con cái em sợ chúng không chịu nổi áp lực...".

Cố duy trì cuộc hôn nhân đến hơi thở cuối cùng, những người phụ nữ này sẽ mất đi cơ hội để nhận được hạnh phúc. Tồi tệ hơn, khi trái tim và tinh thần của bạn không thoải mái, hài lòng, nó sẽ dẫn đến nhiều vấn đề về thể chất khác. Bạn sẽ chẳng thể khỏe mạnh và đem lại niềm hạnh phúc cho con cái mình khi cuộc sống vợ chồng không mang lại cho bạn niềm vui, cảm giác trao yêu thương và nhận được thương yêu.

Vị cay của hạnh phúc

Hãy coi cãi cọ là vị ớt trên bàn ăn cuộc sống. Chỉ có điều đừng để hơi cay bốc lên đến mờ cả đầu óc.

Sau khi lấy chồng, chị tôi thường về nhà và than thở với mẹ tôi về những bất đồng ý kiến với chồng. Là người ngoài cuộc, cả tôi và mẹ đều thấy rằng những gì chị ấm ức đều chẳng phải là chuyện to tát.

Vậy mà trong suy nghĩ của chị ấy, dường như gia đình chị sắp tan vỡ tới nơi và chị đã vô cùng sai lầm khi lấy anh ấy làm chồng. Những lúc như thế, mẹ tôi lại bình tĩnh khuyên chị: “Con ơi, ông bà ta thường nói: Chén trong sóng cũng phải khua. Vợ chồng chung sống mà không có bất đồng nào mới là lạ. Con cứ từ từ tìm hướng giải quyết”.

Tôi thường ngẫm nghĩ về lời mẹ nói và quan sát cuộc sống xung quanh. Quả đúng là như thế, tôi chưa hề thấy gia đình nào không có mâu thuẫn, bất đồng, cãi vã. Có những gia đình người chồng hiền khô, hay người vợ vô cùng nhẫn nhịn, thế nhưng họ cũng không thể tránh được những bất đồng, chỉ là ít hay nhiều. Thế nhưng không phải đôi nào cũng đưa nhau ra tòa. Vậy thì sự khác biệt của hôn nhân bền vững và hôn nhân không bền vững là ở chỗ nào?

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Thật ra, nếu thử làm “thống kê”, bạn sẽ thấy rằng những gia đình luôn cãi cọ ầm ỹ, đập vỡ chén bát không nhiều hơn những gia đình tìm cách tránh mọi xung đột, tránh nói những điều khó nghe với nhau. Sinh hoạt tình dục nhiều hay ít cũng không phải là bằng chứng của hạnh phúc. Sự say mê nhau trong thời gian đầu chung sống cũng không đảm bảo cho cuộc sống mãn nguyện lâu dài. Tính nết giống nhau thì vợ chồng sẽ hòa hợp hơn cũng chẳng phải. Thậm chí không phải mọi tình huống phản bội đều dẫn tới ly hôn.

Vậy thì nguyên nhân vì đâu khiến những cái chén trong chạn khi va chạm vào nhau cái thì tan vỡ, cái lại vẫn nguyên lành? Như lời mẹ tôi khuyên, giản dị chỉ có một điều: Xung đột chưa phải là điều kinh khủng nhất. Hãy tìm ra cách giải quyết xung đột đó, làm dịu các mâu thuẫn đang bùng nổ. Đừng để tình trạng hục hặc kéo dài cho đến khi mọi chuyện rối nùi, không lần ra đầu mối để gỡ ở đâu. Đầu tiên chỉ vì một chiếc ly không rửa sau khi uống trà xong mà phát triển thành: “Đó là cái tính cẩu thả của cả nhà anh” thì quả là không hay chút nào. Trong các gia đình hạnh phúc, những va chạm xung đột thường ngắn hơn. Vợ chồng luôn tìm hướng hòa giải.

Có hai vợ chồng chung sống cùng nhau. Chồng thì thích mua những món đồ máy móc hiện đại tối tân. Vợ thì thích mua đồ mỹ thuật sang trọng. Chồng khinh vợ sống hình thức. Vợ đay nghiến chồng đua đòi. Tiếp theo nhưng mâu thuẫn đó, họ có thể là sẽ cãi vã triền miên hoặc im lặng không thèm nói tới nhau, tiền anh anh mua gì anh thích, tiền tôi tôi mua gì tôi cần. Cách nào cũng đe dọa hạnh phúc gia đình. Sẽ tốt hơn nhiều nếu họ cùng ngồi lại và xem xét ngân sách gia đình. Nếu bạn biết nói ra một cách kịp thời trong cuộc cãi cọ: “Anh cũng có phần đúng….” ;“Em cũng có lỗi là…” thì có lẽ mọi xung đột không phải là không có lối thoát. Sự cãi cọ trong gia đình, đôi khi bạn hãy coi đó là vị ớt trên bàn ăn cuộc sống. Nó cần có và làm tăng thêm vị cho bữa ăn. Chỉ có điều đừng để hơi cay bốc lên đến mờ cả đầu óc.

Hạnh phúc ngọt ngào sau hôn lễ méo mó

Đừng buồn khi cuộc đời sắp đặt bạn vào một ngóc ngách không mong muốn. Biết đâu, đó mới thực sự là khởi nguồn hạnh phúc của bạn.

1. Đám cưới chị tôi. Cô dâu ba mươi tư, chú rể bốn mươi hai và cả đôi đều chưa từng có mối tình vắt vai. Anh chủ hôn duyên dáng trong đám cưới làng: “Hạnh phúc của đôi uyên ương tắc đường lâu quá. Họ phải mất gần mười lăm năm mới tìm ra nhau…” Nhưng ít ai biết, sau những rộn ràng pháo hoa, là nước mắt của cô dâu khi phải miễn cưỡng gật đầu về nhà chồng. Chị vào Nam đi làm ăn xa, rồi quá lứa lỡ thì lúc nào chẳng hay. Rồi chị đành phải vâng lời cha mẹ, mua vé tàu về quê làm đám cưới với một người đàn ông ở huyện khác qua mối lái khi phụ thân chị chẳng còn đủ kiên nhẫn. Chuyện của chị tôi trong thời hiện đại, mà nghe cứ ngỡ như chuyện xa xưa từ đời phong kiến.

2. Đám cưới bạn tôi. Cô dâu vừa kịp để lại sau lưng nỗi đau tình phụ, khi người yêu năm năm phản bội cô và ra đi chỉ với một tin nhắn: “Anh rất yêu em, nhưng lại không thể vượt qua được sự cấm cản của mẹ anh. Anh xin lỗi”. Còn chú rể, trước đó chẳng biết đã trao yêu thương cho bao nhiêu cô nàng. Chỉ biết ở đúng thời điểm đó, anh đang phải đối mặt với áp lực lập gia đình, phải sinh cháu sớm cho dòng họ. Hai người tình cờ gặp nhau trong một buổi liên hoan của người bạn chung, ánh mắt chạm nhau, dừng lại. Trong hữu hạn lựa chọn chồng vợ khi ấy, họ đâm sầm vào nhau.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Đám cưới, tính ra mới đúng là lần gặp nhau thứ sáu của cô dâu và chú rể. Lần đầu tình cờ. Lần hai, anh đến nhà bạn tôi chơi. Lần ba, bạn lên nhà anh chơi. Lần thứ tư, gia đình anh xuống nhà bạn nói chuyện dạm ngõ. Lần thứ năm, gia đình bạn lên nhà anh nói chuyện thống nhất hôn sự. Một đám cưới tuần tự đủ các bước như bao đám cưới truyền thống khác, chỉ thiếu có mỗi tình yêu. Nghe bảo, khi chụp ảnh cưới, anh thợ ảnh bảo chú rể nâng tay cô dâu lên cho đúng kiểu, cô dâu đỏ bừng mặt, ngại ngần không dám trao.

3. Đám cưới của tôi. Cô dâu vác bụng bầu ba tháng. Nhắm mắt bước đến cuộc hôn nhân sau một phút giây buông lơi bản thân mình và không hề hình dung bất cứ thứ gì liên quan đến hạnh phúc mai này. Tôi không quan tâm rằng, mình và người đàn ông ấy yêu nhau có nhiều, có đủ khả năng để cùng xây dựng một gia đình hay không. Mà khi ấy, chỉ cần có một cơ hội để giữ lại được đứa con của mình. Và, có thể vớt vát được chút danh dự cuối cùng cho bố mẹ và bớt đi những lời xì xầm của làng xóm, họ hàng đã là tuyệt vời lắm rồi.

Trong phút chốc, tôi quên hết những mộng tưởng ngày xưa, quên đi giấc mơ hạnh phúc ngày nào và chấp nhận một cuộc hôn nhân không hề định trước. May thay, người đàn ông ấy vẫn chấp nhận ở bên cạnh tôi, cưu mang phút giây lầm lỡ nào đó của cả hai.

Chị tôi, bạn tôi và tôi giống nhau khi cùng mông lung thỏa hiệp với cuộc đời, bước vào tương lai một cách vô định. Chúng tôi bỏ sau lưng tình yêu của bản thân, không còn kiếm tìm nó và chọn một cái kết an toàn là được sống trong vỏ bọc gái đã có chồng. Vì bất cứ lý do nào.

Nhưng thật may, hạnh phúc vẫn tìm đến chúng tôi và mỉm cười…

Chúng tôi đã sống, hồi sinh và đấu tranh một lần trong đời để tìm đến hạnh phúc mà không chịu an thân, không lầm lũi cúi mình để mặc sự dẫn dắt của số phận.

Chị tôi. Với số vốn tích cóp được trong hơn mười năm làm ăn xa xứ, đã giắt đủ lưng để đảm bảo kinh tế cho gia đình. Sau khi theo chồng về làm dâu ở xứ người, chị cày sâu cuốc bẫm, khai hoang mảnh đồi phía sau nhà chồng, trồng mía, trồng sắn tăng thu nhập cho gia đình. Còn chồng chị, dù trước đấy chỉ quẩn quanh ra vào với cái chuồng trâu, với ba sào ngô cũng thuê người làm hộ, nay đã kịp nhận ra mục đích mới của cuộc đời.

Anh cùng chị chung tay làm ăn, đổ dồn tâm huyết vào tài sản nông nghiệp, cùng cày sâu, cuốc bẫm, chăn nuôi và từng bước xây dựng kinh tế gia đình. Cuộc sống nhẹ nhàng, thanh bình cứ như thế trôi đi. Cho đến ngày hạnh phúc vỡ òa, trong ba năm, anh chị lần lượt đón hai bé trai kháu khỉnh (trước đó, nhiều người từng nghi ngờ khả năng sinh con của chị khi đã nhiều tuổi).

Tôi hỏi chị: “Chị có đang hạnh phúc, có đang yêu chồng không?”. Chị cười xòa, trả lời: “Chị không biết thế nào là yêu. Nhưng có lẽ bây giờ chị không cần tìm kiếm điều đó nữa. Cuộc sống của chị bây giờ cứ trôi qua từng ngày như thế, có chồng hiền lành, chăm chỉ và có các con ngoan ngoãn là chị thấy mãn nguyện lắm rồi. Chị thầm cảm ơn bố mẹ mình, đã hướng chị đến cuộc sống này, dù chị từng ngoan cố không chấp nhận nó.”

Bạn tôi. Qua tâm sự, tôi biết bạn từng trải qua những ngày không thuận lợi trong cuộc sống hôn nhân. Những khởi đầu ngại ngần, vụng dại, những trống vắng trong góc nào đó tâm hồn và cả một tình yêu tan nát chưa kịp nguôi ngoai. Thế nhưng, một đứa con âm thầm thành hình ngay từ lần gần gũi đầu tiên đã kéo vợ chồng bạn lại gần với nhau. Khó khăn đến khi bạn bị động thai và phải kiêng vận động mạnh, chỉ nằm một chỗ để dưỡng thai. Những ngày ấy, chồng bạn, với niềm háo hức của một người đàn ông sắp được làm bố và sự cẩn trọng của một người đứng tuổi chín chắn, đã chăm sóc bạn tỉ mẩn vô cùng.

Bạn vô tình gạt đi những nỗi buồn xưa từ lúc nào chẳng rõ, toàn tâm toàn vẹn bên cạnh người chồng mới, cảm động rồi yêu luôn người ta lúc nào chẳng hay. Hạnh phúc đến, tình yêu đến, lớn dần cùng với thiên thần của bạn. Mỗi dịp vợ chồng bạn về quê ngoại, mọi người lại thầm nức nở khen cô cháu gái độ này đã rạng rỡ lên nhiều, chẳng bù cho cái độ lay lắt, mụ mị yêu đương với người cũ.

Còn tôi. Sau đám cưới chỉ để đáp lễ những tiếng xì xào sau xe hoa của người đời, tôi mới thực bắt đầu cuộc sống cho riêng mình. Tôi hiểu rằng, thái độ hiện tại của bản thân với cuộc sống sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tương lai của con gái. Tôi cần phải cho con gái tôi một gia đình hạnh phúc, nơi có bố mẹ đối xử với nhau bằng tình thương. Dù bằng giá nào đi nữa. Tôi tập yêu chồng mình, tập làm những việc của một người vợ thực sự. Sáng ra chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng, dọn dẹp nhà cửa xong xuôi mới đến chỗ làm. Tối về phục vụ cơm nước rồi lại gọn gàng nhà cửa mới đi ngủ. Mang con trong mình, dường như tôi có thêm nhiều động lực để sống hơn, để sống một cách có ích hơn.

Tôi cố gắng chiều chồng, chủ động rủ chồng đi hẹn hò vào mỗi dịp cuối tuần và cố gắng để mình không xuề xòa nhất một cách có thể. Không biết có sự tương đồng không, nhưng hình như bầu bé gái mà tôi tự tin thấy mình xinh hơn, tràn đầy sức sống và cứ thoăn thoắt, cứ phơi phới cho đến ngày nhập viện sinh em bé.

Đến tận những ngày này, khi con gái hơn một tuổi, tôi mới được nghe chồng thầm thì những lời yêu thương thật lòng. Tôi hiểu được, rằng đến lúc này, tình yêu mới thực sự đến với vợ chồng tôi. Và một trong những trò chơi yêu thích nhất của tôi, là ôm chồng mình, rúc vào nách chồng, đòi anh hỏi câu: “Em có muốn lấy anh làm chồng không?” Có vẻ như, ở ngày nào đó, tôi đã đánh mất cơ hội được xúc động thật sự trước câu hỏi này. Và nay, bằng một cách hay ho khác, tôi muốn lấy lại nó và rành mạch trả lời: “Có, đương nhiên là có rồi.”

Chuyện của chúng tôi, là chuyện của những con người may mắn, may mắn khi tìm được hạnh phúc, tình yêu thật sự của mình sau một đám cưới không như ý. Những câu chuyện này không phải với mục đích cổ súy cho phong trào yêu vội, cưới vội rồi sẽ hạnh phúc. Mà tôi chỉ muốn gửi đến một thông điệp rằng, đừng buồn khi cuộc đời sắp đặt bạn vào một ngóc ngách không mong muốn. Biết đâu, đó mới thực sự là khởi nguồn hạnh phúc của bạn.

Hay ít nhất là, trong đám cưới, bạn đã từng háo hức bao nhiêu, mãn nguyện bao nhiêu với người đàn ông bên cạnh, thì hãy giữ lấy thái độ đó mà đối xử tiếp với tương lai tiếp theo của bạn. Hoặc giống như chị tôi, bạn tôi và tôi - không hề ngừng kiếm tìm hạnh phúc - ngay cả khi ở trong đám cưới, chúng tôi đã khóc rất nhiều và không còn hi vọng vào nó nữa.

Tin mới