Nghẹn ngào rơi nước mắt đọc phong thư đề "Mẹ trả lương cho con"...

Nhận xấp tiền lãi tiết kiệm do cô nhân viên ngân hàng đưa, tay Tâm chợt run bắn và nước mắt anh trào ra.

Anh chưa kịp cúi mặt giấu cơn cảm xúc dâng lên không kiểm soát, thì cô nhân viên ngân hàng đã nhận ra, ái ngại:
- Sao vậy anh? Có cần em giúp gì không?
- Không, xin lỗi cô. Chỉ là tôi nhớ mẹ!
Tâm nói rồi vội vã đi như chạy ra khỏi ngân hàng. Tới một góc phố vắng người, anh dừng lại bên một gốc cây lớn, để mặc dòng nước mắt tuôn. Lát sau, khi đã vơi bớt nỗi lòng, anh lấy xe, chạy tới một cửa hàng hoa tươi, mua một bó hồng đỏ thắm. Anh mang bó hồng tới nghĩa trang, cắm trước mộ mẹ anh, nhưng anh không khóc nữa.
Nghen ngao roi nuoc mat doc phong thu de
Ảnh minh họa 
Mẹ anh yêu hoa hồng, tên mẹ là Hồng. Mẹ chính là đóa hồng đẹp nhất trên thế gian. Vậy mà, khi đóa hồng ấy tươi thắm sống động bên anh, anh đã bỏ qua mẹ. Anh là thằng con trai cứng đầu, anh không bao giờ theo những lời mẹ khuyên bảo, anh cũng không thích những đồ ăn mẹ nấu. Anh cương quyết đòi ra ở riêng, trong khi anh là con trai độc nhất của mẹ.
Anh cưới vợ, vợ anh trẻ đẹp, biết nấu ăn những món tây tàu đủ cả. Anh rất thích ăn món vợ nấu. Cứ đến cuối tuần, mẹ lại đến thăm vợ chồng anh, mẹ đòi vào bếp nấu cho vợ chồng anh, bởi mẹ lỉnh kỉnh mang theo biết bao đồ thực phẩm mẹ sắm ở siêu thị, ở chợ cóc trên đường mẹ đến nhà anh.
Những món mẹ nấu, thịt rang cháy cạnh, đậu xốt cà chua, tôm rang, ốc nấu chuối đậu… anh quá quen rồi, từ thuở ấu thơ, và anh ngán lắm. Nhưng vợ anh bảo, cả tuần chỉ ăn với mẹ có một bữa thôi, mình ăn cho mẹ vui lòng. Ừ thì anh cố ăn món mẹ nấu, nhưng anh tự hỏi, tại sao anh đã ra ở riêng, mà mẹ còn tìm đến nấu nướng, ép anh phải ăn!
Sau nhiều năm như thế, mẹ già yếu đi, vẫn sống một mình. Mẹ không thể đạp xe tới nhà anh mỗi cuối tuần nữa. Nhưng mẹ vẫn có cách kéo anh tới, mẹ hay kêu cái vòi nước bị hỏng, bản lề cửa long ra, sàn nhà tắm trơn quá… mẹ đòi anh tới sửa cho mẹ.
Anh bảo, sao mẹ không gọi dịch vụ tới sửa, vừa nhanh, vừa chuyên nghiệp. Mẹ nằng nặc đòi anh đến nhà mẹ mỗi cuối tuần, sửa những thứ hư hỏng, mẹ hứa trả lương cho anh theo giờ làm việc. Anh đành đến với mẹ, và mẹ lại dúi tiền vào túi anh mỗi khi anh tạm biệt mẹ để ra về.
Thật nhẹ người mỗi khi ra khỏi nhà mẹ, anh đâu biết dành một phút nào nhìn mẹ kỹ hơn, anh có chào mẹ nhưng đâu nhìn vào mắt mẹ. Anh chỉ làm mấy việc trong nhà quấy quá chiếu lệ, xong việc rồi thì đi. Anh không thực sự hiện hữu với mẹ.
Hóa ra, mẹ nhớ anh, mẹ tìm mọi cách để được ở bên anh. Nhưng mẹ dù đã cố gắng kéo anh đến với mẹ trong vài thời khắc nào đó, thì mẹ vẫn chẳng thể nào có trọn vẹn đứa con bên mình. Thế rồi đêm ấy, mẹ ngã trong nhà tắm, và vĩnh viễn không bao giờ tỉnh dậy. Vợ anh gọi điện cho mẹ, mẹ không trả lời. Anh nhao đến phá cửa, tìm mẹ khắp nhà, và khi anh thấy mẹ nằm gục trên sàn nhà tắm, anh chạm vào mẹ, mẹ đã lạnh ngắt! Anh không khóc được lúc ấy.
Anh tìm thấy trong tủ quần áo, bọc tiền lớn mẹ giấu trong vỏ chăn. “Mẹ trả lương cho con!”, chữ viết mẹ như thủ thỉ bên tai. Anh lặng lẽ mang bọc tiền đó gửi vào ngân hàng, lấy lãi hàng tháng, mẹ bảo trả lương anh vì anh đã làm con của mẹ trên cõi đời này...

Há hốc mồm sau lời đề nghị "không thể tin" của chồng soái ca

Chị miệng há hốc, mắt tròn xoe không tin những gì mình vừa mắt thấy tai nghe là sự thật. Người chồng hiền lành, yêu chiều vợ con là anh đây sao?

Anh là mối tình thứ bao nhiêu trong đời chị không còn nhớ nổi. Chị lấy anh là vì anh là xuất hiện "đúng người, đúng thời điểm". Một phần, chị gặp anh ở cái tuổi thứ 25 – cái tuổi đẹp nhất để lập gia đình đã tới, ở tuổi này chị cảm thấy mình đủ chín chắn để bước vào cuộc sống hôn nhân.

Ngay trong đêm tân hôn, tôi đã bị chồng đánh bầm dập vì lý do không ngờ

Đến với chồng do mai mối nên từ lúc quen đến lúc cưới chỉ vỏn vẹn 2 tháng. Cũng chưa muốn kết hôn nhưng có lẽ duyên số nên chúng tôi đành bó buộc vào nhau.

Tôi năm nay 28 tuổi, mới kết hôn được một tuần nhưng có lẽ tôi có chết cũng không bao giờ quên được trận đánh bầm dập của chồng đêm tân hôn. Tôi quen chồng qua sự giới thiệu của một chị đồng nghiệp. Từ lúc yêu đến cưới chỉ vỏn vẹn 2 tháng nhưng có lẽ do duyên số nên mặc dù không thích chồng lắm tôi vẫn quyết định cưới.

Trước chồng, tôi từng có sinh viên với Tú suốt 6 năm trời. Lúc Tú mới ngỏ lời tìm hiểu, tôi đã nghĩ rằng tôi và Tú không thể bên nhau lâu vì Tú quê ở Huế, tôi quê ở tận Lào Cai. Bố mẹ tôi nhất định sẽ không cho tôi làm dâu ở một nơi xa như vậy. Huống chi tôi là con gái độc tôn của ông bà.

Nhưng người tính không bằng trời tính, tôi và Tú lại hợp nhau đến từng chút một. Càng yêu, càng hiểu nhau, tôi và Tú đều quấn lấy nhau không rời. Chúng tôi đã có một đẹp cho đến ngày cả 2 cùng tốt nghiệp.

Sau khi tốt nghiệp, Tú ngỏ ý muốn đưa tôi về lập nghiệp. Trong khi đó, bố mẹ đã có một chân chắc chắn ở quê cho tôi. Mẹ tôi lo lắng cho tôi đến hao mòn cả người. Bà liên tục phân tích nếu tôi ở xa gia đình thì thế nào, ra sao, tủi thân...

Chưa kể nhà Tú cũng không phải kiểu có kinh tế. Mẹ Tú mới bị tai biến nên gần như kinh tế phụ thuộc vào tiền lương của quán cắt tóc của bố Tú và Tú. Nghe mẹ nói nhiều, cộng thêm khoảng cách xa nảy sinh trống vắng, tôi dần dà cũng suy nghĩ lại và quyết định nói lời chia tay với Tú. Nhưng mãi sau đó 2 năm, chúng tôi mới chính thức dứt điểm khỏi nhau.

Ngay trong dem tan hon, toi da bi chong danh bam dap vi ly do khong ngo

Ảnh minh họa

2 năm sau khi chia tay Tú, tôi cũng nguôi phần nào thì gặp chồng bây giờ. Đúng lúc đó, Tú lại liên hệ lại với tôi nói rằng còn nhớ và yêu tôi lắm. Nhưng anh cũng không thể rời xa gia đình. Mọi thứ lại ùa về khiến tim tôi đau nhói. Tôi chỉ biết nói với Tú rằng, chúng tôi có duyên mà không có phận.

Hôm đi chụp ảnh cưới, thấy tôi nghe điện thoại từ Tú, chồng đã tát tôi một cái đau điếng. Nếu hôm đó tôi không kiềm chế thì chắc chúng tôi sẽ không chụp ảnh cưới được chứ đừng nói gì đến chuyện cưới hỏi. Tôi nhớ trong cơn tức giận, chồng đã văng tục chửi bây với tôi. “Mày chặn số thằng đó ngay cho tao. Mày mà còn liên lạc với nó, tao giết cả lũ”, tôi vẫn nhớ anh ấy đã đe dọa như vậy.

Kể từ hôm đó, tôi chặn số, không liên lạc gì thêm với Tú nữa. Chồng tôi cũng nguôi giận và đám cưới của 2 đứa diễn ra rình rang, không gặp sự cố gì. Tuy vậy, trong lòng tôi vẫn cảm thấy buồn bã, bất trắc khi lấy anh ấy. Đêm tân hôn có lẽ là đêm cay đắng nhất cuộc đời tôi. Trước kia yêu Tú, tôi và anh đã quan hệ nên khi chồng thấy tôi không còn trinh anh ta đã hành hạ, mắng nhiếc thậm chí đánh tôi đến thâm tím mặt mày.

Chuyến trăng mật đành phải hủy vì nhìn tôi không khác gì bị tai nạn. Tôi chỉ biết khóc chứ không hề giải thích bất cứ câu nào. Tôi nghĩ anh ấy đã không tin tôi nên dù tôi có nói cũng chẳng ích gì.

Suốt mấy ngày nay, tôi chẳng nói gì với chồng. Đêm đến, tôi cũng ôm chăn ra ghế sofa ngủ. Tôi với anh ấy mới cưới chưa được 1 tuần mà anh ấy đã thế này. Tôi không hiểu sau này làm sao tôi có thể chung sống với người chồng vũ phu, ghen tuông, lắm tật xấu như vậy.

Đọc nhiều nhất

Tin mới

Lợi ích sức khoẻ tuyệt vời từ quả sung

Lợi ích sức khoẻ tuyệt vời từ quả sung

Trong Đông y, quả sung có tính bình, vị ngọt giúp kiện tỳ thanh tràng (kích thích tiêu hóa, làm sạch ruột), giải độc, tiêu thũng, thường được dùng để chữa các bệnh về tiêu hóa, kiết lỵ, viêm ruột, táo bón, trĩ.