Vợ tôi bắt con “nhịn” sữa để mua quần áo

Vợ tôi thích mua sắm, thích chưng diện, và sẵn sàng để con “nhịn” uống sữa để lấy tiền mua sắm.

Tôi hơn vợ 5 tuổi, vợ tôi cũng là một phụ nữ thích mua sắm, thích chưng diện, cứ ra khỏi nhà là cô ấy ngắm vuốt quần quần áo áo, phấn son.

Tóc tai cứ vài hôm cô ấy lại thay đổi một màu, lúc thì vàng, nâu, rồi màu tím. Đi đâu cô ấy cũng muốn mình là người phụ nữ đẹp nhất, nổi bật nhất, sành điệu nhất.

Thậm chí vợ tôi sẵn sàng để con “nhịn” uống sữa để lấy tiền mua sắm.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet.
 Ảnh minh họa. Nguồn: Internet.

Vợ chồng tôi sống ở quê, hai vợ chồng tôi đều làm công nhân cho công ty nước ngoài, tổng thu nhập hiện tại mỗi tháng được 11 triệu. Với mức thu nhập ấy ở quê chúng tôi cũng thuộc dạng khá, nhưng hàng tháng cũng chẳng để dành được tiền, vì cứ lĩnh lương là vợ tôi đi mua sắm quần áo.

Cô ấy mua cho chồng, cho con thì ít mà mua cho bản thân mình thì nhiều, không dám mua hàng hiệu như vợ anh Nhật, vợ tôi chỉ mua loại bình dân, tầm 2-3 trăm ngàn một chiếc. Có điều tháng nào cũng mua, mua rất nhiều và có những cái chỉ để ngắm chứ không thấy cô ấy mặc bao giờ. Có những cái thì chỉ mặc 1-2 lần rồi lại xếp vào tủ để đấy.

Có lần tôi từng hỏi vợ, mua làm gì nhiều quần áo thế thì cô ấy trả lời rằng làm quần quật cả tháng có lương cũng phải tự thưởng cho mình bộ quần áo chứ. Phụ nữ ai chả thích mình đẹp, đẹp để cho chồng, cho con được hãnh diện chứ đâu phải đẹp cho bản thân mình.

Tôi còn nhớ cách đây hơn 10 năm, khi đó đứa con đầu tiên của tôi chưa đầy một tuổi, hồi ấy thu nhập của tôi chỉ được 1,8 triệu/ tháng, còn vợ tôi không có việc làm, ở nhà chăm con. Nhưng vợ tôi vẫn làm đẹp, thường xuyên lấy tiền trong ví của tôi đi mua quần áo.

Có lần nhà chỉ còn chưa đầy 200 ngàn, chỉ đủ mua hộp sữa cho con vì con đã hết sữa uống, vậy mà cô ấy quyết tâm cho con nhịn uống sữa để mua một cái áo khoác rất đẹp về mặc.

Buồn và giận vợ, nhưng nói thì cô ấy lại cho rằng tôi tiếc tiền, ích kỷ. Đến bây giờ vợ tôi cũng vẫn vậy, thích mua sắm quần áo, dù kinh tế cũng chẳng dư giả gì.

Nỗi khổ ông chồng gồng mình đóng vai gia trưởng

Quyết tâm làm người vợ @

Rút kinh nghiệm từ cuộc hôn nhân cũ, tôi chẳng dại gì mà chăm sóc cho những người đàn ông mới. Tôi tuyên bố phải sống cho mình trước và nếu tôi không có hạnh phúc thì tôi cũng chẳng làm cho ai hạnh phúc được. 

Ngày tôi mới biết yêu, tôi đã được mẹ dặn câu “Lạt mềm buộc chặt”. Tôi nhìn vào bố mẹ mình và học cách sống ấy của bà. Mẹ tôi là người phụ nữ hiền lành, dịu dàng, đoan trang và đầy… nhẫn nhịn.

Bà rất đẹp nhưng cả đời bà, tôi chưa từng thấy bà có những món đồ đẹp để làm tôn lên vẻ đẹp trời ban. Tôi cũng không hề biết bà thích ăn món gì nhất, chỉ ngạc nhiên là sao bà luôn gặm xương, ăn mỡ, ăn da, những thứ mà chị em tôi không bao giờ chịu ăn. Gia đình tôi - gia đình một công chức thời bao cấp, lúc nào cũng phải nhớ câu “Khéo ăn thì no, khéo co thì ấm” nhưng thực tế, chỉ mỗi mình mẹ tôi luôn nhịn, luôn hy sinh cho tất cả mọi người trong nhà. Chính cách cư xử đó của mẹ khiến ba tôi, một người đàn ông hào hoa, luôn được mẹ chăm sóc tươm tất từ đôi giày, bộ quần áo, đến một cái bao tử no đầy đã chẳng thể bỏ gia đình dù có lẽ ông cũng có không ít mối tình sau lưng mẹ tôi.

Đọc nhiều nhất

Tin mới