Vợ mất 3 năm, chồng bật khóc khi đọc nhật ký

Cầm cuốn nhật ký trên tay, đọc từng dòng, nước mắt tôi không ngừng rơi.

3 năm kể từ ngày vợ mất, tôi chưa từng nguôi ngoai nỗi nhớ nhung. Một ngày, trong lúc dọn dẹp căn phòng, tôi vô tình tìm thấy một cuốn sổ nhỏ trong ngăn tủ. Tôi nhận ra cuốn sổ đó vì nhiều lần thấy vợ ghi chép rất cẩn thận. 

Tôi mở ra đọc. Từng dòng chữ của vợ hiện lên gợi lại bao ký ức. Cô ấy đã tỉ mỉ viết lại tất cả những kỷ niệm đẹp giữa chúng tôi từ ngày mới quen nhau. Đó là những lần tôi đưa vợ đi ăn, những bó hoa mà tôi từng tặng vợ, những lời chúc ngọt ngào... 

Tôi đọc từng dòng, cảm nhận được tình yêu thương, sự trân trọng mà vợ dành cho mình. Nhưng đến khi lật giở tới một trang viết bằng mực đỏ, tôi chết lặng khi nhìn thấy dòng chữ: "Ngày anh trót sai lầm...".

Vo mat 3 nam, chong bat khoc khi doc nhat ky

Chồng hối hận khi đọc nhật ký của vợ. Ảnh minh họa: FP

Cô ấy ghi rõ ngày, tháng, năm phát hiện chuyện tôi ra ngoài “bóc bánh trả tiền”. Vợ phát hiện là do đọc được tin nhắn bạn bè gửi trong điện thoại của tôi. Vợ miêu tả nỗi đau mình đã phải chịu đựng, cảm giác đau đớn và thất vọng.

Cô ấy từng có lúc nghĩ đến cái chết vì không ngờ người đàn ông mình tin yêu lại phản bội. Vợ đã âm thầm chịu đựng nỗi đau, không dám nói ra. Vợ luôn tự hỏi bản thân, không biết mình đã làm gì sai để tôi phải tìm kiếm niềm vui bên ngoài?

Cô ấy đã cố gắng rất nhiều để thay đổi bản thân, tìm cách níu giữ tôi. Việc nấu ăn vốn không thành thạo, cô ấy cũng đã học để trở thành người giỏi bếp núc.

Có lần sinh nhật tôi, vợ chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn toàn món tôi thích cùng ánh nến lung linh. Nhưng tôi lại tìm cách né tránh với lý do bận việc. Bởi hôm đó tôi trót hẹn với mấy anh em đồng nghiệp đi nhậu. 

Sự khước từ của tôi khiến vợ tuyệt vọng. Cô ấy viết bản thân đã cố gắng cho tôi cơ hội sửa sai nhưng tôi không làm. Cô ấy đã cố quên đi quá khứ nhưng mỗi lần nằm bên cạnh nhau, nỗi ám ảnh ấy lại ùa về. 

Sau đó, vợ lại phát hiện tôi vẫn tiếp tục những cuộc vui như thế vài ba lần nữa. Đến lúc đó, cô ấy quyết định sẽ dứt khoát một lần, nói ra để giải thoát cho cả hai. Nhưng số phận quá khắc nghiệt, vợ phát hiện mình mắc bệnh hiểm nghèo.

Căn bệnh không cho cô ấy cơ hội sống, càng không cho cô ấy thời gian để nói hết nỗi buồn với tôi. Từ lúc phát hiện bệnh đến khi vợ rời xa tôi chỉ vỏn vẹn nửa năm.

Tôi vẫn còn nhớ như in những tháng ngày đó, tôi đã chăm sóc vợ với tất cả sự yêu thương. Tôi nhận ra mình quá vô tâm với vợ vì đã lừa dối cô ấy. 

Đến giờ, khi cầm trên tay cuốn nhật ký, tôi mới hiểu được hết nỗi đau mà vợ đã âm thầm chịu đựng. Liệu tôi có phải là một phần lý do khiến vợ tuyệt vọng hơn? 

Giờ đây, tôi chỉ biết cầu nguyện, hy vọng ở nơi xa, vợ có thể an lòng. Tôi hứa sẽ làm hết sức để các con trở thành những đứa trẻ ngoan ngoãn, giỏi giang như vợ kỳ vọng. 

Gia đình chỉ là cái vỏ bọc đáng nguyền rủa?

Suốt thời gian chung sống, tôi đã tin tưởng vợ, thì hà cớ gì, khi cô ấy nằm xuống, tôi lại phải nghĩ ngợi thế này? 

Mới ngoài ba mươi, vợ tôi mất đột ngột sau một tai nạn, để lại hai đứa con trai nhỏ. Tôi bàng hoàng đối diện với cảnh gà trống nuôi con ra sao, suy sụp trước biến cố này. Thế nhưng, trong cảnh tang gia bối rối, tôi vẫn ngờ ngợ nhận ra, có điều gì đó hình như bất thường…

Ngày tang vợ, có khá nhiều người đàn ông lạ mặt đến viếng. Tôi thấy có những ánh mắt tò mò, dò xét, ái ngại, quan sát, ngạc nhiên… này nọ dành cho mình. Cũng chẳng tiện hỏi từng người rằng, anh là ai, quen biết như thế nào với vợ tôi... Chỉ đọng lại vài câu hỏi han mà tôi loáng thoáng nghe được, rằng chẳng phải vợ chồng họ ly thân, sắp ly hôn đó sao? Cứ tưởng họ sống vất vả khổ cực lắm chứ, ai ngờ gia đình cũng tươm tất vậy. Người nhà tôi còn kể lại rằng, có người đàn ông nọ còn xa gần ướm hỏi, có nghe vợ tôi kể chuyện, đang mượn nợ của những ai không?

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Sau đám ma, tôi nhận được vài cuộc điện thoại với nội dung liên quan tới tiền, như thể vợ tôi đã vay mượn ai đó, và giờ họ tiếc, muốn tìm cách đòi lại. Tôi hỏi dò, xem vợ thiếu nợ nhiều ít thế nào, có gì chứng minh không, nhất là quen biết ra sao mà cho vợ tôi vay, thì họ lảng đi, cúp máy. Tôi buộc lòng phải lục lọi vật dụng cá nhân vợ tôi để lại, mới phát hiện ra cô ấy có khá nhiều món trang sức đắt tiền. Nhẫn, lắc tay, dây chuyền, bông tai, mỗi thứ hàng mấy bộ. Quần áo cũng nhiều thứ hàng hiệu mà đồng lương công chức của hai vợ chồng tôi khó mà sắm nổi. Tôi bắt đầu hoang mang, rà soát lại quá trình chung sống gần đây, mới vỡ lẽ vợ có những lúc hành tung khó hiểu, thi thoảng lại đi công tác qua đêm, trong cốp xe có khi để sẵn váy áo, đồ ngủ... Nhưng tôi vốn vô tâm và bận rộn, đã không để ý.

Tôi mang điện thoại của vợ, vốn đang được cài mật khẩu, ra tiệm để mở. Cả những thứ bảo mật liên quan đến thư điện tử, hay chát riêng trên mạng, tôi cũng nhờ người bẻ khóa giùm. Thực tâm, tôi không muốn xâm nhập vào những bí mật riêng tư của người đã khuất. Suốt thời gian chung sống, tôi đã tin tưởng vợ, thì hà cớ gì, khi cô ấy nằm xuống, tôi lại phải nghĩ ngợi thế này? Thế nhưng, chẳng muốn hình ảnh vợ trong lòng bị ảnh hưởng bởi những hoài nghi không đáng, tôi quyết định cứ tìm hiểu xem sao…

Mọi góc khuất trong cuộc sống của vợ tôi dần được phơi bày. Danh bạ điện thoại lưu vô số tên đàn ông. Tin nhắn, chát chít qua lại mới là điều bất ngờ nhất. Tôi tưởng như đang đối diện với lời lẽ của ai kia, chứ không phải vợ mình. Thậm chí, tôi đã ngỡ rằng, hẳn là nhầm lẫn gì đó, chứ vợ tôi làm gì có những tâm sự, những than thở, những òn ỉ xin xỏ mà tôi đang phải chứng kiến rành rành trước mắt. Cô ấy kể lể rằng hôn nhân là sai lầm, cuộc sống rất buồn và cô đơn, chồng vừa thô bạo vừa vô tình, đời sống gối chăn lạnh nhạt, gia đình chồng khó ưa, con cái thờ ơ này nọ...

Hóa ra, những thứ vật chất kia chính là “chiến lợi phẩm” mà cô ấy thu hoạch được sau những tin nhắn, cuộc điện thoại than van; ỉ ôi... Những dịp lễ tết này nọ, vợ tôi đều vòi vĩnh nhiều quà cáp từ các “mối” khác nhau. Cơ hội gặp gỡ tiếp xúc trong công việc đã cho cô ấy dễ dàng phát triển “khả năng bản thân” kiểu ấy, thật là… Tất nhiên, đời chẳng cho không ai cái gì. Những lần hẹn hò “tâm sự” vẫn còn rành rành, cứa nát trái tim tôi, người đàn ông khốn khổ vừa góa vợ đã phải chịu thêm một cú trời giáng…

Tôi thật sự không biết phải hiểu sao đây. Vợ tôi có vấn đề gì về tâm sinh lý? Hay chỉ là thói giải trí khó tin của một người phụ nữ kiệm lời, sống nội tâm, có vẻ bề ngoài khá dễ gây thiện cảm? Cô ấy đi lừa thiên hạ vì thiếu thốn, hay vì có sở thích bệnh hoạn? Tôi chỉ muốn hỏi thẳng người nằm dưới mộ sâu, vì sao nỡ đối xử với chồng con như thế. Rằng hà cớ gì, cô ấy phải diễn vở tuồng kia trong bao năm dài, để thỏa mãn cái tôi của mình, hay vì cô ấy coi gia đình chỉ là cái vỏ bọc đáng nguyền rủa?

Tình chồng, nghĩa vợ cao hơn núi

Tình yêu bao la và sự tận tụy của ông là “thần dược” giúp người vợ chiến thắng bệnh tật hiểm nghèo.

Suốt 10 năm qua, chưa một đêm nào ông yên nhấc. Ông thức để chăm sóc, đỡ đần người vợ hiền của mình mang bệnh trọng. Tình yêu bao la và sự tận tụy của ông là “thần dược” giúp người vợ chiến thắng bệnh tật hiểm nghèo.

Người đàn ông được cả xã ca tụng ấy là Cao Văn Thảnh (SN 1956) ở thôn Xuân Trì, xã Hoàng Hanh, huyện Ninh Giang, tỉnh Hải Dương. Suốt 10 năm qua, một mình ông quán xuyến việc nhà, chăm sóc vợ bị tai biến não và nuôi các con ăn học nên người. Tất cả sự ấm cúng, đủ đầy trong ngôi nhà nhỏ sạch sẽ và ngăn nắp đều do đôi bàn tay của ông tạo dựng.

Chăm vợ là hạnh phúc

Mặt trời chưa tỏ, ông Thảnh đã thức giấc. Như một cái máy, ông nhanh tay nhặt rau, vo gạo nấu cơm… Tiếp đó, ông lại tất bật chuẩn bị cám bã, dọn dẹp mấy chuồng lợn. Mặt trời ló rạng cũng là lúc ông cho đàn cá trong ao ăn xong. Ông làm mọi việc nhanh ngọn và chuẩn xác tựa như được lập trình. Đàn cá, đàn lợn, đám gà đã êm dạ, không kêu inh ỏi nữa cũng là lúc ông vào đỡ người bạn đời (bà Nguyễn Thị Nhan sinh năm 1963) dậy. Từ nhiều năm nay, vợ ông bị tai biến não nên không thể tự lo cho bản thân, mọi việc sinh hoạt hàng ngày đều do ông đỡ đần.

Đôi tay chai sần của ông lúc này tựa như một làn gió mát, một tay ông đỡ sau lưng, một tay ông nhẹ nhàng dùng khăn rửa mặt, đánh răng cho vợ. Bà Nhan tựa vào vai người chồng để cho chồng giúp mình vệ sinh buổi sáng mà ánh mắt tràn muôn hạnh phúc. Đoạn ông, nhẹ nhàng chải tóc cho bà. Tay nâng niu từng đọn tóc phần nhiều đã chuyển màu bạc của bà, ông trêu: “Tóc mình vẫn mượt như ngày hẹn hò bên bụi tre đầu làng ấy nhỉ”. Nghe chồng “tán”, bà Nhan … mắng yêu: “Ông chỉ giỏi nịnh!”.

Mỗi khi chăm sóc vợ là lúc ông Thảnh cảm thấy hạnh phúc nhất.
Mỗi khi chăm sóc vợ là lúc ông Thảnh cảm thấy hạnh phúc nhất. 
Với ai đó khi phải chăm sóc người thân ốm đau là cực hình thì với ông Thành, mỗi khi chăm sóc vợ là lúc ông Thảnh cảm thấy hạnh phúc nhất. Mái tóc của bà Nhan được búi cao hay búi thấp, dùng cặp mái hay cặp ngôi đều do ông Thảnh … tự quyết. Ông Thảnh thường nói vui với vợ rằng: “Tôi thích nhất là bà để mái tóc buông xuôi như ngày là thiếu nữ, thơm mùi bồ kết”. Từ ngày vợ bị ốm không thể tự chăm sóc cho mình, ông Thảnh được “toàn quyền” quyết định chuyện tết tóc hay búi tó cho bà. Nhìn cách ông âu yếm mái tóc bà mà tôi cũng thấy…nao nao trong lòng. Thấy tôi khen tài nghệ búi tóc của ông Thảnh, bà Nhan làm vẻ trách móc: “Ông ấy thích tết, cặp tóc kiểu gì là phụ thuộc vào tâm trạng của ông ấy mỗi ngày”.

Mỗi ngày mới của vợ chồng ông Thảnh quả là đặc biệt. Người cựu binh năm xưa nhẫn nại, ân cần thay vợ làm mọi việc bếp núc một cách hoàn hảo. Vệ sinh các nhân cho vợ xong xuôi, ông lại đỡ bà ngồi tựa ghế, nhanh chân xuống bếp mang cơm lên cho vợ ăn sáng. Hôm nào bà Nhan thấy trong người mệt mỏi, ông Thảnh thay cơm bằng cháo, ngồi bên đút cho vợ từng thìa. Khi bà ăn xong, ông để bà ngôi xem ti vi hoặc thư giãn rồi lại tất bật xách cái làn đi chợ để lo bữa trưa, bữa chiều.

Suốt 10 năm qua, ngày nào ông Thảnh cũng lo cơm ngon canh ngọt và vỗ về từng giấc ngủ cho vợ. Ông Thảnh kể, chăm sóc vợ bị tai biến, ông phải thay đổi giờ giấc sinh hoạt của bản thân: Ăn cơm tối xong ông đi ngủ sớm để tầm giữa đêm là thức dậy. Vợ ông không thể nằm lâu một chỗ, cứ khoảng mỗi nửa tiếng ông lại phải giúp vợ trở mình một lần. Bà trở mình xong, ông lại nhè nhàng ngồi bên vỗ về để … ru bà ngủ. Con cái đã lớn nhưng hai cô gái lớn thì đã lấy chồng, cậu út đang học đại học xa nhà nên mọi việc của gia đình đều một tay ông lo liệu.

Yêu trọn một đời

“Nếu như Hội Phụ nữ địa phương mà cho cánh nam giới tham gia phong trào đảm việc nước giỏi việc nhà có lẽ ông Thảnh năm nào cũng dành giải cao nhất” – nhiều người xung quanh nói về ông Thản. Vất vả là thế, hy sinh là thế nhưng trong câu chuyện của ông Thảnh, không bao giờ có chỗ ở cho những thở than.

Hôm chúng tôi đến thăm nhà, ông và người bạn đời của mình đang ngồi nghỉ ở phòng khách. Mỗi khi thấy vợ muốn đứng dậy, ông Thảnh lại nhanh chóng chạy qua đỡ bà. Tuy bà Nhan không tự làm mọi việc được vì đôi tay bị co quắp nhưng nom thần sắc của bà khá tốt, nét rạng rỡ trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của cô thôn nữ được coi là hoa khôi của thôn Xuân Trì năm nào chưa phôi phai. Nhìn tinh thần phấn khởi, đầy lạc quan của người bệnh đủ để cảm nhận ông Thảnh đã chăm sóc vợ chu đáo đến nhường nào.

Còn nhớ, năm 1983, khi “anh bộ đội cụ hồ” là ông Thảnh rời quân ngũ về địa phương đã làm lao xao trái tim nhiều thôn nữ. Người có may mắn “bắt” được anh bộ đội đó là cô Nhan – hoa khôi của thôn. Đôi trai tài gái sắc nên duyên, bà con trong thôn ai cũng mừng. Vùng quê lúa Ninh Giang khi đó còn khó khăn lắm nhưng đôi vợ chồng trẻ luôn cố gắng làm lụng dựng xây mái ấm hạnh phúc. Ông Thảnh biết nhiều nghề, lại tại xoay sở, bà Nhan chịu thương, chịu khó nên những khó khăn ban đầu của đôi vợ chồng trẻ qua mau.

Gia đình vợ chồng ông Thảnh – bà Nhan với 3 người con đang êm đềm hạnh phúc thì năm 2004, bà Nhan bỗng dưng bị một cơn tai biến não. Từ một người phụ nữ khỏe mạnh, bà Nhan rơi vào cảnh “bán thân bất toại”, chân tay co quắp, không tự chủ được các động tác của cơ thể. Vợ bị bệnh, ông Thảnh đã không quản ngại khó khăn đưa vợ đi khắp các bệnh viện để chữa trị. Hễ nghe đâu có bài thuốc hay ông đều lặn lội tìm mua cho vợ bằng được. Suốt 2 năm ròng, vừa lo làm kinh tế, vừa lo cho các con ăn học, vừa lo chạy chữa cho bà nhưng không không hề nản chí. Trong khó khăn, tinh thần kiên cường của anh lính cụ Hồ lại như được tôi luyện ở ông. Gần năm trời ông Thảnh đón cả thầy thuốc về ăn ở tại nhà mình để trị bệnh cho vợ. 3 người con đang tuổi ăn tuổi học, mẹ bị bệnh nặng sinh ra nản chí, ông Thảnh phải ra sức động viên, làm chỗ dựa cho các con tiếp tục anh tâm học hành.

Cô con gái lớn đỗ đại học, rồi con gái thứ hai, cậu út cũng theo chân nhau lên Hà Nội. Các con càng học cao càng tốn kém nhưng ông không để các con thua bạn kém bè. Suốt cả ngày ông vật lộn với ao cá, đàn lợn, đàn gà để kiếm tiền lo cho vợ con. Giờ đây, 2 cô con gái đã ăn học nên người và lập gia đình, cậu út đang học năm thứ hai trường đại học Bách khoa Hà Nội.

Từ ngày vợ bị bệnh, ông chưa rời nhà lấy một ngày. Ông bảo chẳng dám đi đâu vì để bà ở nhà không có bàn tay chăm chút của chồng thì ông không an tâm. Có việc đi đâu ra khỏi đầu làng cuối xóm là ruột gan ông nóng như lửa đốt, nhanh nhanh chóng chóng là về nhà với vợ ngay. Thi thoảng, bạn bè đồng ngũ ở khắp nơi lại đánh xe về tận nhà mời ông đi chơi, ông chỉ cười xòa xin .. kiếu.

Đọc nhiều nhất

Tin mới

Lợi ích sức khoẻ tuyệt vời từ quả sung

Lợi ích sức khoẻ tuyệt vời từ quả sung

Trong Đông y, quả sung có tính bình, vị ngọt giúp kiện tỳ thanh tràng (kích thích tiêu hóa, làm sạch ruột), giải độc, tiêu thũng, thường được dùng để chữa các bệnh về tiêu hóa, kiết lỵ, viêm ruột, táo bón, trĩ.