Tờ đơn ly hôn

Hai năm trôi qua, cũng có thêm vài lần cô khóc vì giận, nhưng lá đơn nằm dưới ngăn áo quần thì cô đã xé đi.

Rất nhiều hứa hẹn sống đẹp được thốt ra và thật sự là ai cũng sẵn sàng thực hiện, nhưng cuộc sống thường ngày nhiều điều chi phối.

Anh có thói quen phóng xe thẳng vô nhà rồi mới tắt máy, dù nhiều lần cô nói mình không chịu được mùi xăng bức bí trong nhà và cả dấu vết bánh xe cùng đế giày của anh in đậm trên nền gạch hoa mà cô vừa lau láng bóng. Về tới nhà là anh bật ti vi trong phòng khách, cho dù con đang ngủ trong nôi gần đó. Rồi, anh ngay lập tức đi thẳng vô phòng tắm. Liếc mắt qua món trứng kho tàu cô dọn ra mâm, anh phẩy tay: “Ngày nào cơm văn phòng bữa trưa cũng có món này”. Trời mưa, không có nắng, áo quần phơi bốc mùi, anh cầm đưa lên mũi rồi nhăn mặt: “Em giặt cái này không sạch”...

Riết rồi cô chẳng buồn phản ứng nữa, viết lá đơn ly hôn để trên bàn, cô xách vali bế con về nhà má. Má im lặng nghe cô kể tội chồng, rồi từ tốn: “Chỉ vậy thôi hả con?”. Cô cười khổ, còn gì khác nữa?

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Má ôm vai cô: “Nhà mình đã có chị Hai nuôi con một mình rồi, thêm con nữa thì má biết nói năng sao với hàng xóm láng giềng. Con thương má thì hãy quay về, vợ chồng có khi này khi kia”.

Nước mắt cô lã chã, chẳng lẽ vì nhà mình đã có chị Hai ly hôn mà cô phải chịu đựng suốt đời sao? Má thở dài: “Con hãy cố gắng một hai năm nữa, nếu vẫn không chịu được thì má sẽ không năn nỉ con thêm ngày nào”.

Cô bế con quay về, trong lòng tự nhủ, tối đa là hai năm nữa thôi, từ nay là chuỗi ngày hy sinh vì má. Tờ đơn ly hôn vẫn còn nằm trên bàn, chữ ký của cô vẫn còn in đậm. Cô xếp nó lại cất sâu dưới đáy tủ áo quần. Để đó, sau hai năm nữa, cô không xé đi vì không muốn mất công viết lại.

Má tới thăm vợ chồng cô thường xuyên hơn. Má chồng cũng vậy. Má chồng đi lui đi tới dọn dẹp cái này cái kia rồi la mắng con trai không biết phụ vợ một tay. Chồng cô nhún vai cười, cái kiểu cười nhạo thiên hạ được voi đòi tiên. Má chồng hạ giọng ngọt ngào mà nhấn từng tiếng: “Bình đẳng cho nên đàn bà thời nay hai vai gánh hai gánh đó con à, vừa việc nhà vừa việc cơ quan, coi như phải làm việc gấp đôi”.

Chủ nhật, hai người mẹ lại rủ nhau tới như thường lệ. Hai người mẹ chứng kiến chồng cô đang lấy áo quần từ máy giặt xỏ vô móc rồi phơi lên dây. Lần đầu tiên chồng cô làm việc này nên khi móc treo lên dây rồi thì ai nhìn cũng buồn cười vì áo quần xộc xệch. Trái với thường ngày ti vi lúc nào cũng oang oang, giờ thì im lặng, chỉ giọng chồng nhỏ nhẹ: “Em đi chợ sớm cho mát, để anh giữ con, lau nhà cho”.

Hai người mẹ kín đáo nhìn nhau cười, cái cười ý nói "tưởng vừa giữ con vừa lau nhà mà dễ à". Nhưng biết nói vậy và tâm thế sẵn sàng giúp vợ là tốt hơn nhiều rồi. Má chồng hỏi to: “Hai đứa ăn sáng chưa?”. Cô mỉm cười, lâu lắm rồi mới thấy cô cười tươi tắn: “Dạ Chủ nhật tụi con thường ăn trễ lắm”, rồi cô quay qua chồng: “Anh thích ăn gì để em mua?”. Chồng trả lời bằng giọng của người dễ tính: “Em thích ăn gì thì anh cũng thích ăn món đó”. Hai người mẹ lại nhìn nhau cười.

Hai năm trôi qua, cũng có thêm vài lần cô khóc vì giận, nhưng lá đơn nằm dưới ngăn áo quần thì cô đã xé đi. Hàng xóm trầm trồ hiếm thấy nhà ai như vợ chồng cô, hai bà sui mà giống bạn bè.

Mỗi khi cô bế con về thăm, má thường kể: “Hồi đó, nghe chị Hai con khóc lóc kể tội chồng, má cũng qua gặp bà sui để bàn chuyện hàn gắn cho hai đứa, nhưng mà... Con thật may mắn có được mẹ chồng thương dâu thương cháu”.

Ly hôn - chẳng qua là hạnh phúc đến chậm

Tôi có đứa bạn có ông chồng ngoại tình. Bạn tôi đến đánh ghen nhưng thế nào về sau lại yêu luôn chồng của tình địch. Sau thì họ kết hôn với nhau. Cuộc hôn nhân sau thậm chí còn dài hơn cuộc hôn nhân trước. Đúng là kỳ lạ. Ly hôn chắc chắn không phải điều tồi tệ đâu.

Biến cố trong những ngày chờ ly hôn

Đây thực sự là điều bất ngờ với chị vì lúc này chị lại không muốn ly hôn nữa. Tại sao lại bỏ người đàn ông lý tưởng đến thế?

Cuộc hôn nhân của anh chị hầu như không thể cứu vãn nổi. Mà cả hai vợ chồng cũng không có ý định cứu vãn nó. Từ lâu, mỗi người có cuộc sống riêng biệt, khép kín. Họ nghĩ sẽ có ngày ly hôn nhưng muốn chờ con cái trưởng thành, khôn lớn, nên trong mắt thiên hạ họ vẫn phải tỏ ra là một gia đình mẫu mực.

Điều này đảm bảo cho sự làm ăn ngoài xã hội cũng như sự thăng tiến của mỗi người, đặc biệt là tạo cho các con sự yên tâm về một mái ấm gia đình.

Thời điểm mà họ chính thức công khai với mọi người bằng một bản án ly hôn đã đến. Đó là lúc mà hai đứa con trưởng thành, bố mẹ đôi bên đều qua đời, địa vị xã hội cũng như kinh tế mỗi người đã ổn định. Họ chỉ chờ đứa con út du học trở về là chia tay. Bất ngờ, chị gặp rắc rối.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Đối tác lâu năm của chị, một ông chủ nước ngoài đột ngột “mất tích” cùng với khoản tiền lớn do chị và các cộng sự đầu tư. Chị không những mất tiền vào đó mà còn phải “giơ đầu chịu báng” với các đối tác còn lại. Bởi, đầu mối duy nhất còn lại là chị, không những là người thân tín của ông chủ nước ngoài mà còn là tình nhân của ông ta nữa, ai cũng biết điều đó. Đang đứng trước một cuộc ly hôn lại đối diện với sự phá sản, chị mất hết bản lĩnh, suy sụp hoàn toàn.

Không khó để anh biết chuyện gì xảy ra với chị, dẫu chị không hé răng nửa câu với anh về chuyện này. Là Giám đốc của một công ty luật nổi tiếng, anh tìm hiểu kỹ vấn đề của chị, tự mình đưa ra các giải pháp kịp thời để cứu vãn tình thế, trước hết là vấn đề pháp lý với các món nợ . Thay mặt chị, anh triệu tập một hội nghị đối tác – chủ nợ nhằm làm rõ việc đóng góp đầu tư như thế nào và trách nhiệm pháp lý của vợ đến đâu.

Thực tế, họ tin chị mới góp vốn làm ăn, mọi giấy tờ họ giao kết trực tiếp với ông chủ kia, rủi ro xảy ra thì họ phải chịu chứ không phải vì tin tưởng chị thì chị phải thay ông kia trả nợ. Tạm ổn với các đối tác, bằng mối quan hệ của mình, anh truy tìm lão chủ bỏ trốn. Vài lần ra nước ngoài, anh đã tìm được tung tích lão, bằng kiến thức pháp luật và bạn bè giúp đỡ, anh buộc lão hoặc trả nợ, hoặc đối diện với một vụ kiện trước tòa án. Tất nhiên là lão chọn phương án thứ nhất, lão có tài sản, vợ con, không dại gì mà trốn tránh pháp luật.

Mất hơn một năm trời cùng một khoản tiền lớn bỏ ra, anh đã cứu vãn được tình thế cho chị và quan trọng hơn là cứu chị ra khỏi tình trạng suy sụp tinh thần, giúp chị vững vàng trở lại. Về phần mình, chị cứ nghĩ anh làm mọi việc như vậy cũng chính là để cứu vãn cuộc hôn nhân với chị. Nhưng chị đã nhầm to, anh vẫn nhắc đến chuyện ly hôn như dự kiến.

Đây thực sự là điều bất ngờ với chị vì lúc này chị lại không muốn ly hôn nữa. Tại sao lại bỏ một người đàn ông lý tưởng đến thế?. Còn tiếp tục ư, chắc hẳn anh không đồng ý, vì anh có những nguyên tắc mà chị lại là người xâm phạm nguyên tắc đó, dễ gì anh đã tha thứ?. Làm thế nào để giữ được cuộc hôn nhân này – sáng mai ra tòa mà hôm nay chị vẫn nghĩ chưa ra…

Đọc nhiều nhất

Tin mới