Áp lực khiến chồng tự tử

Chị đâu có ngờ, mình đã vô tình đặt lên vai chồng một áp lực nặng nề…

Từ khi bị tai nạn phải cắt bỏ hai chân, chị trở nên khó tính, lúc nào cũng tìm cớ gây sự với chồng. Đó là cách chị chọn để nhắc anh nhớ, chị vẫn sống sờ sờ và vẫn là vợ của anh. Bởi sâu thẳm trong lòng, chị sợ một ngày nào đó, anh sẽ bỏ rơi chị.

Nỗi sợ cứ ngày càng lớn dần lên khi anh ngày một ít nói, chỉ cặm cụi làm việc, hết giờ ở công ty lại tất bật việc nhà. Nhiều lần, chị muốn gần chồng nhưng anh mệt mỏi từ chối. Biểu hiện của anh khiến ruột gan chị nóng như lửa đốt vì giờ chị ngồi một chỗ, không thể nào kiểm soát được chồng. Và thế là những xỉ vả chồng cứ tăng dần lên…

Bao giờ, chị cũng bắt đầu bằng câu hờn mát: “Tôi biết thân biết phận của mình mà, giờ què quặt đâu xứng với anh, anh không bỏ tôi là may lắm rồi…”. Lúc đầu, anh còn nhẹ nhàng an ủi nhưng lâu dần, anh không dám nói gì nữa, vì càng nói chị càng tru tréo, hết than thân trách phận lại nổi cơn tam bành.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Từ ngày chị gặp nạn, anh phải vắt kiệt sức lực mới nuôi nổi cả gia đình. Anh vay mượn họ hàng mở cho chị cửa hàng tạp hóa nhỏ để chị buôn bán, vừa đỡ tủi thân vừa đỡ đần kinh tế. Hàng ngày, anh dậy từ sớm tinh mơ, mở hàng, dọn dẹp, nấu sẵn bữa trưa rồi giúp chị làm vệ sinh cá nhân, đưa hai con đi học. Chị ngồi trên xe lăn túc tắc bán hàng cả ngày, ăn thì có cơm để sẵn, cần thì gọi mẹ chồng ở ngay bên cạnh. Kể ra, nếu chịu khó thì thu nhập hàng ngày của chị cũng đủ tiền ăn cho cả nhà.

Còn anh, ngoài công việc lái máy xúc cho mỏ đá tranh thủ chạy thêm mối này mối kia để trang trải tiền thuốc thang cho vợ. Công việc quần quật cả ngày khiến anh rã rời, đi làm về, anh còn phải cố gắng thu xếp thật nhanh việc nhà để nghỉ ngơi nên chuyện vợ chồng không đều đặn như ngày trước. Chị ở nhà thì mong anh về để hâm nóng tình cảm, thấy anh vậy, chuyện nọ xỏ chuyện kia, chị suy đoán anh đã thay lòng đổi dạ, hết chửi bởi lại dằn vặt. Chị đâu có ngờ, mình đã vô tình đặt lên vai chồng một áp lực nặng nề…

Mấy tháng gần đây, anh đi làm về muộn hơn phải nhờ mẹ sang đỡ đần chị. Thực tình, anh kiếm được mối hàng mới, định xong đợt này sẽ đưa chị đi lắp chân giả. Anh cũng nói thật với chị như vậy nhưng chị không tin, cứ bảo anh nhờ mẹ để rảnh rang đi hú hí với nhân tình. Anh cười bảo: “Nhìn anh như que củi thế này, ai thèm theo mà em phải lo”. Nào ngờ, chị bẻ lại: “Anh đang xỏ xiên tôi đấy à, anh chê tôi là con què phải không?”. Chuyện chẳng đâu vào đâu thế mà vợ chồng cãi nhau to. Vài ngày sau, anh về sớm hơn, kêu mệt cần đi tắm. Thế rồi, khi đứa con lớn đi học về chạy tìm bố, đã thấy anh tự tử ở trong phòng tắm…

Anh đi rồi. Mọi người mới biết, anh bị chủ hàng lừa, không trả tiền công. Món tiền anh đang mong mỏi để lắp chân cho vợ tan thành mây khói. Không có tiền, vợ anh lại lúc nào cũng nghi ngờ anh lừa dối, áo lực đè nặng khiến anh không đủ sáng suốt để lựa chọn…

Anh mất rồi. Hai đứa con bơ vơ không có cha, chị ngồi khóc thẫn thờ bởi từ đây, cả nhà biết bám víu vào cái gì mà sống…

Áp lực vì được chồng chăm

Buổi tối, dù bận việc gì, có nhậu nhẹt say xỉn thế nào, anh cũng không quên gọi điện thoại nhắc em đi ngủ sớm, nhắc em nhớ uống sữa...

Sáng sáng, anh làm đồng hồ báo thức gọi em dậy đi làm. Khi em còn ngái ngủ thì đầu dây bên kia là giọng ngọt ngào của anh: “Em dậy chưa? Sắp đi làm rồi, dậy kiếm gì ăn sáng rồi đi làm. Đừng có bỏ bữa đau dạ dày đó...”.

Những hôm em làm về muộn là anh xuất hiện trước cửa với một hộp cơm đầy thức ăn do anh tự nấu. Anh bảo thương em đi làm về mệt, không muốn em ăn ngoài, sợ không hợp vệ sinh, thức ăn chiên đi chiên lại.

Vết nứt tình yêu

Dường như… em đang trở thành gánh nặng và khối u ám khiến anh mệt mỏi thì phải, tự nhiên…em nghĩ thế.

Nếu như điều đó là sự thật, làm ơn hãy nói với em anh nhé. Em chưa và không bao giờ muốn làm gánh nặng của ai đó, với anh lại càng không. Em cũng chưa và không bao giờ muốn ai chịu đựng mình, điều đó… nó khủng khiếp lắm, anh ạ.

Em đến với anh, tự nguyện và chấp nhận làm người đến sau như một điều hiểu nhiên, không nghĩ rằng mình sẽ và có quyền đòi hỏi ở anh một điều gì đó, nhiều hơn một chút nhớ nhung mơ hồ và vài dòng tin nhắn - có đôi khi là vô thưởng vô phạt, nhưng với em lại là những vết nhớ cứ âm thầm găm vào lòng, để lâu lâu lại lôi nó ra, đọc và cười một mình, để thấy lòng mình bỗng dưng ấm lại, bỗng dưng thấy cuộc sống vẫn ngọt ngào.

Em nhỏ bé lắm, nên chỉ có thể cho anh sự bình yên – những giây phút bình yên ngắn ngủi để khỏa lấp những tiếng thở dài và mỏi mệt của đời thường đang vô tình đẩy con người rời xa nhau. Những lần em được gặp anh chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay. Những lần ta thật sự bình yên bên nhau chỉ đủ đếm bằng phút bằng giây. Và những lần được lắng lòng lại để nhìn thấy anh cười - nụ cười vẹn nguyên như trẻ nhỏ - chỉ đủ đếm bằng khoảnh khắc.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Em nhớ, hầu như mỗi lần bên em, anh luôn mang theo cả công việc, cả những cuộc điện thoại chỉ bàn về một vấn đề nào đó - không có anh và em, và đôi khi anh mang cả những tiếng thở dài não nề lại thật gần bên em. Em… buồn chứ, và đau lắm chứ. Vì… em cũng chỉ là một cô gái bình thường với những mộng ước giản đơn và bình thường như thế. Em không đủ thánh thiện và lòng bao dung để chia sẻ anh với tất tật mọi thứ đến và đi trong cuộc sống của anh - một khoảng trời riêng nào đó mà em mơ hồ không thể chạm vào. 

Nhưng rồi… em đã học cách làm quen với điều đó, học cách không giữ anh cho riêng mình. Học cách im lặng để trôi theo những tiếng thở dài mệt mỏi của anh. Tất cả những điều đó, cũng chỉ để đánh đổi vài giây phút bình yên thực sự cho anh. Em tự bắt mình không được nhõng nhẽo, mè nheo, không được giận hờn vô cớ để anh không phải bận lòng. Vốn dĩ, em mít ướt lắm, nhưng trước anh em luôn cố tỏ ra mình mạnh mẽ, vì anh bảo anh rất sợ nước mắt. Có những khi… em đã khóc, khóc rất thật, anh ạ. Nhưng em quay đi che giấu, quay đi để cất vội chút yếu lòng vội vã, vì đã lỡ hứa với anh sẽ chẳng bao giờ chảy nước mắt khi mình gặp nhau.

Thực ra, em đã giấu đi của chính mình rất nhiều cảm xúc khi đứng trước anh. Ngồi đối diện nhau ở một góc quán nào đó - khi quen khi lạ. Điều chúng ta dành cho nhau chỉ là hai bàn chân tự tìm nhau và khẽ chạm vào nhau, rồi tự mỉm cười với chính mình. Thực ra, em đã muốn nhiều hơn thế… Em đã muốn được nghiêng đầu dựa vào vai anh, một khoảnh khắc như khi em trông chờ nụ cười của anh thôi cũng được. Em đã muốn nép vào anh, để yên tâm thở dài, để tạm khép lại đôi mắt bao đêm dài mất ngủ, và để cảm nhận chút bình yên, ít ỏi thôi, một tí chút thôi, chẳng cần gì nhiều. Có khi, em tham lam nên ước ao một cái ôm dài, một cái xiết tay đủ chặt để em tin mình là của nhau trong giây phút ấy, rồi yên tâm trả anh về với thế giới của riêng anh, không có em trong đó.

Chiều nay, mưa không về. Chiều nay… anh lỡ hẹn. Em lại một mình chơ vơ nơi thềm cửa, chỉ để tìm kiếm một bước chân quen. Em khóc, anh ạ. Không phải vì anh lỗi hẹn, chỉ là khóc thế thôi, để được trở về với chính mình, trở về với em mềm yếu và nhỏ nhoi khi không có anh bên cạnh, chỉ để biết chắc thêm rằng, em đang nhớ anh quay quắt. Em đã cố gắng để quen với việc anh sẽ trễ hẹn, sẽ lỗi hẹn, và sẽ rời xa em bất cứ lúc nào công việc ập đến, mà sao… lòng vẫn đắng đót, mà sao… vẫn thấy quặn đau…

Em lại lật dở lại những dòng tin nhắn, xòe bàn tay đếm những lần anh đã gọi em ngọt ngào: Đằng ấy ơi… Mình dậy chưa?... Bé ơi… Mít ướt ơi… Chào buổi sáng bé Lười… Xin chào người ăn mưa… Em xòe thêm bàn tay nữa đếm những lần anh hờn ghen trẻ nhỏ: Lại làm thơ tặng ai nữa đó? Từ nay không được nắm tay ai nữa nghen… Em nhìn những giọt nắng bên khung cửa, đếm những câu anh dặn dò: Em đừng buồn nhiều nghen. Không được mít ướt nữa đâu đó. Em phải khỏe nghen. Em cười nhiều lên nhé.

Và… em lại cười, nghe lòng mình vụn vỡ. Chẳng bao giờ em định nghĩa được những cảm xúc bên anh. Chẳng bao giờ em gọi tên được tình cảm của mình. Nếu một ngày… anh cảm thấy mệt mỏi… Nếu một lúc nào đó, anh không còn thấy bình yên khi bên em nữa… đừng giấu lòng mình anh nhé. Em sẽ mỉm cười và bước đi, lặng lẽ và nhẹ nhàng như khi em tới. Để anh không cảm thấy chênh vênh, không cảm thấy mình vừa mất đi một thói quen ngọt ngào khi mỗi ngày thức dậy, có ai đó thủ thỉ bên mình: nhớ em hông và biết chắc anh sẽ lại mỉm cười…

Đọc nhiều nhất

Tin mới