Đàn bà luôn có lỗi?

Chị mếu máo: "Đàn bà mình sao khổ vậy má? Chồng có bồ, chung quy lại cũng là lỗi tại vợ. Vậy có công bằng không?”.

Chị điện thoại mời ba má và các anh chị chồng đến nhà, nói có việc cần thưa. Ai cũng thắc mắc, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mọi người đông đủ, chị bày đĩa trái cây và mấy ly nước. Má chồng sốt ruột, hối: “Có chuyện gì bây cứ nói, bày đặt nước nôi”. Chị vừa mở lời thì mắt đã ầng ậng nước. Chị thưa, anh Tiến chồng con đang có bồ. Trước đây là cô đối tác, giờ là cô thư ký mới vào làm. Quay sang chồng, chị nghẹn ngào: “Trước mặt ba má và các anh chị đây, anh nói xem em có lỗi gì khiến anh chán chê, phải đi tìm người khác”. Má chồng vừa nghe đã nổi nóng: “Vợ mày nói đúng, mày nói coi, nó có lỗi gì?”. Anh bối rối cúi đầu, tự hỏi lòng: Vợ có lỗi gì?...

Chị sụt sịt kể, ngày mới cưới, thấy anh đi làm bằng chiếc xe cà tàng, chị không nỡ, nên gom hết vàng cưới, tiền mừng, đổi chiếc xe mới cho anh. Hàng tháng, anh chỉ đưa chị ít tiền, phần còn lại là để xã giao bạn bè, mở rộng quan hệ, chị cũng không dám cằn nhằn. Để có tiền chi tiêu cho gia đình, chị phải nhận sổ sách về làm thêm, còn tranh thủ đi bán bảo hiểm. Từ chiếc ti vi, tủ lạnh, máy giặt… đều từ chị cày bừa, nhịn ăn nhịn mặc, dành dụm từng đồng để mua. Anh muốn đổi điện thoại, mua laptop, chị đều đáp ứng. 

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Lâu lâu, anh lại nói chị đưa tiền để hùn hạp với bạn bè làm ăn. Dù tiền lời anh đưa về chẳng bao nhiêu, chị cũng không hạch hỏi, để anh “tập tành làm ăn cho vui”. Ở nhà, việc đưa đón con, chợ búa, cơm nước, chị đều gánh hết, để chồng… yên tâm phấn đấu cho sự nghiệp. Mỗi chiều anh đi làm về, mâm cơm nóng sốt đã được dọn ra. Ăn xong, anh chỉ việc nhàn tản thả bộ ra đầu hẻm chơi cờ, tán gẫu hoặc hứng lên, rủ chiến hữu ra quán chém gió, mặc chị với mớ công việc bộn bề. Tối muộn, khi con đã lên giường, chị mới lôi sổ sách ra làm thêm và đợi cửa chồng.

Không những chu toàn việc nhà, việc nhà chồng chị cũng tình nguyện gánh vác. Nhà chồng có đám, chị về trước một ngày lo dọn dẹp, nấu nướng. Ba má chồng nằm viện, chị xin nghỉ mấy hôm để chăm lo. Có món gì ngon, chị lụi hụi xách về biếu… Cần mẫn như con ong thợ bấy nhiêu năm, có lúc chị cũng mỏi mệt, cũng tủi thân, nhưng rồi chị tự an ủi, gái có công chồng chẳng phụ. Chị nghĩ, đàn ông ra ngoài tòm tem là để tìm em nào chiều chuộng, ngọt ngào, không càm ràm những chuyện vặt vãnh. Những thứ đó chị đã cho chồng đủ, hẳn anh sẽ không có nhu cầu… kiếm thêm.

Từ ngày anh lên chức trưởng phòng, chị rất hãnh diện, sắm ngay cho chồng chiếc xe tay ga, mua một loạt quần áo mới để anh… ra dáng sếp. Chị thì quanh năm vẫn tới lui mấy bộ, vẫn kiểu tóc kẹp sau gáy. Bạn bè cảnh báo “diện cho chồng lắm vào, bản thân thì không chịu nâng cấp, có ngày mất chồng”. Chị tỉnh rụi: “Dễ gì, ổng tìm đỏ mắt cũng chẳng thấy có em nào chiều chuộng được hơn em này”…

Giờ thì lời cảnh báo của bạn bè đã thành sự thật. Chị đau như có ai cầm dao đâm thấu tim. Những hy sinh của chị, nhọc nhằn của chị, coi như đổ sông đổ biển.

Thấy anh cứ ngồi cúi đầu im lặng, má chồng lại quát: “Giờ muốn ở hay thôi? Mày mà bỏ vợ, ba má từ luôn”. Chị chồng cũng bênh em dâu: “Vợ em đảm đang vén khéo, đốt đuốc cũng khó tìm, em dại thiệt, muốn tan cửa nát nhà mới chịu sao?”. Anh ấp úng xin lỗi vợ, nói vợ không có lỗi gì, chỉ tại anh ham vui. Chị chồng kéo chị sang một bên, thầm thì: “Chị nói thẳng em đừng buồn, thằng Tiến có bồ cũng là tại em… cũ quá, mòn mẻ nhiều quá, lại không chịu làm mới bản thân. Đàn bà biết nâng cấp chồng lên thì bản thân cũng phải nhón lên để ngang ngửa với chồng. Em cứ lẹt đẹt tuốt đằng xa, nên đã lạc mất chồng”.

Má chồng nắm lấy tay choàng lấy vai chị dỗ: “Thôi, tha thứ cho nó đi con. Đàn ông mà, đi ta bà tứ xứ rồi cũng quay về với vợ con. Má thấy chị con nói đúng, lỗi cũng có phần tại con. Thời nay đã khác thời của má, đâu cứ phải nhịn ăn nhịn mặc, hy sinh hết cho chồng là giữ được chồng. Thời bây giờ đàn bà phải biết yêu bản thân, sống cho mình mới được. Vậy chồng mới không chán”. Chị mếu máo: "Đàn bà mình sao khổ vậy má? Chồng có bồ, chung quy lại cũng là lỗi tại vợ. Vậy có công bằng không?”. Má thở dài: “Số phận là vậy rồi, biết làm sao được, hả con?”. Chị không cãi má, bụng nhủ thầm: “Ừ thì con trai má, má phải bênh vực thôi, chứ mình mà se sua, chưng diện thử xem, liệu cái gia đình này có được như bây giờ, liệu chồng mình có chễm chệ cái chức trưởng phòng mà dòm em này ngó em kia. Mà thôi, nói gì thì cuối cùng lỗi cũng là tại mình. Từ giờ, không thèm khóc nữa, chăm con, chăm chồng nhưng sẽ “chăm” cả mình, để xem ai liếc ai”.

Điều gì thay đổi một người đàn bà?

Mình không tưởng tượng nổi. Mình học xong đại học, về quê công tác là đã thấy trong xóm có một cô “gào”.

Đêm khuya… Nhà hàng xóm đột nhiên ầm ĩ. Tiếng người vợ đay nghiến chồng như xoáy vào đêm, xót gan xót ruột. Mình dứt luôn giấc ngủ vừa chớm. “Anh còn vác mặt về hả! Sao anh không chết ngoài lề đường xó chợ nào đó luôn đi! Về hành vợ hành con hả… hả… hả…”! Người đàn bà cứ như đem hết cái khổ mà đổ vào từng lời, nghe rát họng, nghe chấp chới, nghe xót lòng quá! Mình biết cô ấy, bán bún chả ở đầu ngõ, ông chồng chạy xe ôm, chở khách thì ít nhưng thích là chạy… rông luôn, chẳng thèm mò về nhà. Người trong xóm đồn, ổng chạy xe ôm nhưng là chạy xe tới… ôm con nhỏ làm tóc ở đâu đó phía bên kia cầu. Hôm nào ổng ở nhà thì yên, hôm nào ổng đi luôn thì nghe vài tiếng rấm rức, còn ầm ĩ kiểu này là biết ổng trở chứng về nhà giữa đêm.

Mới hai tháng trước… Cũng đêm hôm khuya khoắt. Cả xóm giật mình đổ tới nhà ổng. Cô vợ ngồi bệt giữa nhà, tóc tai rũ rượi, vừa thở dốc vừa gào lên những tiếng chói tai: “Tưởng tôi không biết hả? Tôi để yên cho anh là vì con. Vậy mà anh còn không biết thân. Anh đưa được cho tôi đồng nào chưa hả? Mà dám về nhà lấy tiền cho nó! Huhu… Anh cho tôi được gì hả…”. Cô càng gào càng lạc giọng. Đỏ mặt tía tai, ông chồng lao vào tát vợ rồi gầm lên “Thôi ngay!”. Vậy là cô vợ khóc rống đòi sống đòi chết. Mình nhớ, bố mẹ mình phải nhảy vào can thiệp, người can chồng, người khuyên vợ… Về nhà, không ngủ lại được, cứ mệt rũ như đi đánh trận…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Sáng ra, mình kể chuyện với mẹ: “Đêm qua cô ấy lại chửi chồng. Đàn bà gì mà ghê quá!”. Mẹ thở dài: “Khổ quá hóa ra thế. Hồi mới về làm dâu xóm này, nó đâu có vậy. Đẹp lắm, hiền lắm mà…”.

Mình không tưởng tượng nổi. Mình học xong đại học, về quê công tác là đã thấy trong xóm có một cô “gào”. Vậy là bốn năm đủ thay đổi một người đàn bà sao? Riết rồi mình thấy sợ, thấy bao nhiêu lý tưởng, bao nhiêu mộng đẹp về cuộc sống hôn nhân như vỡ ra trong tiếng gào của cô ấy; thấy những hình dung về người phụ nữ dịu dàng, hiền đảm bỗng như hoang đường. Mà nếu ngày trước cô ấy đẹp thật, hiền thật, thì giờ cũng đã trơ mòn cả.

Sáng đi ngang hàng bún chả, ghé vào mua một ít về cho bố mẹ. Cô bán hàng quen miệng vẫn hay chửi xơi xơi, nhưng cả xóm đều công nhận cô nấu ăn ngon, nên hàng bún cứ đông khách. Mà cô chửi khách lắm lúc cũng như chửi chồng. Mẹ nói: “Rủa xả mãi nó thành quen miệng!”. Đến lúc chẳng cần phải giữ lại sự dịu dàng cho ai, thì dịu dàng làm gì nữa. Một mình gồng gánh nuôi hai đứa con là đủ khổ, đủ nhọc nhằn để người đàn bà quên luôn những điều vụn vặt ngày xưa. Mẹ kể, bán buôn khắc nghiệt đã đành, lại thêm ông chồng vừa phá của vừa trăng hoa, cưới nhau chưa tròn năm đã sinh tật, cô ấy khổ từ đó đến giờ. Họ hàng của cô ấy ở quê cả, không ai ở gần đỡ đần, chắc càng tủi thân. Mỗi lần cô ấy chửi, cứ thấy vừa giận vừa thương.

Khách đông. Mình ngồi chờ. Vài người sốt ruột, vừa hối đã bị cô chủ gắt: “Đến sau mà cha, ráng chờ đi, không thấy người ta làm tối mắt đấy à!”. Mình nhìn động tác lật chả, chan nước mắm của cô, thấy uyển chuyển mềm mại quá, đâm cảm tình. Mà khuôn mặt cô vẫn còn rất trẻ trung, chỉ hơi khắc khổ. Nghĩ đàn bà mười hai bến nước, nhờ phước chồng thiệt. Như người này, nếu gặp anh chồng ngon lành, chắc vui vẻ phải biết.

Thằng con trai lớn bỗng đâu từ trong nhà chạy ra, hớn hở bá cổ mẹ: “Mẹ ơi, em ngủ rồi, em không khóc nữa, con phụ mẹ nha!”. Quay sang con, cô cười hiền lành, nựng nó một cái rõ to, rồi khen nó ngoan. Trời ạ, mình hết hồn. Trông dịu dàng quá thể. Đây chắc là người đàn bà “đẹp lắm, hiền lắm ngày xưa” mà mẹ nói. Ở bên con, trông cô ấy như tan hết vẻ khổ sở, khó chịu, nhọc nhằn, tiếng nói cũng nhẹ nhàng dễ thương. Mới đêm qua còn gào lên đó. Đúng là phụ nữ có quyền dịu dàng, dịu dàng như trời sinh ra họ là như vậy. Dù cuộc sống chẳng phải lúc nào cũng như dự định, mong cô vẫn luôn được hiền hậu như lúc này. Khốn nạn thay cho những ông chồng đã không biết giữ giùm vợ mình những khoảnh khắc dịu dàng như thế.

Yêu người khác thường là có tội?

Chẳng lẽ chuyện một người sáng mắt yêu một người mắt không còn sáng nữa là khác thường lắm hay sao? Tại sao ai cũng lo sợ sau này tôi sẽ bỏ anh?

Đúng là tôi mụ mị mất rồi. Chưa bao giờ tôi thấy tim mình rung lên như thế khi nhìn một người đàn ông. Thế mà trước Nguyên, tôi như vừa trúng một mũi tên cực độc của nữ thần tình yêu. Tôi gục ngay từ giây đầu tiên khi vừa nhìn thấy anh.

Nguyên ngồi đó, trước mặt tôi và mọi người. Vầng trán phẳng, mái tóc dày rủ xuống trán. Cái mũi thẳng thật thanh tú. Và đôi môi anh lúc nào cũng như nở một nụ cười.

Tôi nhìn anh từ đầu tới chân, không bỏ qua một chi tiết nào. Cái cách anh cầm điếu thuốc trên tay cũng khiến tim tôi xao xuyến. Cũng bàn tay ấy khi lướt trên những phím đàn đã hút hồn tôi. Tôi chưa từng thấy một người đàn ông nào có đôi tay thon dài, đẹp đẽ như vậy. Khi anh cất lời, từ giọng nói đến câu từ cũng dịu dàng như phong thái của anh. Tôi nghe như nuốt từng lời. Và trong tôi hiện lên một suy nghĩ: Anh là người uyên bác nhưng thật khiêm nhường.

Nguyên là bạn của một người đồng nghiệp lớn tuổi của tôi. Chẳng hiểu cơn cớ gì mà anh bạn lại mời anh đến dự buổi họp mặt tối ấy bởi hầu hết những người có mặt đều đã có đôi. Chỉ tôi và vài người là đi một mình. Nguyên cũng nằm trong số này.

Đêm đó về, tôi mất ngủ. Hễ nhắm mắt lại là trong đầu tôi lại hiện lên gương mặt thanh tú của Nguyên, bên tai tôi văng vẳng giọng nói thật nhẹ nhàng, êm ái của anh; bàn tay tôi như vẫn còn hơi ấm của bàn tay anh lúc chúng tôi bắt tay tạm biệt nhau…

Tôi nhớ tất cả những gì thuộc về Nguyên. Trời ơi, tại sao lại có một nỗi nhớ kỳ quặc, lạ lùng như vậy. Tôi nhất định phải tìm gặp anh, phải nói cho anh biết là tôi nhớ anh đến thế nào…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Đã nhủ lòng như vậy, nhưng khi gặp anh rồi, tôi chỉ còn biết ngồi lặng nhìn anh. Tôi khóc. Nguyên nhìn tôi chăm chú: “Em thật khờ. Thôi, lau nước mắt rồi về đi để anh còn làm việc”. Tôi giật mình, vội vàng lau nước mắt rồi đứng lên: “Dạ, anh làm việc đi, lúc khác em đến”.

Tôi ra về nhưng ngay lập tức lại trách mình tại sao lại không nán bên anh thêm chút nữa. Và tôi nhất định ngày hôm sau sẽ đến thăm anh. Ròng rã 3 năm trời như vậy, anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.

Cho đến một ngày, đón tôi không phải anh mà là mẹ anh. Bà nhẹ nhàng mời tôi ngồi xuống, nhẹ nhàng thông báo một tin kinh thiên động địa: “Nó đi rồi con à. Chắc lâu lắm mới về”.

Tôi ngồi chết lặng. Tại sao anh đi mà không nói với tôi một lời? Tại sao… tại sao… Tôi không tin anh có thể nhẫn tâm như vậy. Anh biết là tôi yêu anh biết chừng nào, tôi sẵn sàng chấp nhận tất cả… Vậy mà anh nỡ bỏ tôi đi như vậy sao?

Không có anh nhưng ngày ngày tôi vẫn ghé qua chỗ anh làm. Tôi hỏi cô thư ký: “Em có biết chừng nào anh Nguyên về không? Rốt cục thì ảnh đi Mỹ hay đi Nhật? Sao người này nói vầy, người kia nói khác vậy?”. Cô thư ký lắc đầu: “Em không biết”.

Tôi phát điên lên vì sự biến mất đột ngột của Nguyên. Tôi không tin là anh đã ra đi bởi có lần anh nói với tôi rằng anh sẽ không đi đâu nữa cả. Trước đây anh đã từng đi và trở về trong thất bại. Vậy thì thật vô lý nếu anh lại ra đi.

Đúng là tôi đã suy nghĩ thấu đáo. Anh chẳng đi đâu cả. Anh chỉ trốn tránh tôi mà thôi. Và nguyên nhân của sự trốn tránh ấy xuất phát từ mẹ tôi. Mẹ đã tìm gặp anh, yêu cầu anh chấm dứt quan hệ với tôi. “Nếu cháu thật lòng thương nó thì hãy buông tha cho nó vì bác chỉ có một đứa con gái”- mẹ tôi đã khóc với anh. Kết quả là Nguyên đã hứa với bà sẽ rời xa tôi.

Chính mẹ tôi đã nói ra điều này khi thấy tôi vật vã khổ đau. “Con xinh đẹp, giỏi giang như vậy thì có thể kiếm một người chồng đàng hoàng hơn…”- mẹ tôi lại khóc. Trời ơi, tại sao mẹ lại nói anh không đàng hoàng? Mẹ không được phép nói về anh như vậy. Tôi gào lên: “Con nhất định lấy ảnh. Chỉ cần con yêu ảnh, hiểu ảnh là được, không cần mẹ phải lo cho con”.

Nói rồi tôi bỏ lại sau lưng đôi mắt đẫm lệ của mẹ, tôi chạy đến nhà anh. Ông trời đã không phụ lòng tôi. Anh đang ở nhà. Cô em gái của anh hốt hoảng khi trông thấy tôi: “Chị ơi, chị… Anh hai không muốn gặp ai đâu…”. Nhưng tôi đã lao vào như một cơn gió. Anh đang ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ nơi phòng khách, lưng quay về phía tôi. Trông thấy anh, tôi khựng lại. Tôi nhìn như muốn nuốt chửng cái dáng thân quen đó. Đúng là Nguyên của tôi rồi.

Biết tôi đang đứng sau lưng, anh quay lại. Cảm giác của tôi lúc đó y như lần đầu trông thấy anh. Nó xốn xang như có trăm ngàn mũi kim đang châm chích vào lòng. Tôi bước tới, hai tay áp vào má anh. Tôi lại khóc khi nhìn vầng trán ấy, mái tóc ấy, nụ cười ấy…

Anh giữ tay tôi thật lâu, đủ để tôi cảm thấy tay mình âm ấm. Anh cũng khóc. Tôi gỡ kính, lau nước mắt cho anh. Lần đầu tiên tôi nhìn thật gần đôi mắt ấy. “Em khờ quá đi. Sao lại yêu anh kia chứ?”- anh lại nói như vậy. Làm sao tôi trả lời được vì sao lại như vậy? Tôi chỉ biết là tôi yêu anh ngay từ lần gặp đầu tiên, cái nhìn đầu tiên… Tôi nói với anh như vậy.

Lần đầu tiên tôi thấy nét ưu tư trên gương mặt anh. Anh kéo tay tôi áp vào má mình: “Điều ân hận nhất đời anh là không thể nào nhìn thấy em…”. Chỉ nói được vậy rồi anh nghẹn lời.

Cách đây gần 10 năm, đột nhiên đôi mắt của anh bị mờ đi. Khi ấy anh đang làm giám đốc công ty xuất nhập khẩu hàng điện tử của gia đình. Gác công việc lại, anh đã chạy chữa khắp nơi nhưng vẫn không khỏi. Cuộc sống không phân biệt giữa đêm và ngày của anh bắt đầu khi anh mới 32 tuổi… Đó chính là lý do mẹ tôi không đồng ý cho tôi yêu anh, lấy anh. Bạn bè tôi nhiều người cũng can ngăn, sợ sau này tôi bỏ anh…

Nhưng lòng tôi đã quyết. Tôi nguyện làm đôi mắt cho anh suốt cuộc đời này. Tôi phải có anh trong cuộc đời này. “Em khờ quá đi. Lấy anh thì em sẽ khổ lắm, biết không?”. Tôi làm thinh. Tôi chưa biết lấy anh sẽ khổ thế nào, chỉ biết rằng trong một thời gian ngắn không gặp anh, tôi đã thấy cuộc đời này quá nhiều khổ đau...

Mẹ anh nắm chặt tay tôi: “Con hãy suy nghĩ thật kỹ. Trước đây, khi thằng Nguyên bị bệnh, người yêu nó đã bỏ đi khiến nó rất đau khổ. Giờ đây, mọi chuyện đã qua rồi, bác không muốn nó thêm một lần đau khổ nếu sau này con cũng rời bỏ nó…”. Tôi lại thấy mắt mình cay xè. Làm sao mà tôi có thể bỏ anh kia chứ?

Chẳng lẽ chuyện một người sáng mắt yêu một người mắt không còn sáng nữa là khác thường lắm hay sao? Tại sao ai cũng lo sợ sau này tôi sẽ bỏ anh? Chẳng lẽ còn những khó khăn, bất trắc gì mà tôi chưa lường được khi quyết định gắn chặt đời mình với đời anh hay sao?

Kiếp chồng chung

Má chồng quy định, ba ngày chồng tôi ở nhà, bốn ngày còn lại thì ở với mẹ con cô ấy. Lúc chồng bên đó, tôi không dám làm phiền.

Tôi về làm dâu nhà chồng, vừa siêng năng lại biết an phận nên ba má chồng rất vừa ý. Điều làm cả nhà không vui là tôi sinh liền một lúc hai con gái.

Thấy ba má chồng sớm tối ước ao có cháu trai, tôi liều mạng sinh thêm đứa nữa. Sau khi siêu âm biết đứa bé lại là gái, cả nhà vô cùng thất vọng. Kể từ đó chồng tôi hay đi sớm về khuya. Bằng linh cảm của người vợ, tôi biết chồng đã có người phụ nữ khác nhưng không dám hỏi. Mỗi ngày tôi lo việc nhà chu đáo, luôn dịu dàng chiều chuộng mỗi khi chồng về, hy vọng chồng thương tôi mà thức tỉnh.

Thời gian sau, nghe đồn anh đã có đứa con trai với người tình, tôi vừa đau khổ vừa lo sợ cho tương lai mấy mẹ con. Ba má chồng tôi dường như cũng biết chuyện. Năm đó ba chồng tôi đau nặng. Lúc tỉnh táo, ông gọi chồng tôi đến, hỏi: “Ba nghe nói con đã có con trai, nếu có, đưa về cho ba gặp mặt”. Mọi ánh mắt đều quay sang tôi, chờ đợi. Không thể làm khác hơn, tôi bình tĩnh nói với chồng: “Nếu đó là sự thật, anh hãy là theo ý nguyện của ba”. 

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Vài giờ sau, một phụ nữ xuất hiện cùng thằng bé khoảng ba tuổi, giống chồng tôi như tạc. Ba chồng tôi rưng rưng ôm lấy thằng bé. Trước lúc tắt hơi, ông còn dặn: “Đây là cháu đích tôn của nhà mình, nhớ chăm nó cho tốt, đừng để bị thiệt thòi gì”. Trong đám tang ba chồng, mẹ con cô ấy trở thành nhân vật chính. Em chồng tôi còn nói: “Đưa thằng cháu này về sớm hơn, biết đâu ba mừng quá, sống thêm được mấy năm”.

Dựa vào lời trăn trối của ba, má chồng tôi bàn nên rước mẹ con cô ấy về. Nghĩ đến cảnh mỗi ngày vô ra phải đụng mặt mẹ con họ, tôi rất phẫn uất. Khi biết tin, cô ta liền phản đối, đòi chồng tôi mua nhà riêng và cả vốn liếng để mở cửa hàng bán điện thoại. Tôi cay đắng nhìn của cải đội nón ra đi mà không dám có ý kiến. Má chồng tôi quy định, ba ngày chồng tôi ở nhà, bốn ngày còn lại thì ở với mẹ con cô ấy. Lúc chồng tôi ở bên đó, tôi không dám làm phiền. Còn lúc chồng tôi ở nhà, cô ta liên tục gọi sang, bảo con đòi cha, đòi đưa đi chơi…Mỗi lần thằng nhỏ hắt hơi sổ mũi, má chồng bắt tôi mua quà cáp sang thăm để chứng tỏ tôi rộng lượng, hiểu chuyện. Con tôi bị sốt xuất huyết phải nằm viện, cô ta chẳng đi thăm còn gọi chồng tôi về đưa con đi công viên. Cô ta còn kề điện thoại thu tiếng thằng bé đang khóc thét để hối chồng tôi về liền. Má chồng tôi an ủi: ‘Ráng nhịn đi con, để nó giận, ôm thằng nhỏ đi mất thì nhà mình tuyệt giống”.

Có lần cãi nhau với chồng, tôi đòi ly hôn. Chồng nói: “Em nghĩ kỹ chưa? Em không có nghề nghiệp nên ba đứa nhỏ phải theo anh. Xa con em đành lòng sao? Nếu em dắt con đi, chỉ tội ba đứa nhỏ phải sống khổ. Anh không bạc đãi mẹ con em, luôn chu cấp thừa mứa, còn đòi gì nữa”. Không muốn các con phải sống khổ, tôi đành cắn răng chịu đựng. Nhưng nghĩ đến cảnh suốt đời phải chịu cảnh chồng chung, tôi lại giận mình sao quá yếu hèn.

Tin mới