Xây sân bay Long Thành, phải mất trăm năm mới hoàn vốn

Theo TS Nguyễn Bách Phúc, tính toán tỉ suất EIRR nêu trong Báo cáo đầu tư Dự án sân bay Long Thành sai vì vậy lợi nhuận của sân bay Long Thành thấp.

Dự án sân bay quốc tế Long Thành dự định sẽ trình Quốc hội quyết định chủ trương đầu tư tại kỳ họp thứ 9 diễn ra vào cuối tháng 5/2015.
Tuy nhiên ngay từ khi dự án sân bay Long Thành được đưa ra, không ít chuyên gia, nhà khoa học đã lên tiếng phản đối do cho rằng dự án không cần thiết và mức đầu tư lớn.
Trong số chuyên gia, nhà khoa học ấy, TS Nguyễn Bách Phúc – Chủ tịch Hội tư vấn Khoa học công nghệ & quản lý TP.HCM HASCON đóng góp khá nhiều ý kiến tranh luận qua hàng loạt bài viết.
Mỗi bài viết của TS Nguyễn Bách Phúc đều thể hiện tâm huyết và tri thức của ông, nhằm muốn làm rõ những điểm chưa rõ ràng trong báo cáo dự án sân bay Long Thành.
 
Trong bài viết mới nhất gửi đến Báo Điện tử Giáo dục Việt Nam, TS Nguyễn Bách Phúc cho biết: Ông may mắn được Văn phòng Quốc hội và Ủy ban Kinh tế của Quốc hội gửi cho trọn bộ Hồ sơ “Báo cáo đầu tư dự án cảng Hàng không Quốc tế Long Thành” (sau đây gọi tắt là Báo cáo) mà Chính phủ trình trước Quốc hội cuối năm 2014.
Sau khi nghiên cứu thận trọng, ông và Hội HASCON nhận ra nhiều bất cập lớn của Báo cáo và hết sức ngạc nhiên khi thấy văn bản trình Quốc Hội thông qua chủ trương đầu tư nhưng lại mắc lỗi nghiêm trọng về tính toán hiệu quả kinh tế xã hội của công trình.
Với Cảng hàng không Quốc tế Long Thành hiện nay, tóm tắt “Báo cáo đầu tư” dài 55 trang, nhưng phần tính toán lợi ích kinh tế lại chưa đầy 3 trang. Đặc biệt là nội dung của 3 trang này có nhiều sai sót nghiêm trọng.
Theo đó, để đánh giá lợi ích kinh tế của công trình, báo cáo đầu tư dự án sân bay Long Thành đã dựa vào tính toán tỉ suất EIRR, đây là cách tính toán hoàn toàn đúng và chính xác nhất, được cả thế giới công nhận. Tuy nhiên TS Phúc cho rằng, cách tính trong báo cáo lại sai.
Cái sai là khi tính EIRR, các tác giả đã cố ý nâng cao dòng tiền lợi ích lên, và cố ý giảm dòng tiền chi phí xuống. Chỉ riêng lợi ích từ du khách chi tiêu ở Việt Nam, đã nâng khống 1.540 triệu USD/năm, và chi phí đi lại đã giảm khống 260 triệu USD/năm, tương đương dòng tiền chung bị nâng khống lên 1.540 triệu + 660 triệu = 2.200 triệu USD/năm. Kết quả là EIRR của tác giả leo lên 22,1%.
"Chúng tôi cho rằng nếu được tính toán nghiêm túc và trung thực, thì EIRR của công trình này chắc chắn dưới 10%, và có thể ước đoán chỉ vài % mà thôi", TS Phúc khẳng định.
Theo TS Nguyễn Bách Phúc, có một chỉ tiêu tuy không chính xác bằng EIRR, nhưng dễ tính và dễ hiểu, chính là Suất lợi nhuận hàng năm so với tổng số vốn bỏ ra. EIRR tính toán lợi ích trong suất quá trình đầu tư xây dựng cho đến khi công trình được đưa vào sử dụng, còn Suất lợi nhuận hàng năm tính lợi nhuận bình quân hàng năm khi công trình đã hoàn thành và đi vào hoạt động ổn định.
Vì lẽ đó, suất lợi nhuận bình quân hàng năm dễ tính toán hơn và có giá trị cao hơn tỷ suất EIRR.
Để tính chỉ tiêu này phải tính được tổng lợi nhuận hàng năm của công trình, chủ yếu là tổng doanh thu trừ đi tổng chi phí và thuế, rồi so sánh với tổng vốn đầu tư.
“Tác giả Báo cáo đầu tư hoàn toàn dễ dàng tính được những con số này, nhưng rất tiếc lại không đưa vào Báo cáo, khác nào đánh đố những người “bấm nút”. Chúng tôi không có trong tay những dữ liệu để tính toán, nhưng bằng cách tính gần đúng, tuy hơi dài dòng rắc rối, cũng có thể tìm ra những thông tin đáng tin cậy và có căn cứ khoa học để dư luận hiểu hơn”, TS Phúc cho biết.
Theo tính toán của TS Phúc và Hội HASCON: Tổng doanh thu của sân bay bao gồm các khoản chính: Phục vụ kĩ thuật, phục vụ thương mại, điều hành bay, chi phí cât hạ cánh, chi phí thuê bao sân bay và các khoản khách hàng phải trả cho nhà chức trách sân bay.
Thống kê kinh nghiệm của các nước cho thấy, tổng doanh thu của sân bay từ 1 chuyến bay bằng khoảng 1/3 chi phí của hãng hãng hàng không cho chuyến bay đó.
Doanh thu của sân bay phụ thuộc chủ yếu vào tổng số chuyến cất hạ cánh. Chi phí 1 chuyến bay của Hàng không Việt Nam từ Hà Nội đến TP. Hồ Chí Minh với giá vé 3,5 triệu đồng/người, tương đương 165 USD.
Như vậy với số khách bình quân 1 chuyến bay là 150 người/chuyến. Doanh thu 1 chuyến: 150 người x165 USD/người = 24.800 USD/chuyến.
Theo kinh nghiệm quốc tế thì chi phí trực tiếp cho một chuyến bay vào khoảng 40% doanh thu, như vậy chi phí của hãng hàng không cho 1 chuyến: 24.800USD x 40% = 9.920 USD/chuyến.
Như vậy tổng doanh thu của sân bay bằng 1/3 chi phí của hãng hàng không tức khoảng 3.307 USD/chuyến bay.
Trong khi đó với “Báo cáo đầu tư dự án sân bay Long Thành”, đến năm 2030, Long Thành kết thúc giai đoạn 1a và 1b, sẽ có 25 triệu hành khách.
Tính bình quân mỗi chuyến có 150 hành khách; Tổng số chuyến bay trong 1 năm là: 25 triệu người/150 = 167.000 chuyến bay. Như vậy tổng doanh thu của Long Thành mỗi năm: (3.307 USD/chuyến) x (167.000 chuyến/năm) = 551 triệu USD/năm.
Theo tính toán của những người viết báo cáo đầu tư dự án, lợi nhuận hãng năm của sân bay Long Thành rất cao, tới 30% doanh thu. Theo đó, tổng lợi nhuận sẽ là: 551 triệu USD x 30% = 165 triệu USD/năm. Trong khi cũng theo báo cáo đầu tư, đến năm 2030, dự án sân bay Long Thành kết thúc giai đoạn 1a và 1b, thì tổng đầu tư là 7,8 tỷ USD.
Như vậy tỉ suất lợi nhuận bình quân năm của cảng hàng không Quốc tế Long Thành chỉ là 165 triệu USD/7,8 tỷ USD = 2,12%/năm.
Tỉ suất lợi nhuận này theo TS Nguyễn Bách Phúc chỉ tương đương với thời gian hoàn vốn: 1/(2,12%/năm) = 47 năm.
Cũng theo TS Nguyễn Bách Phúc, những tính toán trên của ông chưa xét đến lãi suất vay nợ để làm vốn đầu tư.
Trong khi vay vốn trên thị trương quốc tế lãi suất thường không dưới 6%/năm. Vay vốn ODA thường lãi suất từ 0,25% đến 2,5%/năm. Trong thực tế Nhật Bản đã cho Việt Nam vay nhiều khoản vốn ODA, trong đó ODA cho các công trình giao thông thuờng từ 1,3 – 1,8%/năm.
Báo cáo đầu tư nói rõ sẽ huy động vốn ODA. Giả thiết có nước nào đấy cho vay ODA làm sân bay Long Thành với lãi suất thấp hơn của Nhật Bản, ví dụ 1,12%/năm, thì tỉ suất lợi nhuận của công trình này bằng 2,12% - 1,12% = 1%/năm, đồng nghĩa với thời gian hoàn vốn sẽ là: 1/(1%/năm) = 100 năm.
Ngày 23/3/2015, ông Augustin de Romanet - Chủ tịch kiêm Tổng Giám đốc điều hành Tập đoàn Aéroports de Paris (ADP) Cộng hòa Pháp đề nghị đầu tư 2,5 đến 3 tỷ USD xây dựng và vận hành nhà ga hành khách Cảng hàng không quốc tế Long Thành.
Câu hỏi đặt ra là với tỷ suất lợi nhuận thấp tại sao một tập đoàn của Pháp lại dự kiến đầu tư với 3 tỉ USD vào dự án này?
Theo TS Phúc, điều này xuất phát từ kẽ hở trong “Báo cáo đầu tư dự án cảng hàng không quốc tế Long Thành”.
"Trong báo cáo có viết: “Vốn đầu tư thực hiện sẽ được gắn với các dự án đầu tư cụ thể, theo nguyên tắc Nhà nước chỉ đầu tư hoặc hỗ trợ đầu tư phần kết cấu hạ tầng không có khả năng thu hồi vốn đầu tư, khuyến khích (các Doanh nghiệp tư nhân trong ngoài nước) đầu tư vào các hạng mục thành phần dịch vụ khai thác, có khả năng thu hồi vốn đầu tư.
Tập đoàn Pháp đã chọn nhà Ga, là hạng mục có khả năng thu hồi vốn đầu tư, tức là có lãi để bỏ tiền đầu tư, theo đúng chủ trương của những người lập Báo cáo đầu tư”, TS Phúc phân tích.
“Không những thế, tỉ suất lợi nhuận của họ sẽ rất lớn, bởi vì họ chỉ cần bỏ tiền xây dựng nhà Ga, và cứ thế thu lời bỏ túi, còn tất cả những chi phí đầu tư cho các cơ sở vật chất khác để hình thành sân bay, để cho họ thu lời, thì đã có tiền thuế của nhân dân Việt Nam lo”, TS Phúc đánh giá.

Sân bay Long Thành: PCT Quốc hội hỏi khó Bộ trưởng Thăng

Bà Nguyễn Thị Kim Ngân cho rằng cần làm rõ thêm sự cần thiết, vai trò trung chuyển của cảng hàng không Long Thành khi đi vào hoạt động.

Tại phiên họp ngày 26/2, Phó chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân khẳng định về cơ bản Ủy ban Thường vụ Quốc hội nhất trí xem xét sự cần thiết đầu tư sân bay Long Thành.

Đại gia ngoại muốn đổ tiền xây sân bay Long Thành là ai?

(Kiến Thức) - Tập đoàn Pháp Aéroports de Paris (ADP) đã đặt vấn đề chính thức với Bộ GTVT về việc đầu tư 2,5 - 3 tỷ USD xây dựng sân bay Long Thành.

Đại diện ADP đã đề nghị đầu tư 2,5 - 3 tỷ USD để xây dựng và vận hành nhà ga hành khách Cảng hàng không quốc tế Long Thành dưới sự thu xếp của Ngân hàng Credit Suisse. Đồng thời, ADP cũng mong muốn trở thành cổ đông chiến lược của Tổng Công ty Cảng hàng không Việt Nam (ACV) thông qua việc mua 25 - 30% cổ phần của ACV.
Bộ trưởng GTVT Đinh La Thăng đề nghị ADP phối hợp thực hiện khi phương án cổ phần hóa Tổng Công ty Cảng hàng không được Chính phủ phê duyệt và chủ trương xây dựng sân bay Long Thành sẽ được quốc hội thông qua vào tháng 5 tới.

Bi kịch cô gái qua tay 4 người đàn ông nơi xứ người

Dính phải bọn buôn người, sau 30 năm biệt tích, 4 lần làm “vợ” 4 người đàn ông nghèo vùng miền núi Trung Quốc, Hằng đã về đến quê nhà.

“Uống xong chai nước tôi lịm đi, nhưng vẫn mơ màng thấy mình được 2 người đàn ông kéo xuống một con thuyền để sang bên kia biên giới. Tỉnh lại, tôi thấy mình và 3 cô gái nữa đang ở dưới một tầng hầm của ngôi nhà cũ kỹ và không còn thấy bóng dáng bà Chất đâu nữa. Linh tính mách bảo mình đã bị 2 người đàn bà kia lừa bán sang Trung Quốc, tôi khóc và suy sụp hẳn”, chị Hằng nghẹn ngào.

Vì những khó khăn trong cuộc sống, chị Trần Thị Hằng (SN 1969, trú tại xã Hồng Sơn, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An) bị những kẻ buôn người lừa bán sang Trung Quốc với viễn cảnh một cuộc sống sung sướng, nhàn hạ. Sau bao nhiêu năm mòn mỏi đợi chờ, cuối cùng cô đã được trở về quê hương như một phép nhiệm màu của tạo hóa.

Giấc mơ đổi đời

Sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Hồng Sơn, huyện Quỳnh Lưu, cuộc sống gia đình Hằng luôn trong tình trạng chạy ăn từng bữa. Khó khăn, thiếu thốn là vậy nhưng trời lại phú cho cô vẻ đẹp mặn mà, dịu dàng và duyên dáng. Cô thôn nữ 15 tuổi với mái tóc dài đen óng, cặp mắt long lanh và đôi môi luôn tươi như hoa khiến bao trai làng say đắm, mơ ước lấy được cô về làm vợ.

Thế nhưng, đúng là “hồng nhan bạc phận”, cuộc đời cô đã rẽ sang một hướng khác với những thăng trầm, tủi nhục khi cô gặp bà Thi, bà Chất - hai kẻ chuyên buôn hàng chuyến từ chợ ra biên giới bán và kiêm luôn việc buôn bán người.

Bi kich co gái qua tay 4 nguòi dàn ong noi xu nguoi
 Chị Hằng bên người thân của mình ngày trở về quê hương.
Những lời tỉ tê, xu nịnh và viễn cảnh về một cuộc sống sung sướng, nhàn hạ được chúng vẽ ra trước mắt Hằng và cô đã bị thuyết phục. Mùa đông năm 1984, không kịp thông báo với gia đình, cô cùng 3 người nữa lên một chiếc ôtô cùng bà Chất, bà Thi để đến một nơi có cuộc sống “sung sướng”. Xe chạy một mạch đến Móng Cái (Quảng Ninh), bà Chất phát cho mỗi người một suất cơm và chai nước suối. Ăn uống xong thì ai nấy lịm đi không biết gì nữa. “Uống xong chai nước tôi lịm đi, nhưng vẫn mơ màng thấy mình được 2 người đàn ông kéo xuống một con thuyền để sang bên kia biên giới. Tỉnh lại, tôi thấy mình và 3 cô gái nữa đang ở dưới tầng hầm của một ngôi nhà cũ kỹ và không còn thấy bóng dáng bà Chất đâu nữa. Linh tính mách bảo mình đã bị 2 người đàn bà kia lừa bán sang Trung Quốc, tôi khóc và suy sụp hẳn”, Hằng nghẹn ngào.

Và rồi ở bên xứ người, cô bị nhốt trong hầm chứa, đem ra rao bán như một món hàng ở chợ, rồi 4 lần làm vợ người khác, có người bằng tuổi bố mình.

Cuộc sống nơi địa ngục trần gian

Sau khi tỉnh dậy, Hằng mới biết mình đã bị bà Chất bán cho một phụ nữ người Trung Quốc tên Lệ Lệ chuyên kinh doanh mua bán dâm, nhà chứa. Đêm đầu tiên, cô bị nhốt vào một phòng tối với một gã đàn ông trần như nhộng, hắn lao tới cô như con thú đã đói mồi lâu ngày. Cô kiên quyết chống trả và rồi nhận một trận đòn thừa sống thiếu chết từ mụ Lệ Lệ. Sau đó, cô không phải phục vụ khách mà chỉ bưng bê, được ăn ngon, mặc đẹp. Thế nhưng, mỗi ngày cô phải chứng kiến những kiểu tra tấn rùng rợn của bọn nhà chứa khi các cô gái không chịu đi khách. Chúng nung que sắt bỏ vào đùi cho thịt cháy xèo xèo bốc mùi khét lẹt, trói ngược đổ nước xà phòng vào miệng, buộc túm hai ống quần lại rồi thả rắn cho chui vào “chỗ kín”. Nhìn cảnh ấy, Hằng cứ run lên cầm cập.

Rồi cô được mụ Lệ Lệ bán cho một gã đàn ông tên Vương An làm vợ. Về “nhà chồng”, cô khóc lóc suốt bởi cảnh tủi nhục, ê chề của mình. Đêm đó, cô phải quặn mình phục vụ gã “chồng” rồi lịm đi lúc nào không biết. Nhục nhã hơn, ngày hôm sau, có 3 người bạn của “chồng” đến chơi và thay nhau cưỡng hiếp cô. Đêm sau, lại 3 tên khác đến khiến cô lả người, kiệt sức. Cô ra sức chạy trốn khỏi nô lệ tình dục của những tên háo sắc kia nhưng cuối cùng lại rơi vào tay Lệ Lệ.

Về lại “nơi làm việc” cũ, cô phải kiệt sức phục vụ khách để thu lại tiền cho mụ Lệ Lệ. Cô trở thành cái máy hút tiền và được Lệ Lệ chiều chuộng, nịnh bợ. Có ngày, cô phục vụ đến 30 lượt khách. Thời gian sau, thấy cô ngoan ngoãn “làm việc”, Lệ Lệ nới lỏng giám sát. Một hôm, tối trời, cô bỏ trốn, chạy bán sống bán chết qua nhiều ngọn đồi rồi lạc vào một bãi tha ma. Khát quá, thấy cái huyệt vừa cải táng có nước, cô lê đến uống ừng ực rồi lịm đi. Cô tỉnh lại khi cơn đói hành hạ, trườn đến ngôi mộ mới, trên có bát cơm cúng cho vào miệng nhai ngấu nghiến. Một thiếu phụ đi thăm mộ thấy cô sợ líu cả lưỡi, miệng ú ớ kêu “Ma… ma”. Nghe tiếng mẹ đẻ, cô bật khóc nức nở vì mừng. Thế nhưng, sau đó, chính thiếu phụ này đã bán cô cho một thanh niên tên Li Hao. Và cô lại phải cắn răng phục vụ 3 bố con nhà Li Hao. Đắng cay, nhục nhã, ý định chạy trốn lại trỗi dậy trong cô.

Cô lại trốn chạy và 2 lần rơi vào cạm bẫy của trò buôn người nơi xứ người, phải làm vợ một người đàn ông tên Vương Mỗ bằng tuổi bố mình, sinh được 2 gái, 1 trai, rồi bị bán cho một người đàn ông chừng 65 tuổi với 400 nhân dân tệ.

Ngày về cứ ngỡ là giấc mơ

Cuộc sống nơi đây tuy vất vả nhưng khá hoà đồng, cô được nhiều người quan tâm, giúp đỡ. Trong số đó, có bà tên Tâm (người Quảng Xương, Thanh Hoá) - bị bán sang đây lấy chồng Trung Quốc đổi tên là Hồng Hồng - mỗi năm thường về Việt Nam buôn bán 6, 7 lần. Khi nghe Hằng kể về cuộc đời mình, bà Tâm hứa lúc mang hàng về Việt sẽ cho theo, chồng Hồng Hồng cũng nhất trí cho Hằng theo về thăm quê và cung cấp tiền phí. Sau nhiều lần tìm kiếm từ những thông tin mù mờ mà Hằng cung cấp, bà Tâm đã tìm được gia đình cô ở xã Hồng Nguyên, huyện Quỳnh Lưu.

Ngày về, cô như chết lặng khi biết tin bố mình do quá thương nhớ con gái đã qua đời vì bạo bệnh cách đây 10 năm, thắp nén hương lên bàn thờ người cha, cô khóc trong đau đớn: “Con về rồi, bố tha lỗi cho con. Con gái bất hiếu để bố mẹ các anh phải lo lắng nhiều”. Gia đình hiện tại của Hằng còn 2 em trai, 1 anh trai và 3 em gái. Thương bố mẹ già bao nhiêu, cô càng căm phận những kẻ đã bán mình sang xứ người gấp vạn lần hơn thế. Cô quyết tâm vạch mặt tố cáo hành động đê hèn, vô nhân tính của những kẻ đó ra trước pháp luật. Tuy nhiên, chúng đều đã chết do bị đánh trong một vụ móc túi ở chợ Giát.

Cuộc hội ngộ của người anh, người chị và người em sau gần 30 năm lưu lạc thấm đẫm nước mắt. Anh chị của Hằng giờ tóc đã điểm màu mun, những nét nhăn bắt đầu hằn trên khuôn mặt hao gầy vì chờ đợi. Ngần ấy năm, tưởng như cô đã ra đi vĩnh viễn nhưng thật không ngờ cuộc đời vẫn còn những điều kỳ diệu. Sau gần 30 năm biệt tích, 4 lần làm “vợ” 4 người đàn ông nghèo vùng miền núi Trung Quốc, Hằng đã về đến quê nhà đoàn tụ với gia đình trong niềm vui vô tận.

Tin mới