Chồng ngoại tình còn bắt vợ cấp dưỡng cho bồ nhí

Suốt ngày anh mặt ủ, mày ê khiến tôi buôn bán cũng không được. Chưa hết, anh còn xin tiền cho cô ta ăn uống, trả tiền nhà trọ…

Khi người phụ nữ ấy đi khỏi rất lâu, tôi vẫn chưa thể nào bình tĩnh trở lại. Tôi không hiểu chồng tôi lấy đâu ra những chuyện ghê rợn như thế về vợ mình để kể với nhân tình. Chẳng lẽ tôi xấu xa, đê tiện, bỉ ổi, ích kỷ, nhỏ nhen, vô văn hóa như vậy sao?

“Anh ấy bảo những tháng ngày sống với chị là tù ngục. Chị hãy buông tha anh ấy đi. Coi như chị làm phúc, tích đức cho mấy đứa nhỏ, mà anh ấy cũng có con trai nối dõi tông đường”- cô ta khóc lóc van xin tôi.

Trời ơi, tại sao đến bây giờ Quang mới nói là cuộc sống với tôi là tù ngục? Anh có bị điên không? Sao 15 năm qua, anh không nói như vậy? Mà có người tù nào lại trắng trẻo, mập mạnh, phởn phơ như vậy không? Tôi cố giữ bình tĩnh: “Cô đừng tin lời anh ấy. Chẳng qua đó chỉ là những lời dối trá để chinh phục tình cảm của cô thôi. Tôi không thể ly dị anh ấy vì con tôi cần một gia đình êm ấm, hạnh phúc, có đầy đủ cha mẹ”.

Thế nhưng cô ta chẳng tin. Cô ta bảo rằng ngay lần đầu gặp gỡ cách nay 8 tháng, cô đã nhận ra Quang là một người đàn ông bất hạnh. Đó là ánh mắt anh luôn nhìn xa xăm, đôi lúc như vô hồn. Thoạt đầu anh cố giấu nhưng sau đó cô nài nỉ mãi anh mới chịu kể thật về hoàn cảnh của mình rằng anh đang thất nghiệp phải sống nhờ vợ nên bị khinh rẻ, coi thường. Thậm chí, trong câu chuyện của Quang, tôi độc ác đến độ không nấu cơm, không giặt giũ quần áo cho anh; nói chuyện “mày tao” với anh, buổi tối còn không cho chồng đụng tới... Trời ạ, có bị điên không?

8 tháng trước, đúng là anh có thất nghiệp thật. Khi đó, thấy anh buồn, tôi đã nhờ bạn bè tìm việc cho anh nhưng chỗ nào anh cũng bảo không phù hợp, anh nói bây giờ tuổi anh đã lớn, làm những chuyện vặt vãnh như vậy anh không làm được. Tôi bảo anh phụ tôi công việc ở cửa hàng tạp hóa nhưng cũng được vài hôm anh lại bảo đây là chuyện đàn bà, tủn mủn quá anh không làm được. Có lần tôi hơi bực bội nên sẵng giọng: “Vậy chớ anh làm được chuyện gì? Chuyện gì anh cũng chê hết thì biết làm sao?”. Hôm đó anh giận không ăn cơm. Hôm sau cũng không ăn cơm rồi tuyên bố “tuyệt thực”.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Cuối cùng tôi phải xuống nước năn nỉ: “Thôi, anh thích làm gì thì làm, em không nói nữa”. Anh làm thinh nhưng đã chịu ăn cơm. Tôi thật sự thấy mỏi mệt với sự mè nheo, làm mình làm mẩy của anh.

Bây giờ kinh tế gia đình một mình tôi gánh hết, lại còn phải lo cho ba mẹ anh ở quê. Lẽ ra anh phải để cho tôi thanh thản làm ăn, đằng này anh lại đeo lên vai tôi cục đá, thử hỏi làm sao tôi có thể vui vẻ, phấn chấn, hứng khởi trong chuyện chăn gối vợ chồng?

Cho đến một bữa nọ, anh bảo tôi đưa tiền để anh mua đôi giày thể thao: “Anh đi bộ với mấy chú trong hội người cao tuổi của phường...”. Tôi nghe vậy cũng mừng; vội vội, vàng vàng mua giày cho anh. Từ đó, sáng nào, chiều nào anh cũng diện giày thể thao, quần soọc, áo thun để đi bộ.

Tôi thấy anh vui vẻ, phấn chấn hẳn lên. Có hôm anh về tới nhà rất muộn, vẻ mặt đầy phấn khích. Tôi hỏi thì anh bảo vừa thắng một trận cờ với mấy ông bạn già. Tôi biết cờ tướng là đam mê của anh. Có khi mỗi ván cờ kéo dài cả mấy tiếng đồng hồ. Vì vậy anh về muộn hoàn toàn có lý do chính đáng, anh thắng cờ nên phấn khích thì lại càng chính đáng hơn.

Anh cứ như vậy nhưng tôi không dám nói năng gì vì sợ anh lại giận, lại buồn, lại tủi thân. Cứ thấy anh vui là tôi vui. Có ngờ đâu sự thể lại ra như vậy. Trong lúc tôi cứ đinh ninh anh đi tập thể dục cho cơ thể khỏe mạnh, tinh thần vui vẻ thì anh lại đi với người đàn bà khác bên ngoài.

Cô ta đã ly dị chồng, đang ở một mình. Cô ta cũng đi tập thể dục và gặp chồng tôi ở đó. Họ đi lại với nhau đã mấy tháng nay mà tôi không hề hay biết. Và bây giờ cô ta lại còn cả gan đến tận nhà bảo tôi nhường chồng cho cô ta...

“Anh có còn là con người nữa không? Anh có lương tâm không? Trong lúc em nai lưng làm nuôi con, nuôi anh, nuôi cha mẹ anh; còn anh thì lại đi bồ bịch, trai gái... Trời ơi, sao tôi khổ như vầy!”- tôi khóc tức tưởi. Anh làm thinh, rất lâu sau mới nói: “Bây giờ cô ấy lỡ có bầu rồi, em tính sao?”. Tôi gào lên: “Tính, tính cái gì? Hoặc là anh bỏ cô ta, hoặc là anh bỏ mẹ con em. Anh lựa chọn đi".

Nhưng anh không lựa chọn mà muốn có cả hai. Anh bảo chờ cho cô ta sinh nở xong rồi xem ý cô ta thế nào mới quyết. "Em cho anh thêm thời gian. Thật sự thì anh cũng không yêu thương gì cô ấy, chỉ là giải khuây trong lúc buồn phiền thôi nhưng cô ấy lỡ có bầu rồi nên anh phải có trách nhiệm".

Tôi thấy thật buồn cười. Anh mà có trách nhiệm gì kia chứ? Thân anh còn lo chưa xong nói gì lo cho ai? Tôi bỗng thấy chán nản tột cùng. Tôi bảo anh: "Thôi, không nói nhiều nữa. Em cũng hết chịu nổi anh rồi. Anh cuốn quần áo qua ở với cô ta luôn đi. Đơn ly hôn em sẽ viết rồi đưa anh ký".

Tôi tưởng chỉ dọa anh vậy thôi, nào ngờ anh dọn đi thật. Anh đi đúng 1 tuần rồi quay về như một tên quân thất trận: "Người ta lấy nhà lại rồi, giờ cô ấy cũng không biết ở đâu. Hay là em cho cô ấy về đây ở tạm chớ bụng mang dạ chửa như vậy biết đi đâu?".

Trời đất quỷ thần ơi, anh có bị điên không vậy? Tôi sờ trán anh: "Anh bệnh hả? Anh mất trí rồi hả? Anh có tin rằng tôi sẽ giết chết cả hai người không? Đúng là đồ điên".

Tôi nói nặng như vậy nhưng anh vẫn không chịu đi. Giờ đây suốt ngày anh mặt ủ, mày ê khiến tôi buôn bán cũng không được. Chưa hết, anh còn xin tiền cho cô ta ăn uống, trả tiền nhà trọ… "Anh có bị điên không? Anh đi ngay, đi ra khỏi nhà ngay!"- tôi lôi anh ra khỏi anh. Nhưng anh trì lại: "Anh không đi. Đây là nhà anh. Nếu muốn anh đi thì em bán nhà chia cho anh phân nửa thì anh đi". À, ra là vậy. Giờ anh mới bộc lộ bản chất. Chắc là cô ta đã xúi anh làm vậy.

Tôi bỗng thấy đầu óc quay cuồng. Tôi muốn tung hê tất cả, tới đâu thì tới, ra sao thì ra… Thế nhưng tôi lại nghĩ đến hai đứa con tôi, nghĩ đến cha mẹ anh ở quê, nghĩ đến tương lai của mình… Trời ơi, đầu tôi muốn nổ tung ra rồi. Hay là tôi cứ bán quách căn nhà, chia cho anh một mớ rồi đường ai nấy đi?

Hai điều vợ gửi bồ nhí của chồng

Lẽ ra không có lá thư này, nhưng sau những hành động của em buộc chị phải lên tiếng. Đầu tiên chị chân thành cảm ơn em vì hai điều.

Điều thứ 1. Cảm ơn em vì từ khi có em xuất hiện trong cuộc đời chồng chị, anh ta trở nên dịu dàng, và tử tế khi gọi chị là em, xưng anh rất chi là ngọt ngào, đã lâu lắm rồi hình như cách đây cả thế kỷ ấy chị mới được nghe lại. Anh ta sẵn sàng làm bất cứ việc gì chị nhờ, thậm chí có những việc chị chẳng cần mở miệng anh cũng tự giác làm. Chuyện này chắc trước đây chỉ xuất hiện trong những giấc mơ không bao giờ có thật của chị. Chị đi hết từ bất ngờ ngày qua bất ngờ khác. Dần dà hiểu được vì sao anh ta lại làm như vậy, tâm lý thôi mà, tâm lý của một kẻ mắc tội.

Điều thứ 2. Chị cảm ơn em vì em đã nhiệt tình giúp chị dọn dẹp nhà cửa, thanh lý đi những thứ rác rưởi bẩn thỉu và ô nhiễm, trả lại môi trường trong sạch, hài hòa và thoải mái đến tuyệt vời trong căn nhà của mẹ con chị. Chị không còn phải cảm thấy khó chịu vì mùi khói thuốc, tàn thuốc vứt khắp nơi, chấm dứt những ngày tháng chịu đựng mùi bia, mùi rượu, mùi hôi bốc lên nồng nặc từ anh ta. Chị cũng không còn phải tốn hơi tốn sức gào lên hàng giờ, hàng ngày, hàng tháng thậm chí là hàng năm để than phiền ca cẩm về chồng. Giờ đây thay vì hàng ngày phải vắt óc suy nghĩ đi chợ nấu món gì cho ngon, cuối tuần phải bỏ ra cả đống thời gian để ủi mớ quần áo cho chồng thì chị có thời gian để chăm sóc sắc đẹp của mình.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Chị cũng muốn tâm sự, chia sẻ với em một vài điều nhỏ như sau.

Điều thứ 1. Chắc trong những ngày tháng qua em thắc mắc tại sao chị lại không tìm đến em, không làm ầm mọi chuyện lên như những người phụ nữ khác khi có chồng ngoại tình và công khai ăn ở với người tình. Chị không làm điều đó vì đơn giản em không phải là kẻ thù của chị, nếu không muốn nói em chính là ân nhân của cuộc đời chị. Em chính là người đã giúp chị hiểu rõ về một con người và giúp chị biết yêu thương mình hơn, biết chăm sóc mình hơn và trở nên xinh đẹp hơn. Vì thế, chị sẽ không làm bất cứ điều gì tổn hại đến em, chị là người rõ ràng, sòng phẳng. Vậy nên em đừng làm những trò ngốc nghếch như lập ra hàng mớ face book để phá chị như vậy. Đó là trò trẻ con, chị không thèm chấp đâu.

Điều thứ 2. Chị rất lấy làm phiền lòng khi em mở miệng nói con trai chị gọi em là mẹ. Em ạ, có lẽ em chưa có con nên em chưa thể hiểu nỗi lòng của một người mẹ là như thế nào. Mà thôi, không cần phải đến khi có con em mới hiểu, đơn giản như thế này đi, bây giờ trong gia đình em, bỗng nhiên có một người phụ nữ xuất hiện vào bảo em là gọi bà ta là mẹ đi, liệu em có làm được điều đó không?

Bố mẹ em mang nặng đẻ đau, nuôi em lớn đến chừng đó họ chỉ mong mỏi có một điều duy nhất đó là em được hạnh phúc, hạnh phúc của em chính là hạnh phúc của cả cuộc đời họ. Vậy mà em đã sống như thế nào? Em chung sống với một người đàn ông đã có vợ có con. Liệu bố mẹ em biết được họ có vui nổi không? Hàng xóm láng giềng và người thân quen sẽ nhìn họ với con mắt như thế nào? Có thể chị suy nghĩ quá cổ hủ và lạc hậu so với em, nhưng chị nghĩ bất cứ người làm cha làm mẹ nào cũng mong con mình có một cuộc sống bình thường như bao con người khác, một gia đình trọn vẹn, được nhìn thẳng vào mắt người khác khi nói về gia đình riêng của mình. Em hy vọng gì vào người đàn ông này?

Một người đàn ông tử tế, đàng hoàng thì sẽ không bao giờ phản bội vợ con. Em tin chắc rằng em sẽ là người đàn bà cuối cùng của cuộc đời anh ta? Đó là suy nghĩ hoàn toàn sai lầm đấy em. Đàn ông họ tham lam lắm, họ chỉ muốn thêm mà không bao giờ muốn bớt. Chị chứng minh cho em một cách hết sức đơn giản nhé. Nếu anh ta có tình yêu trong sáng và nghiêm túc với em thì khi nhận lời yêu em, dọn về chung sống với em thì anh ta đã li dị chị, nhưng anh ta không hề làm điều đó. Vị trí của em trong anh ta chỉ là một góc nhỏ, một chỗ cơi nới, chỉ vậy thôi.

Điều thứ 3. Em ạ đừng bao giờ nghĩ tới việc ràng buộc người đàn ông bằng một đứa trẻ. Điều này là sai lầm trầm trọng hơn sai lầm em tự biến mình thành tình yêu bé nhỏ của anh ta. Nếu là một người cha tốt thì anh ta đã không bao giờ phản bội lại con mình. Chắc em chưa biết anh ta đã đối xử với đứa con mà anh ta đã mong mỏi có được như thế nào nhỉ? Con ốm anh ta không hề biết, từ khi nó sinh ra và lớn đến bây giờ số lần anh ta chơi với nó được đếm trên đầu ngón tay… và nhiều nhiều chuyện khác chị không muốn kể ra vì lại mang tiếng nói xấu chồng. Với một đứa trẻ đã được anh ta mong mỏi, trông chờ sự ra đời của nó mà anh ta còn đối xử như vậy thì đừng bao giờ mong đứa con mà anh ta không mong muốn xuất hiện lại được anh ta yêu thương, chăm sóc hơn. Em đã làm cuộc đời em đau khổ thì đừng kéo theo đứa trẻ vô tội vào vòng đau khổ, bất hạnh này.

Cực chẳng đã, tôi mới đi ngoại tình!

Không phải tất cả phụ nữ ngoại tình đều vô liêm sỉ, không ai có quyền bắt tôi phải chung thủy với người chồng phản bội.

Tôi lấy chồng năm tôi 25 tuổi, chồng tôi hơn tôi 5 tuổi, chồng tôi làm việc cho một cơ quan nhà nước, còn tôi làm việc cho một doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài. Thu nhập mỗi tháng của chồng tôi không đủ cho anh chi tiêu bản thân. Trong khi bố mẹ chồng tôi lại không khỏe, tiền thuốc hàng tháng hai vợ chồng tôi dùng để mua thuốc cho ông bà bằng 2 lần tiền lương hàng tháng của chồng.

Nên tất cả tiền chi tiêu trong gia đình, tiền thuốc thang cho bố mẹ anh đều phải nhờ vào thu nhập của tôi. Tôi nói ra đây không phải để kể công với chồng hay với nhà chồng, nhưng quả thực chồng tôi không phải là một người đàn ông giỏi giang.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Nhưng cũng chưa bao giờ vì thế mà tôi có ý định phản bội lại chồng để chung chạ với người đàn ông khác. Trong khi chồng tôi, lấy lý do tôi chỉ sinh được hai đứa con gái, mà bố mẹ anh lại chỉ có mình anh là con trai nên đã lén lút quan hệ với người phụ nữ khác và có một đứa con trai riêng. Bố mẹ anh biết chuyện, nhưng cũng không khuyên can anh mà còn ủng hộ và họ thống nhất giấu giếm tôi và các con việc có con riêng.

Thậm chí, anh còn lấy tiền của tôi để đi lo cho người tình và con riêng của mình, khi tôi biết chuyện yêu cầu anh ly hôn để giải phóng cho mẹ con tôi thì anh không đồng ý. Anh nói không muốn các con phải khổ, nhưng thực ra là anh không ly hôn với tôi, vì nếu bỏ tôi thì sẽ không ai lo cho bố mẹ của anh.

Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, bây giờ tôi và chồng sống chung một mái nhà nhưng không còn cảm xúc cũng chẳng còn sự tôn trọng dành cho nhau. Tôi cũng chẳng còn ghen khi chồng qua lại với người tình và con riêng của anh ta, còn chồng tôi cũng không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi, thậm chí cả mối quan hệ với những người đàn ông khác ngoài anh ta. Bởi chính anh ta là người ngoại tình trước, anh ta không có quyền bắt tôi phải chung thủy với một người đàn ông phản bội. Xã hội cũng không có quyền bắt tôi phải chung thủy với một người chồng phản bội.

Đọc nhiều nhất

Tin mới