Cô vợ không nhăn

“Vợ không nhăn” là biệt danh của bạn bè anh Hùng đặt cho Thu Nguyệt - vợ anh vì “biệt tài” không nhăn nhó, cằn nhằn khi chồng xỉn, bê trễ. 

"Một điều nhịn, chín điều lành”, “dĩ hòa vi quý” là bài học có thể cứu được những cuộc hôn nhân bên bờ tan vỡ; nhưng cũng cái lẽ nhẫn nhịn ấy, nhiều cuộc hôn nhân lại bị đẩy đến bờ vực thẳm, khi những mâu thuẫn không được giải quyết cứ cộng dồn, nén chặt đến lúc nổ tung, hết đường cứu vãn.

“Chín sự lành”

Anh Hữu Hùng (Q.Gò Vấp, TP.HCM) vẫn tự hào với bạn nhậu là có “cô vợ không nhăn”. “Vợ không nhăn” là biệt danh của bạn bè anh Hùng đặt cho Thu Nguyệt - vợ anh vì “biệt tài” không nhăn nhó, cằn nhằn mỗi khi chồng xỉn say, bê trễ. Hùng là bợm nhậu, cứ có “độ” là không kể vợ con, tha hồ hưởng ứng đến khi “tàn chiến cuộc” mới ngả nghiêng về nhà. Lúc mới cưới, Nguyệt cũng bực bội, ấm ức, nhưng vì sợ tạo tiền lệ vợ chồng mới đã gây cãi nên cố nhẫn nhịn. Vì thế, chuyện cứ lặp đi lặp lại. Có lúc cơm canh nguội lạnh, Hùng lại chân thấp chân cao dắt theo bạn nhậu về làm… tăng hai, Nguyệt tuy khó chịu vẫn ân cần tiếp đón, vì thể diện của chồng.

Lần đầu tiên theo Hùng về Bắc lo đám giỗ ba chồng cũng là lúc Nguyệt mang thai đứa con đầu lòng. Vừa về đến quê, Hùng bỏ mặc vợ đang ốm nghén một mình lo chuyện giỗ quảy, anh tụ tập ngay với bạn bè cũ để ăn nhậu. Hôm đám giỗ, tiệc vừa tàn, Hùng lại kéo bạn bè cũ đi chơi tiếp. Nguyệt dọn dẹp xong thì kiệt sức, về phòng rấm rứt khóc vì tủi, vì mệt. Gần sáng, nghe tiếng bước chân chồng lên cầu thang, Nguyệt đã định nói hết cho thỏa, nhưng thấy chồng mùi rượu nồng nặc, ý nghĩ đó lại tiêu tan, cô lại cho qua.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Không kiềm chế được như Nguyệt, để giữ cho nhà cửa được yên, mỗi lần giận chồng, Kim Phượng (Dĩ An, Bình Dương) phải tự giải tỏa bằng cách vào phòng tắm, khóc nức nở cả tiếng đồng hồ. Lập, chồng Phượng, là người gia trưởng, luôn giành quyền quyết định, phán xét mọi việc trong nhà. Lập luôn “tinh mắt” phát hiện những thiếu sót của vợ rồi phán xét, chê bai nhưng tuyệt đối không động tay phụ giúp. Biết rằng với tính cách của chồng thì đấu tranh chỉ thêm mệt mỏi nên Phượng chọn cách nhẫn nhịn, tự mình giải quyết mọi chuyện. Nhưng từ khi có con, việc nín nhịn chồng càng lúc càng trở nên quá sức chịu đựng của cô. Lập không giúp vợ chăm con, nhưng mỗi lần con đau ốm, anh lại giãy nảy lên, buộc tội vợ “vô tích sự”, “không biết nuôi con”. Sốt ruột nhìn con ốm, lại thêm áp lực từ những trách móc, đổ lỗi của chồng, Phượng một mình ôm con mà đầu óc cứ căng như dây đàn. Nhiều lần được bạn bè, họ hàng góp ý, bản thân Phượng cũng nhận ra mình bị ức hiếp, lấn lướt trong quan hệ với chồng. Nhưng… “hơn thua làm gì khi còn có đứa con ràng buộc”, nghĩ vậy, rồi nghĩ cho con, Phượng lại nín chịu.

Con cái, danh dự, cuộc hôn nhân đã dày công xây dựng là những lý do khiến nhiều người vợ im lặng lùi bước trước sự quá quắt của chồng. Hơn nữa, những khuyết điểm của các ông chồng vốn đã dậy sóng cuộc sống gia đình, người vợ đã quá mệt mỏi nên không muốn tự mình làm mưa làm gió thêm nữa, nhường nhịn trở thành cách duy nhất để họ giữ sự yên bình.

Tức nước vỡ bờ

Nhưng, đâu phải cứ nhịn là được yên. Sau mỗi lần Phượng cắn răng nhẫn nhịn, sự lấn lướt của Lập càng quá đáng. Bản tính gia trưởng dần trở thành thái độ coi thường vợ. Bản thân Phượng sau một thời gian dài thất vọng về chồng đã trở nên vô cảm, không còn hy vọng gì ở người đàn ông ấy nữa. Sự nhường nhịn vốn xuất phát từ lòng bao dung dần nhường chỗ cho thái độ buông xuôi, không buồn đáp trả. Lập quát tháo, Phượng nín lặng. Lập lớn tiếng sai bảo, Phượng lẳng lặng làm theo. Quan hệ vợ chồng như được lập trình theo mẫu “ra lệnh - tuân lệnh”. Dù vậy, sự tự ái, tủi hờn vẫn không buông tha Phượng mỗi lúc bị chồng quát tháo, sai bảo. Trong dịp thôi nôi con trai, chỉ vì thiếu vài vật dụng cần thiết để làm lễ, Lập hung hăng quát tháo, trách mắng vợ trước mặt bạn bè của hai người. Vẫn im lặng, Phượng vừa bế con chạy ra quầy tạp hóa đầu ngõ để mua thêm đồ, vừa lau nước mắt. Trên đoạn đường ngắn ngủi ấy, cô quyết định từ bỏ người đàn ông đã trở nên thô bạo, xấu xí trong mắt mình.

Cũng một kiểu “tức nước vỡ bờ” như thế, sau khi sinh con, Nguyệt trở nên trầm cảm, cáu bẳn mỗi khi nhìn thấy chồng. Theo cô, sự nhường nhịn của cô đã không giúp chồng biết nghĩ lại, mà càng khiến anh ngày càng trở nên vô tâm. Hôm Nguyệt chuyển dạ, cả nhà vào bệnh viện để cùng cô chờ sinh. Hùng chờ được một lát thì ra ngoài, đi nhậu với bạn bè. Trong phòng sinh, Nguyệt gặp sự cố phải chuyển sang mổ gấp. 

Đau đớn, sợ hãi, lại không tìm thấy bàn tay của chồng giữa những đôi tay người thân đang hối hả phụ đẩy giường bệnh sang phòng mổ, Nguyệt uất ức, tủi hờn đến phát khóc. Sau lần vượt cạn một mình ấy, Nguyệt không thể nhìn chồng mà nói những lời lịch sự, ân cần được nữa. Mỗi lần chồng bước vào phòng hai mẹ con, Nguyệt lại liên hồi kể tội trước đây của chồng với giọng chua chát, hằn học. Dù Hùng tỏ vẻ hối hận, tự trách mình vô tâm, nhưng Nguyệt vẫn không ngăn được cơn giận dữ, bực bội cứ trào lên mỗi khi thấy chồng.

Rõ ràng, trong hôn nhân, khi có một bên nhẫn nhịn, xung đột sẽ lắng xuống, mối đe dọa sóng gió cũng tiêu biến. Nhưng mọi sự yên lành có được từ sự nhẫn nhịn đều chỉ nhất thời, tạm bợ vì nguyên nhân gây ra xung đột không hề mất đi, những ẩn ức cũng cứ thế chất chồng. Xung đột sẽ tiếp diễn, thách thức sức chịu đựng. Sự nhẫn nhịn lâu ngày còn khiến vợ/chồng mất thói quen đối thoại, chia sẻ; phá vỡ sự bình đẳng trong quan hệ vợ chồng. Chưa kể, con người luôn bất toàn, luôn cần được động viên và góp ý để hoàn thiện dần. 

Nhẫn nhịn, suy cho cùng, là một động thái bất công với mọi bên, về mọi mặt. Việc che giấu tiếng nói phản biện tước đi của người nhẫn nhịn cơ hội được tỏ bày, tước đi của người được nhẫn nhịn một cơ hội để nhìn lại mình và sửa đổi, cản trở sự gắn kết, hòa hợp trong hôn nhân. Vì thế, trong việc giải quyết mâu thuẫn vợ chồng, nhẫn nhịn chỉ nên là một phép “hoãn binh”, để từ đó hướng tới sự giãi bày một cách tỉnh táo, chân thật. Sau mọi cơn nóng giận, vợ chồng cần đối thoại để hiểu những bức xúc, mong muốn của nhau, hoặc chỉ đơn giản là để cho nhau cơ hội được tâm sự. Thói quen kiềm chế sẽ khiến ta đeo mang hoài những ẩn ức, trở thành quả bom nổ chậm, như một con sông mang trong mình những đợt sóng ngầm, chẳng biết khi nào sẽ bung trào.

Tổ ấm thành... tổ lạnh

Từ hôm đó, tổ ấm của hai người như thành... tổ lạnh. Ai đi về mặc ai. Ai cô đơn, hờn trách mặc ai. 

Trời nhá nhem tối mới nghe tiếng xe của anh dừng trước nhà. Chị xem như không có chuyện gì, im lặng ngồi đút cháo cho con. Anh vào nhà, người nồng nặc hơi men, giả lả cười với con rồi đi thẳng vào phòng ngủ. Sáng hôm sau, anh vờ như mình vô tội, âu yếm ôm eo vợ định hôn vào má. Chị nghiêng đầu tránh, lạnh lùng gỡ tay anh. Biết vợ đang giận, anh dỗ ngọt, nhưng chị bực bội quát lên: “Tui là vợ anh chứ không phải con rối để anh đùa giỡn. Buông ra!”. Anh sững lại nhìn chị, hầm hầm dắt xe đi.

Biết mình hơi quá nhưng đang trong cơn giận nên chị không kềm được. Cứ nghĩ lát nữa chồng về lại cười giả lả làm huề như mọi lần nên chị yên tâm ngồi nhà chờ. Ngờ đâu, anh đi một mạch đến tối mới khật khưỡng về. Đã vậy, còn chẳng dắt nổi xe vào nhà, quăng xe ngã rầm ngoài sân rồi nằm đại trên chiếc xích đu ngoài sân ngủ. Chị thở dài, ra sân dựng xe lên đẩy vào nhà, quay ra đem theo cái mền đắp cho anh.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Từ hôm đó, tổ ấm của hai người như thành... tổ lạnh. Ai đi về mặc ai. Ai cô đơn, hờn trách mặc ai. Chị giận, không thèm nhìn, không thèm nói một câu. Được thể, anh như chim sổ lồng, ngày nào cũng đi đến khuya mới chịu về. Chị im lặng nhưng không có nghĩa là chị bỏ qua. Chị nhớ hết, dồn nén để chờ cơ hội “bung” hết cho hả.

Không để chị phải đợi lâu, cuối tuần, anh hẹn với mấy ông bạn “không say không về”. Đêm đó, cả hội ngủ lại quán vì không ông nào còn tỉnh táo để nhớ nhà mình ở đâu.

Hừng sáng, anh vội vã chạy về nhà. Anh nhè nhẹ mở cửa rồi rón rén bước vào như mèo ăn vụng. Anh định lẻn vào nhà tắm xóa tan dấu vết, nhưng chưa kịp đến nơi đã giật thót mình vì nghe tiếng vợ gắt, sao anh không đi luôn đi, đây đâu phải nhà của anh, nhà của anh là quán nhậu, vợ con anh là mấy ông bạn nhậu, dọn đồ ra đó mà ở. Anh gầm lên, tui là tù nhân của cô chắc, riết rồi tui không có quyền kết bạn sao? Chị cãi, nếu anh đã coi bạn bè quan trọng hơn vợ thì đừng ở đây nữa, ly hôn đi rồi tha hồ tự do, muốn đi đâu thì đi không ai cằn nhằn, cấm cản. Anh quắc mắt, đó là cô nói đấy nhé, viết đơn đi tui ký. Chồng lên lầu, vợ ngồi lại trong nước mắt ràn rụa. Đêm đó, chồng trằn trọc không ngủ được, vợ cũng thức trắng cặm cụi viết đơn.

Chị đặt lá đơn trên bàn khi anh vừa bước vào nhà. Anh không thèm nhìn, quay lưng dắt xe đi tiếp. Chị khóc tức tưởi, không ngờ một chút tôn trọng cuối cùng anh cũng không dành cho mình. Lát sau, nghe tiếng xe của anh quay lại, chị đi thẳng vào phòng khóa trái cửa. Tờ đơn ly hôn vẫn đặt trên bàn.

Bỗng chị nghe tiếng gõ cửa, rồi giọng của mẹ chị, con ra đây cho mẹ nói chuyện. Thì ra, anh thấy tờ đơn ly hôn nên biết tình hình “chiến sự” đã rất xấu. Trước đây, nếu anh tỏ ra hối lỗi là chị tha thứ, nhưng một khi chị đã viết đơn thì chuyện khó có thể cứu vãn. Trong lúc nguy cấp, anh bỗng nhớ đến... mẹ vợ, người chị luôn thương yêu và kính nể. Cách hay nhất lúc này là nhờ “nhạc mẫu” can thiệp thôi.

Chị cất tờ đơn vào ngăn tủ sau hơn một tiếng đồng hồ ngồi nghe mẹ mắng… cả hai về cái tội lớn rồi mà không biết suy nghĩ. Hai vợ chồng không ai nghĩ cho con mà chỉ lo hơn thua nhau. Chị khóc rấm rứt. Anh lí nhí xin lỗi mẹ và vợ, hứa sẽ không la cà nhậu nhẹt sau giờ làm nữa. Hòa bình được lập lại. Chuyện cũ đó qua đã lâu nhưng tờ đơn đến giờ vẫn còn được chị cất giữ cẩn thận, không phải để “hù dọa” anh mà để nhắc nhở mình không được quyết định vội vã trong cơn tức giận. Phải biết kiềm chế để suy nghĩ thấu đáo. Đừng chỉ nghĩ cho riêng mình mà phải nghĩ cho cả tổ ấm bấy lâu mình đã vun đắp.

Câm lặng sống cùng chồng

Hình như tôi chỉ nói chuyện được tám giờ mỗi ngày khi ở công sở, thời gian còn lại là chăm con, “câm” cho chồng chú tâm “làm việc lớn”.

Bốn năm chồng vợ có dài lắm không mà anh thay đổi quá nhiều như thế? Mà hình như anh chỉ thay đổi khi ở nhà với vợ, còn ra đường hoặc nhận điện thoại là anh huyên thuyên như thể… lâu lắm rồi mới gặp lại bạn cũ.

Tôi và anh cùng đi làm chung công việc nhưng mỗi chiều tôi phải tranh thủ về sớm để đón con, trong khi anh bận lê la đâu đó. Mãi đến khi căn nhà nhỏ dậy mùi thức ăn anh mới trở về. Khi thì anh nói bận giúp người bạn cùng cơ quan việc này việc kia, lúc lại bảo gặp bạn cũ nên quên… về phụ vợ. Về nhà, anh ném quần áo lung tung trên bệ cửa, trên máy giặt, trên đầu giường… rồi đủng đỉnh ngồi vào bàn ăn. Tôi còn bận con chưa kịp dọn, anh vẫn ngồi yên đó chờ, khi nào tôi “nhờ” anh mới miễn cưỡng đi rinh nồi cơm, lết đôi dép lệt xệt ra chiều bất mãn đi lấy từng cái chén, từng đôi đũa mà miệng lẩm bẩm: “Tưởng có vợ được vợ hầu ai dè phải hầu vợ”. Tôi không muốn đôi co, cuộc sống đã quá nhọc nhằn rồi, hiểu được cho nhau thì tốt, không hiểu thì thôi, cần chi phải giải thích.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Lâu dần, tôi tự dưng thành “người câm” trong nhà mình vì áp lực công việc và chăm sóc con cái. Anh đi sớm về trễ nhưng luôn “tốt bụng” để sau giờ làm đi giúp đỡ người này người khác, mặc tôi nháo nhào với vòng quay của trăm việc không tên. Tôi càng “câm” hơn vì mỗi lúc muốn tâm sự với chồng, anh đều gạt ngang: “Anh nhiều tuổi hơn em. Em nghĩ gì, muốn nói gì anh đều biết cả. Thôi… khỏi nói, ngủ đi để mai đi làm”. Anh ngủ chứ tôi có ngủ được đâu. Đống quần áo dơ trong máy giặt đang chờ. Thau chén cũng cần phải rửa. Nhà không lẽ không lau?

Ngày xưa anh cũng biết chia sẻ việc nhà với tôi. Nhưng, chỉ được một thời gian ngắn, sau đó, tự dưng anh bảo: “Mấy cái việc nhà nhỏ xíu này anh quơ tay một phút là xong, nhưng anh... bận quá. Em làm luôn đi nhé!”. Là anh bận chăm chút cho “nhà” anh trên “phây”. Thời gian sau giờ cơm tối là “giờ vàng” để anh “nổ” cùng bạn bè. Anh còn bảo, anh mê “phây” là “tốt phước” cho em lắm rồi, anh mà mê nhậu, mê bồ chắc giờ này em vừa nách con vừa chạy ngoài đường lo đánh ghen ấy chứ!

Lâu lắm rồi, hình như tôi chỉ nói chuyện được tám giờ mỗi ngày khi ở công sở, thời gian còn lại là chăm con và “câm” cho chồng chú tâm “làm việc lớn”. Ngày của tôi kết thúc lúc 10 giờ đêm, cũng có khi là 11 giờ. Lên giường thì chồng đã ngủ được một giấc, sinh lực đã phục hồi, vậy là phải làm tiếp “trách nhiệm” của người vợ! Cái khoản “trách nhiệm” này cũng rất ư… trách nhiệm, vì không nghe được những thủ thỉ yêu thương của chồng, càng không có dạo đầu dạo cuối...

Tôi sợ người “câm” là tôi ngày nào đó sẽ “điếc” với những năn nỉ ỉ ôi, những hứa hẹn… muộn màng của chồng.

Đọc nhiều nhất

Tin mới