Ảnh minh họa. |
Nhận thấy một mình "đơn thương độc mã" không hiệu quả, anh bắt đầu tìm cách lấy lòng các chị em trong phòng, thậm chí "mua chuộc" cả gia đình tôi bằng những món quà đắt tiền, mục đích là để họ vun vào cho.
Bố mẹ tôi thấy con gái sắp sửa ba mươi cũng sốt ruột nên ngày nào cũng giục giã, ca cẩm, tôi nghe nhức hết cả đầu. Khi tôi bực bội bảo: "Con không lấy chồng đâu! Con sẽ ở vậy suốt đời", thì mẹ tôi trợn mắt tỏ vẻ không vừa ý.
Trong mắt mẹ thì anh sếp là người rất "được", ban đầu mẹ còn lấn cấn chuyện anh ta từng qua một đời vợ, sau thấy anh ta cũng giàu có, thành đạt lại chịu khó lấy lòng nên mẹ cũng xiêu lòng mà ra sức gán ghép cho tôi với anh ta.
Theo đuổi tán tỉnh tôi mãi không được, sếp càng lúc càng lộ rõ bản chất của mình. Từ những lần "vô tình" động chạm đến những chuyến công tác dài ngày lúc nào cũng dày đặc. Ở khách sạn cùng nhau, tuy khác phòng nhưng nửa đêm sếp vẫn kiếm cớ mò sang làm tôi luôn phải tìm cách "đuổi khéo". Tôi vẫn âm thầm cắn răng chịu đựng. Để có được công việc này và leo đến vị trí này, đối với tôi không phải dễ dàng gì, tôi không muốn đạp đổ mọi thứ chỉ vì chuyện tình cảm cá nhân.
Nhưng sự chịu đựng nào cũng có giới hạn của nó. Sức chịu đựng của tôi đã lên tới hạn khi một lần đi gặp đối tác, sếp cố tình chuốc tôi say và có ý định chiếm đoạt tôi. Tôi điên cuồng chống trả, đã có xô sát, đổ máu. Anh ta ghì chặt tôi xuống giường, nghiến răng ken két, hơi rượu nồng nặc phả vào mặt tôi: "Cô có biết bao nhiêu cô gái trẻ đẹp vây quanh mà tôi còn chẳng thèm để mắt đến. Cô nghĩ mình là ai mà bày đặt cao giá với tôi? Cô cũng gần ba mươi rồi đấy!"
Nước mắt tôi trực trào ra. "Anh nghĩ mình là ai mà có quyền sỉ nhục tôi? Tôi có già, có ế cũng không có nghĩa là tôi phải quan hệ với loại người như anh". Anh ta giận tím mặt rồi từ từ buông tôi ra. Tôi vùng chạy khỏi khách sạn, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, chân không dép, ngồi khóc bên vệ đường như một đứa con gái thảm hại.
Hôm sau, tôi đặt lá đơn xin nghỉ việc lên bàn của anh ta. Mặc kệ anh ta có đồng ý hay không, tôi nhất định vẫn sẽ rời khỏi nơi này. Có lẽ tôi sẽ đi du lịch một thời gian cho đến khi bình tâm trở lại. Công việc cũng quan trọng, nhưng không làm việc này còn có thể làm việc khác, còn danh dự của mình, tôi nhất định không thể để người khác coi rẻ.