Bếp nguội

Ba bố con làm gì bên đó mà giờ mới về, để mẹ chờ sốt cả ruột.

Chồng tôi chưa kịp trả lời thì con gái đã nhanh nhẩu:
- Bà nội ép con ăn nhiều, giờ bụng con muốn nứt ra rồi đây này.
- Lâu lắm rồi bố con mình mới được ăn một bữa ngon thế bố nhỉ.
Con trai nói xen vào. Chồng tôi gật đầu cái rụp.
Khi hai con đã ngủ, tôi mới dò hỏi chồng: Tối nay, bà nội làm món gì mà ba bố con về cứ tấm tắc thế?
Chồng tôi chép miệng:
- Nhiều lắm, món nào cũng ngon, mà thôi khuya rồi đi ngủ đi.
Thấm mệt vì công việc cả một ngày, tối nay khi đi gặp gỡ đối tác lại có dùng chút rượu nên tôi lăn ra ngủ.
Sáng sớm, lúc tôi đang ngái ngủ thì chồng tôi lay nhẹ:
- Em đưa Bông đi học nhé, sáng nay anh có chút việc nên phải đến cơ quan sớm.
Tôi loạng quạng bò dậy rồi đánh thức con. Con bé nhõng nhẽo mãi mới chịu ra khỏi giường. Nửa tiếng sau, hai mẹ con mới rời khỏi nhà. Gần nhà có mấy hàng cháo sườn nhưng con bé cứ đòi bằng được mẹ chở ra quán phở bố hay đưa đi ăn.
Vào quán, gọi cho con bát phở nhưng nó chỉ ăn được vài miếng thì buông đũa:
- Sao vậy con?
- Con ăn một mình không ngon. Thường ngày vào đây, bố cũng ăn cùng con, bố một bát, con một bát rồi ăn thi.
Ra vậy. Tôi làm theo lời nó. Vèo một cái, con bé ăn hết bát phở rồi nheo mắt cười:
- Mẹ thua con rồi nhé.
Tôi cũng nheo mắt cười với con. Đúng là dỗ trẻ con ăn là một nghệ thuật. Trong lòng phục chồng lắm. Hằng ngày, tôi đi làm sớm hơn chồng nên việc cho con ăn sáng, đưa con đi học chồng phải đảm nhận. Nhân lúc chở con đến trường tôi lại hỏi dò:
- Hôm qua, bà nội nấu món gì mà ngon thế con?
Con bé lặng im một lát rồi bắt tôi ngoắc tay với nó:
- Mẹ phải hứa là giữ bí mật thì con mới nói.
- Ừ, mẹ hứa. Tôi càng tò mò tợn.
Con bé rành rọt như một bà cụ:
- Thực ra tối qua bố nấu cơm cho chúng con ăn rồi mới sang bà chơi. Bố còn dặn bà có hỏi thì phải bảo là mẹ nấu. Rồi bố lại dặn mẹ có hỏi thì bảo là ăn bên bà và phải khen bà hết lời. Con hỏi tại sao phải làm thế thì bố cười: bí mật. Như thế là sao hả mẹ?
Nhìn đôi mắt đen lay láy của con ngước lên nhìn mẹ, tôi áy náy vô cùng. Kiểm điểm lại bản thân, tôi thấy dạo gần đây tôi đã lơ là chuyện bếp núc. Công việc ở công ty nhiều nên tôi vừa bận vừa mệt. Có hôm đi làm về tạt vào siêu thị mua đồ ăn sẵn, hôm thì về nhà gọi người ta mang đồ ăn đến quấy quá cho xong bữa. Có hôm ra nhà hàng cầm thực đơn, hỏi món nào hai đứa con cũng lắc đầu rồi bảo: con muốn ăn cơm.
Ảnh minh hoạ.
Ảnh minh hoạ. 
Chồng tôi là người dễ tính, vả lại anh ấy cũng biết là tôi bận nên không ca thán, nhưng giờ nhớ lại tôi thấy hình như anh ấy đã vài lần nhắc khéo tôi chuyện bếp núc: Trưa nay, bếp ăn cơ quan có món rau lang luộc chấm tương ngon thế, lâu rồi mới được ăn; Bữa rồi đến nhà anh Bảo được thưởng thức món cá bống trứng kho tiêu…
Lại nhớ có lần mẹ tôi lên chơi, nhìn thấy cả ngày nhà không đỏ lửa đã nhắc nhở: Khi bếp nguội lửa, nhiều thứ khác cũng nguội theo đấy con ạ.

Giấc mơ “xê dịch” của một người đàn bà

Cùng học văn, nhưng cuối cùng chỉ có Thúy theo đuổi được đam mê, dám bung hết tự do của bản thân mà sáng tạo. Còn Trang…

Hôm nay tình cờ Trang gặp lại Thúy ở sân bay. Trang tiễn mẹ về quê, còn Thúy vừa đi “bụi” từ Ấn Độ trở về.

Trang say sưa ngắm Thúy sau chuyến đi xa bụi bặm. Thúy đen và ốm hơn nhiều. Bàn chân quen đi săng-đan nên lộ rõ những đường da trắng hơn nơi quai dép chạy qua, trong khi nắng đã đốt… đều những phần da còn lại. Nói Thúy xấu đi cũng được, nhưng lạ là Trang nhìn Thúy cứ thấy sự hấp dẫn toát ra từ phong thái tự tin, từ đôi mắt hoang dại… Thúy “bắn” tiếng Anh với những người bạn ngoại quốc đi cùng “siêu” đến độ Trang không sao nén được chút lòng ganh tỵ.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Trang nhớ lại lúc cô và Thúy vừa tốt nghiệp đại học, hai đứa đâu có khác nhau nhiều: cũng lớ ngớ, cũng hoang mang trước trăm ngả đường, cũng dệt bao mơ mộng… Rồi thì Trang được giữ lại trường đại học làm giảng viên, công việc ổn định ngày hai buổi; gặp yêu rồi lấy một đồng nghiệp công tác ở trường bạn, sắp tổ chức sinh nhật 1 tuổi cho con gái đầu lòng... Thúy đã chọn một lối đi khác, trở thành người viết văn tự do, lang thang khắp mọi ngả đường, gặp gỡ đủ mọi màu da và tiếng nói, trải qua vài cuộc tình trên đường đi, ra được mấy đầu sách bán khá chạy… Cùng học văn, nhưng cuối cùng chỉ có Thúy theo đuổi được đam mê, dám bung hết tự do của bản thân mà sáng tạo. Còn Trang…

Trang nhìn lại mình, một bà mẹ bước qua tuổi 30, nuôi con, chăm chồng đến mức không còn thời gian đọc hết một quyển sách, xem hết một bộ phim mình thích… Cuộc sống của Trang sao mà yên ổn đến chán! Ngày trước Trang nghĩ ra trường phải ráng cho thành đạt, phải được ở lại trường đại học làm việc. Thì Trang đã làm được rồi, mà đâu thấy vui lắm. Rồi Trang phấn đấu lên tổ trưởng chuyên môn, cũng được rồi, cũng không quá vui.

Giờ nhìn Thúy, Trang thấm thía cái nỗi “không vui” mơ hồ kia của mình. Hình như cuộc sống của Trang bình lặng, mà lòng Trang còn nhiều sôi nổi quá. Trang thèm được như Thúy, quảy ba lô lên vai rồi cứ mặc bước chân đưa mình phiêu du đến bất cứ đâu, và viết… Ôi, giấc mơ “xê dịch” của một người đàn bà chọn cuộc sống chôn chân!

Hai người bạn tranh thủ vào quán cà phê tâm sự. Trang nói: “Giờ mày có thể đi khắp nơi, còn tao ru rú trong bốn bức tường văn phòng. Cuộc đời thật lạ lùng!” Thúy cười: “Thì đó. Vậy nên giờ mày lên tổ trưởng chuyên môn, chồng giỏi con khôn, còn tao vẫn lang bạt, không nghề không ngỗng, không có gì trong tay ngoài kỷ niệm vài chuyến đi và vài quyển sách. Cuộc đời nào đáng mơ ước hơn?” Cả hai trầm ngâm.

Vấn đề là lựa chọn cuộc sống phù hợp nhất với bản thân. Và biết đủ để mà hạnh phúc. Những giấc mơ đâu đánh thuế, thôi thì chẳng cần ép mình phải từ bỏ nó.

Nhục vì chồng mê rượu

Gần tàn tiệc, thấy anh gọi thêm bia, chị ý nhị bấm áo chồng. Chẳng ngờ anh vùng ra, trừng mắt nói: “Bà ngồi yên! Đàn bà biết mẹ gì mà…”.

Chị khóc tức tưởi, áo dây bẩn, tóc tai bê bết. Mọi người xung quanh cố dỗ. Ai cũng bảo: “Thôi chấp gì, say mà! Rượu nói chớ phải ổng nói đâu!”. Tôi thương chị, nhưng cũng thầm trách, đã “lệch” mà cứ “kê cho bằng”, đến nỗi hại mình.

Chị là bạn cũ của tôi, vốn là người đàn bà biết “giữ mặt” cho chồng, ít khi nào cự cãi lớn tiếng với chồng trước mặt con cái hay người ngoài. Hai vợ chồng cùng đi làm, nhưng lương công chức của anh không đủ vào đâu nên chị phải ra ngoài mở mối làm ăn riêng.

Nhờ đó, kinh tế gia đình khá hơn. Đi lại giao thiệp nhiều, chị cũng chăm chút ăn mặc, giữ gìn vóc dáng. Vợ chồng tôi từ nước ngoài về Việt Nam ăn Tết, mời bạn bè họp mặt. Đến dự tiệc tối hôm ấy, vợ chồng chị là một đôi đẹp, hai đứa con xinh xắn, họ là hình mẫu một gia đình tròn vẹn.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Tôi chẳng bao giờ quên bữa ăn hôm ấy. Bia nhiều, rượu cũng nhiều. Cánh đàn ông “dô dô” mừng ngày hội ngộ, phụ nữ rủ rỉ chuyện trò con cái, gắp thức ăn, coi chừng bọn trẻ con. Gần tàn tiệc, thấy anh gọi thêm bia, chị ý nhị bấm áo chồng. Chẳng ngờ anh vùng ra, trừng mắt nói: “Bà ngồi yên! Đàn bà biết mẹ gì mà…”.

Chị sượng trân, vợ chồng tôi cũng sượng. Tư cách chủ tiệc, chẳng lẽ cản anh kêu thêm đồ uống, chồng tôi vui vẻ tìm cách gỡ gạc. Nhưng từ lúc ấy, tôi thấy chị cúi mặt xuống. Con cua trên tay, chị kẹp hoài mà không bóc được, chị đưa cho người ngồi cạnh, chắc định nhờ giúp. Con cua chưa kịp chuyển sang tay người khác, chồng chị đã giật phắt lấy. Anh cầm con cua ném mạnh vào người vợ, nước xốt me văng tung tóe trên chiếc áo đầm chị đang mặc. Anh quát: “Ăn được thì ăn, không ăn được thì xuống kia hốt c… mà ăn!”. Cả bàn ăn lặng đi, chị sững người, rồi bật khóc, chạy vào phòng vệ sinh. Anh vẫn đang la lối chuyện gì đó lớn tiếng, cả nhà hàng cùng nghe thấy, đại khái là con vợ mất nết, thứ đồ đàn bà hư…

Chị khóc tức tưởi, áo dây bẩn, tóc tai bê bết. Mọi người xung quanh cố dỗ. Ai cũng bảo: “Thôi chấp gì, say mà! Rượu nói chớ phải ổng nói đâu!”. Nhưng tôi lại nghĩ chị biết, chắc trong lòng anh có những ẩn ức nào đó, chắc rượu bia đã mở tung cái chốt chặn, nên những bọt bèo rác rưởi tăm tối xưa nay dồn tụ, đã đẩy anh đến chỗ hạ nhục vợ giữa chốn đông người. Tôi thương chị, nhưng cũng thầm trách, đã “lệch” mà cứ “kê cho bằng”, đến nỗi hại mình.

Rồi tôi trở về với nếp sống, nếp nghĩ ở xứ người, nơi đàn bà đường đường được luật pháp bảo vệ. Vợ chồng chị, tôi cứ nghĩ họ sẽ đường ai nấy đi sau một lần hành xử với nhau như thế. Vậy mà sau đó tôi biết, họ vẫn sống với nhau, vẫn mặn nồng diễn vở gia đình tròn vẹn, hạnh phúc trước mắt thiên hạ. Chị vẫn đi làm, lo chu toàn kinh tế gia đình, chăm chút ăn mặc, giữ gìn vóc dáng. Anh vẫn ngày hai buổi xách cặp đến chỗ làm. Tôi đã nghĩ trừ những bạn bè thâm giao có mặt trong bữa tối hôm ấy, ngoài ra thì chẳng ai biết chị đã lãnh nguyên một con cua ném thẳng vào người, đã khóc tức tưởi trước một người chồng say rượu. Thế mà không phải, bạn bè bảo những chuyện đó vẫn thỉnh thoảng xảy ra vì… bia rượu.

Rượu bia đổ vào miệng phải trả tiền, rượu bia tàn phá thần kinh hại thân thể phải đến bệnh viện chữa trị, rượu bia biến đổi nhân cách của người uống, hạ nhục nhân phẩm của người thân… bao nhiêu điều tồi tệ đến vậy, mà người ta vẫn chặc lưỡi bỏ qua, như thể đó chỉ là một thứ lỗi lầm vô chủ. Chẳng biết ngoài bạn tôi, có bao nhiêu người đàn bà khác nữa, đang âm thầm từng ngày chịu đựng nhục, bị hành hạ, chà đạp dưới những cơn say?

Đọc nhiều nhất

Tin mới