Kéo chồng ngoại tình về nhà

Nửa năm anh ra ngoài sống, nhớ anh, nhiều lần tôi mượn cớ nhờ anh về sửa ống nước, chỉ con học, phụ đám giỗ ba… cốt để gặp mặt. 

Cuối cùng anh cũng chịu quay về sau nửa năm chúng tôi ly thân. Khấp khởi mừng thầm, nào ngờ, đất trời như đổ sụp dưới chân khi anh chìa lá đơn ly hôn, bảo tôi ký.

Anh ôn tồn: “Đến mức này, có về sống với nhau thì mọi chuyện sẽ không còn như trước. Mình nên chia tay, cô có nhiều người theo đuổi, lựa chọn, họ xứng đáng hơn tôi”. Muốn níu kéo anh, muốn giải thích, song sĩ diện một lần nữa nổi lên, thôi thúc tôi hãy ly hôn đi, xem thử không có tôi, cuộc sống của anh sẽ thế nào, mối quan hệ giữa anh với tình nhân duy trì được bao lâu; rồi lúc nào đó anh sẽ quay về xin tôi tha thứ… Tôi đặt bút ký đơn.

Anh là người hiền lành, luôn bằng lòng với hiện tại, không muốn hơn thua ai nhưng cực kỳ dễ tổn thương nếu bị xúc phạm. Mười năm chung sống, anh vẫn là… nhân viên quèn làm việc cho một công ty phát hành sách. Mọi trang trải gia đình đều do tôi lo liệu. Tôi thật sự bị sốc khi biết anh ngoại tình. Người đàn bà anh yêu thua tôi mọi mặt: lớn tuổi hơn, nhan sắc trung bình, chủ một cửa hàng nhỏ mua bán sách báo cũ. Anh trở nên chướng mắt, thừa thãi trong ngôi nhà tôi mua trước khi cưới nhau. Tôi đuổi anh đi, viện lẽ vợ chồng nên ly thân để cùng nhìn nhận lại. Dù anh hứa sẽ chấm dứt quan hệ ngoài luồng, song tôi bất chấp. Tôi muốn trừng phạt anh, để anh gặm nhấm những sai trái của mình.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Nghe kể suốt hai tháng trời, ngoài giờ làm, anh chỉ ở lại công ty, tuyệt nhiên không “dan díu” đến người đàn bà kia càng khiến tôi hả dạ. Tôi đoan chắc, anh đã rất hối hận, biết điều gì là quan trọng, cần thiết: tình nhân hay mái ấm gia đình. Tôi đợi anh quay về xin lỗi, khi ấy, tôi sẽ tha thứ hết vì tôi vẫn còn rất yêu anh. Nhưng anh cứ im lặng khiến tôi càng điên tiết. Một đêm nghĩ quẩn, tôi vờ gửi nhầm tin nhắn cho anh: “Hôm nay đi chơi với anh rất vui. Em thích anh rồi đấy!”. Im lặng. Tự ái nổi lên, để rồi cứ cách dăm ba ngày, tôi giở tiếp màn kịch vờ gửi nhầm tin nhắn, nội dung cho anh thấy tôi đang hẹn hò với một người đàn ông thành đạt, rất yêu tôi. Tôi cho rằng việc mình làm sẽ đánh thức sự ghen tuông nơi anh, khiến anh lo sợ mà quay về.

Bạn bè anh kể lại, anh nhậu nhẹt nhiều hơn, tâm trạng rất… chán đời. Tôi thấy đã nư, lần nữa tin mình đúng. “Chiêu” cuối cùng của tôi là mượn một người bạn lái ô tô đưa tôi đến chỗ anh làm, vờ báo có chuyến công tác gấp nên giao lại việc học hành, đưa đón các con ba ngày tới cho anh. Nhìn tôi tình tứ khoác tay người đàn ông chỉn chu, sang trọng, anh nhíu mày khó chịu, trả lời tôi từng tiếng nhát gừng. Tôi vui, hả dạ bởi biết anh đang ghen. Chuyến công tác của tôi là ba ngày đến ở nhờ nhà của cô bạn thân. Lúc trở về, tôi nghe con gái khoe: “Ba đưa con đến ăn cơm nhà cô Ngân bán sách, cô tặng con nhiều sách lắm”. Tôi giận run người, điên loạn giật mớ sách trên tay con xé nát. Tôi còn trút giận lên con bằng trận đòn vì tội dám mang những thứ vớ vẩn, cũ nát về ngôi nhà sang trọng của mình.

Nửa năm anh ra ngoài sống, nhớ anh, nhiều lần tôi mượn cớ nhờ anh về sửa ống nước, chỉ con học, phụ đám giỗ ba… cốt để gặp mặt. Thế nhưng, khi thì anh trả lời: “Không có tôi, cô vẫn làm được hết mọi việc”, lúc đáp giọng tự ái: “Đâu phải cô là chủ nhà rồi muốn đuổi hay kêu ai về cũng được?”. Giờ đây, nghe con gái kể về trận đòn, anh gửi cho tôi tin nhắn: “Chiều nay sau giờ làm, tôi về bên ấy, cô có đi với ai hãy đợi tôi nói chuyện xong”. Tôi chảy nước mắt mừng rỡ khi nhận được thông báo của anh. Tôi tin, một người cha rất thương con như anh sẽ không muốn con sống trong bầu không khí ngột ngạt, bị lôi vào chuyện người lớn. Tôi sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện để tiếp tục cuộc hôn nhân. Vậy mà… Có phải “cái tôi” ngang bướng, sĩ diện cùng những việc làm ngốc nghếch của tôi đã đẩy anh đến gần với nhân tình, rời xa mái ấm, để tôi vĩnh viễn mất anh?

Day dứt hậu... ngoại tình

Buông mình cho những phút ngoài chồng ngoài vợ, gia đình vẫn êm ấm, thế nhưng, ai nói rằng, những người đàn bà ngoại tình được sống yên ổn với lương tâm…?

Đã bốn năm trôi qua kể từ lần “lầm lỡ”, thế nhưng chị Ngô Minh Th. (D2, Bình Thạnh) vẫn chưa hoàn toàn trút bỏ được hòn đá đè nặng trong ngực. Bốn năm trước, chồng con đã đề huề, nhưng trong một chuyến giao lưu Nam – Bắc của tổng công ty, chị đã “say nắng” một trưởng phòng kĩ thuật cùng công ty ở Hà Nội.

Tin qua, tin lại, rồi họ hẹn hò nhau ở những chuyến công tác dài ngày, khi chị Minh Th. ra Hà Nội, khi thì anh trưởng phòng vào miền Nam, có lúc họ gặp nhau ở một thành phố miền Trung nào đó. Chuyện ăn vụng say mê và lãng mạn đến mức chị Minh Th. hầu như quên mất việc chăm chút cho gia đình.

Điều gì thay đổi một người đàn bà?

Mình không tưởng tượng nổi. Mình học xong đại học, về quê công tác là đã thấy trong xóm có một cô “gào”.

Đêm khuya… Nhà hàng xóm đột nhiên ầm ĩ. Tiếng người vợ đay nghiến chồng như xoáy vào đêm, xót gan xót ruột. Mình dứt luôn giấc ngủ vừa chớm. “Anh còn vác mặt về hả! Sao anh không chết ngoài lề đường xó chợ nào đó luôn đi! Về hành vợ hành con hả… hả… hả…”! Người đàn bà cứ như đem hết cái khổ mà đổ vào từng lời, nghe rát họng, nghe chấp chới, nghe xót lòng quá! Mình biết cô ấy, bán bún chả ở đầu ngõ, ông chồng chạy xe ôm, chở khách thì ít nhưng thích là chạy… rông luôn, chẳng thèm mò về nhà. Người trong xóm đồn, ổng chạy xe ôm nhưng là chạy xe tới… ôm con nhỏ làm tóc ở đâu đó phía bên kia cầu. Hôm nào ổng ở nhà thì yên, hôm nào ổng đi luôn thì nghe vài tiếng rấm rức, còn ầm ĩ kiểu này là biết ổng trở chứng về nhà giữa đêm.

Mới hai tháng trước… Cũng đêm hôm khuya khoắt. Cả xóm giật mình đổ tới nhà ổng. Cô vợ ngồi bệt giữa nhà, tóc tai rũ rượi, vừa thở dốc vừa gào lên những tiếng chói tai: “Tưởng tôi không biết hả? Tôi để yên cho anh là vì con. Vậy mà anh còn không biết thân. Anh đưa được cho tôi đồng nào chưa hả? Mà dám về nhà lấy tiền cho nó! Huhu… Anh cho tôi được gì hả…”. Cô càng gào càng lạc giọng. Đỏ mặt tía tai, ông chồng lao vào tát vợ rồi gầm lên “Thôi ngay!”. Vậy là cô vợ khóc rống đòi sống đòi chết. Mình nhớ, bố mẹ mình phải nhảy vào can thiệp, người can chồng, người khuyên vợ… Về nhà, không ngủ lại được, cứ mệt rũ như đi đánh trận…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Sáng ra, mình kể chuyện với mẹ: “Đêm qua cô ấy lại chửi chồng. Đàn bà gì mà ghê quá!”. Mẹ thở dài: “Khổ quá hóa ra thế. Hồi mới về làm dâu xóm này, nó đâu có vậy. Đẹp lắm, hiền lắm mà…”.

Mình không tưởng tượng nổi. Mình học xong đại học, về quê công tác là đã thấy trong xóm có một cô “gào”. Vậy là bốn năm đủ thay đổi một người đàn bà sao? Riết rồi mình thấy sợ, thấy bao nhiêu lý tưởng, bao nhiêu mộng đẹp về cuộc sống hôn nhân như vỡ ra trong tiếng gào của cô ấy; thấy những hình dung về người phụ nữ dịu dàng, hiền đảm bỗng như hoang đường. Mà nếu ngày trước cô ấy đẹp thật, hiền thật, thì giờ cũng đã trơ mòn cả.

Sáng đi ngang hàng bún chả, ghé vào mua một ít về cho bố mẹ. Cô bán hàng quen miệng vẫn hay chửi xơi xơi, nhưng cả xóm đều công nhận cô nấu ăn ngon, nên hàng bún cứ đông khách. Mà cô chửi khách lắm lúc cũng như chửi chồng. Mẹ nói: “Rủa xả mãi nó thành quen miệng!”. Đến lúc chẳng cần phải giữ lại sự dịu dàng cho ai, thì dịu dàng làm gì nữa. Một mình gồng gánh nuôi hai đứa con là đủ khổ, đủ nhọc nhằn để người đàn bà quên luôn những điều vụn vặt ngày xưa. Mẹ kể, bán buôn khắc nghiệt đã đành, lại thêm ông chồng vừa phá của vừa trăng hoa, cưới nhau chưa tròn năm đã sinh tật, cô ấy khổ từ đó đến giờ. Họ hàng của cô ấy ở quê cả, không ai ở gần đỡ đần, chắc càng tủi thân. Mỗi lần cô ấy chửi, cứ thấy vừa giận vừa thương.

Khách đông. Mình ngồi chờ. Vài người sốt ruột, vừa hối đã bị cô chủ gắt: “Đến sau mà cha, ráng chờ đi, không thấy người ta làm tối mắt đấy à!”. Mình nhìn động tác lật chả, chan nước mắm của cô, thấy uyển chuyển mềm mại quá, đâm cảm tình. Mà khuôn mặt cô vẫn còn rất trẻ trung, chỉ hơi khắc khổ. Nghĩ đàn bà mười hai bến nước, nhờ phước chồng thiệt. Như người này, nếu gặp anh chồng ngon lành, chắc vui vẻ phải biết.

Thằng con trai lớn bỗng đâu từ trong nhà chạy ra, hớn hở bá cổ mẹ: “Mẹ ơi, em ngủ rồi, em không khóc nữa, con phụ mẹ nha!”. Quay sang con, cô cười hiền lành, nựng nó một cái rõ to, rồi khen nó ngoan. Trời ạ, mình hết hồn. Trông dịu dàng quá thể. Đây chắc là người đàn bà “đẹp lắm, hiền lắm ngày xưa” mà mẹ nói. Ở bên con, trông cô ấy như tan hết vẻ khổ sở, khó chịu, nhọc nhằn, tiếng nói cũng nhẹ nhàng dễ thương. Mới đêm qua còn gào lên đó. Đúng là phụ nữ có quyền dịu dàng, dịu dàng như trời sinh ra họ là như vậy. Dù cuộc sống chẳng phải lúc nào cũng như dự định, mong cô vẫn luôn được hiền hậu như lúc này. Khốn nạn thay cho những ông chồng đã không biết giữ giùm vợ mình những khoảnh khắc dịu dàng như thế.

Đọc nhiều nhất

Tin mới