Vợ say tiền

Tôi thực sự cảm thấy… kinh tởm sự ham tiền, mê tiền, yêu tiền hơn tất cả của vợ tôi.

Tôi kết hôn đã được 7 năm. Trong khoảng thời gian chung sống tôi hiểu được nhiều tính cách của vợ, cả mặt xấu lẫn mặt tốt. Tính xấu lớn nhất của cô ấy có lẽ là sự tiết kiệm, dành dụm, chắt bóp gần như thái quá.

Lương tôi và cô ấy cộng lại hàng tháng hơn 30 triệu đồng. Chúng tôi chỉ có một con gái và cũng không dự tính sinh thêm con nữa. Với gia đình ba người và mức lương đó, tôi nghĩ đúng ra vợ chồng tôi có thể sống tương đối đàng hoàng, nhất là khi chúng tôi cưới nhau, gia đình hai bên đã cho vợ chồng tôi một căn nhà nhỏ khá xinh xắn. Ấy thế nhưng vợ tôi đưa ra một chỉ tiêu hết sức nghiêm ngặt: hàng tháng, gia đình chúng tôi chỉ được tiêu xài 10 triệu, còn lại gửi ngân hàng 20 triệu.

Với hoàn cảnh gia đình chúng tôi thì số tiền 10 triệu gói ghém đó khiến tôi vô cùng bức bối, khó chịu. Chuyện mua sắm, đi du lịch, ăn uống tiết kiệm đã đành, nhưng với gia đình hai bên, vợ tôi cũng hết sức tính toán chi ly những việc hiếu hỷ, quá cáp, thăm nom. Gặp lễ lộc, sinh nhật, cưới xin gì, vợ tôi cũng gạt đi, nói rằng vẽ chuyện màu mè. Tôi thường phải lâm vào cảnh khóc dở mếu dở, ôm mo che mặt hay xoay xở làm thêm làm bớt để có đồng ra đồng vào mà thực hiện nghĩa vụ với ba mẹ tôi và ba mẹ vợ. Bực bội nhất là ngay cả khi con tôi ốm phải nằm viện, tôi vừa mệt, vừa lo cho con, vừa bực vì vợ tôi mỗi lần mua thuốc, đóng viện phí là lại than trời trách đất rằng vừa mất khoản tiền to…

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Tuy nhiên, cũng nhờ tính chi li ấy của vợ mà chỉ 7 năm sống chung, vợ chồng tôi đã có được số tiền khá lớn trong ngân hàng. Lâu lâu nhìn vợ mang những cuốn sổ ra ngắm nghía rồi tủm tỉm cười một mình, tôi vừa giận, vừa thương cô ấy. Có lúc than thở với mẹ tôi, mẹ cô ấy về tính tiết kiệm của vợ, cả hai đều khuyên nhủ tôi: "Con thấy đó, nó chỉ vun vén cho gia đình. Có vợ vậy thì phải mừng chứ. Còn hơn vợ người ta đua đòi, mua sắm, chơi bời, đến khi nhà hữu sự, không biết trông cậy vào đâu”. Nghe người lớn nói, tôi cũng thấy… có lý. Thôi thì… cứ để cô ấy tính toán, sắp xếp..

Thế nhưng mới đây, gia đình tôi rơi vào cảnh “hữu sự”. Thằng em trai của tôi nghe người ta dụ, lén ba mẹ tôi lấy giấy tờ nhà cầm một món tiền để đầu tư làm ăn với bạn bè. Ai dè nó bị lừa, người ta ôm tiền bỏ trốn. Căn nhà của ông bà nội để lại có nguy cơ bị người ta lấy mất nếu không trả được nợ. Tất cả các anh chị em bàn nhau hùn mỗi người một ít góp vào đề giữ cho được căn nhà của ba mẹ, để ông bà không phải đau lòng lúc tuổi già. Tôi vừa biết chuyện là gọi ngay cho vợ, yêu cầu cô ấy rút tiền mang về giúp ba mẹ. Không ngờ, chỉ vừa nghe tôi nói vài câu, cô ấy gào lên trong điện thoại: “Anh điên à? Em chắt bóp, tiết kiệm mấy năm nay có phải để nhà anh xài giùm đâu”. Nghe cô ấy thất thanh trong điện thoại, tôi ong hết cả đầu, nhưng vẫn hy vọng là cô ấy bị bất ngờ, chưa kịp hiểu, nên tự trách mình, chuyện đó đáng ra đề nói trực tiếp ở nhà, cô ấy sẽ hiểu ngay.

Thế nhưng đã hai tuần nay, vợ tôi cương quyết trả lời tôi rằng cô ấy không bao giờ đưa số tiền đó ra cho gia đình tôi, dù là mượn chứ không phải là cho. Lý do của cô ấy là: “Cho người ngoài mượn còn đòi được. Đòi không được còn có luật pháp. Chứ đưa cho bố mẹ anh, lương hưu lấy gì trả, còn em anh xưa nay chỉ có ăn chơi chứ làm ăn gì mà trả được”. Cách nói chuyện của cô ấy khiến tôi vô cùng “nóng máu” nhưng tôi đã cố gắng kiềm chề. Chỉ đến hôm qua, khi cô ấy bảo không thể mất một số tiền lớn “vào chuyện vô duyên” như vậy và nói rằng ba mẹ tôi sao cứ giữ khư khư cái nhà, chẳng chịu chia cho đứa nào cả, để lại cho thằng Út ở nên bây giờ mất, cô ấy chẳng quan tâm, bảo ba mẹ tôi hành hạ con cháu… thì tôi đã mất hết mọi bình tĩnh mà tát cho cô ấy một cái.

Cô ấy gào khóc bù lu bù loa, gọi điện cho ba mẹ tôi trách móc, chửi bới cả gia đình tôi. Đến nước này, tôi không còn chịu đựng nổi nữa đã yêu cầu ly dị và nói thẳng rằng tôi sẽ đòi chia đôi số tiền tiết kiệm cũng như bán căn nhà vợ chồng chia đôi để tôi giúp ba mẹ. Thấy thái độ của tôi, vợ tôi bắt đầu biết sợ, cũng khóc lóc suốt mấy ngày qua và tỏ vẻ đồng ý đưa tiền cho tôi. Thế nhưng tôi lúc này không còn muốn chung sống với cô ấy nữa. Tôi thực sự cảm thấy… kinh tởm sự ham tiền, mê tiền, yêu tiền hơn tất cả của vợ tôi.

Cả gia đình tôi và gia đình cô ấy đều biết chuyện và nhiều người quan tâm, hỏi han khuyên răn chúng tôi. Ba mẹ tôi bảo tôi đừng ly dị, họ không cần tôi giúp đỡ. Anh chị em người nói bỏ quách thứ vợ ích kỷ, vô tình vô nghĩa coi tiền hơn tình máu mủ, người bảo nên thông cảm cho cô ấy, xưa nay cô ấy ăn không dám ăn, tiêu không dám tiêu nên cô ấy tiếc cũng là chuyện hiểu được… Tôi không biết mình nên làm gì đây? Liệu mình có thể bỏ qua, có thể quên đi những gì đã xảy ra mà tiếp tục sống như trước? Tôi thấy… khó quá.

Chồng có nhiều tiền, vợ mới nhỏ nhẹ

Tôi cảm nhận khi tôi làm có tiền thì cô ấy biết nghe lời, ăn nói nhỏ nhẹ với tôi, ngược lại cô ấy tỏ thái độ xem thường tôi.

Hai chúng tôi là bạn cũ hồi cấp 3, song một thời gian dài không liên lạc vì tôi đi làm ở nước ngoài. Rồi chúng tôi gặp nhau trên mạng, chat với nhau khoảng 6 tháng thì kết hôn.

Phi vụ “đổi chác” giữa hai người đàn bà

Chị khấp khởi cầm 300 triệu đi giải quyết vụ ly hôn cho chồng cũ. Chị bảo mình đi “chuộc chồng”. 

20 tuổi, chị tìm cách cưới anh bằng mọi giá. Chị “hạ gục” bố chồng tương lai trước bằng những món ăn ngon, sự chăm sóc chu đáo khi ông ốm. Dù chưa phải là con dâu mà ông ốm, chị còn chăm sóc, quan tâm hơn cả con dâu. Thực ra cái đích chính chị nhắm tới là cuộc sống giầu có, ăn sung mặc sướng của gia đình nhà anh. Anh lại là mẫu thanh niên chăm chỉ, ngoan ngoãn, ngoại hình ưa nhìn nên cả nhà chị ưng chứ không riêng chị.

Vì bố anh ốm nặng nên anh buộc phải cưới chị để báo hiếu. Ông bảo nếu anh không cưới chị thì bố anh không nhắm mắt nổi. Thế là chị đến với anh không phải bằng một cuộc hôn nhân có tình yêu mà bằng một đám cưới ép, cưới chạy.

Rồi chị cũng toại nguyện khi bố mẹ chồng cho tiền hai vợ chồng mở xưởng sản xuất đồ thủ công riêng. Đây là nghề truyền thống của gia đình nhà chồng. Hai vợ chồng chăm chỉ, anh cũng sáng tạo, chịu khó nên công ty riêng ngày càng ăn nên làm ra.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Nhưng tiền nhiều lại tỉ lệ nghịch với hạnh phúc. Càng nhiều tiền chị càng trở nên tham lam, cuồng tiền hơn. Lắm hôm chồng đi chở hàng cho khách, 11h đêm mới về tới nhà, việc đầu tiên chị làm là lục túi đòi tiền chồng chứ không phải hỏi anh đã ăn uống gì chưa.

Anh ngày càng chán nản trước màn tra khảo tiền nong như cơm bữa của vợ mỗi lần đi giao dịch về. Tuy anh là giám đốc nhưng không có thực quyền, mọi quyết định chi tiêu đều phải “xin” vợ.

Anh là chồng mà giống như người làm công của vợ. Chưa một lần anh cảm nhận được sự chăm sóc, chia sẻ từ vợ. Câu chuyện của họ chỉ xoay quanh tiền và tiền.

Giữa họ chỉ là những cuộc “khẩu chiến” liên miên. Hàng xóm không ít lần tá hỏa vì thấy đồ đạc trong nhà anh chị bay ra cửa vỡ loảng xoảng, lúc thì bát đũa, xô chậu, thậm chí cả tivi... Chị bảo chị có tiền nên có quyền đập phá. Anh thì khùng vì bí bách quá cũng đập.

Anh lấy chị năm 21 tuổi, chưa một mảnh tình vắt vai. Gần hai mươi năm chung sống với chị, có tới hai con nhưng anh chưa một lần biết tới tình yêu là gì.

Thế rồi trong một lần bị bạn bè lôi kéo tham gia bán hàng đa cấp, anh đã gặp người đàn bà ấy. Anh bị người đàn bà đã có một đời chồng, một đứa con và bao nhiêu kinh nghiệm tình trường làm cho mê muội. Chồng cũ của chị ta đi tù chung thân vì đánh chết người. Một mình chị ta bươn chải trong môi trường sống quá phức tạp đã biến thành một người khó lường, nhiều chiêu bài mà một người chất phác như anh khó hiểu hết.

Anh thì mù quáng chăm chăm vào niềm tin bất diệt là hai người đến với nhau vì tình yêu. Chị ta như đi guốc vào bụng anh, biết anh thiếu gì nên đã chăm chút anh như một người vợ, người mẹ. Anh gục ngã hoàn toàn. Anh mê mẩn tới mức không hiểu mục đích sâu xa của người đàn bà ấy là khối tài sản không nhỏ của anh chứ không phải thứ tình yêu đơn thuần giống anh.

Chị đã tìm mọi cách phong tỏa tài chính vì nghĩ không tiền anh không có cách nào léng phéng bên ngoài. Nhưng anh không còn ngoan ngoãn như chú cún trung thành nữa, anh bắt đầu nghĩ ra đủ chiêu để cất tiền riêng gửi cho tình nhân. Anh tìm nhiều lí do để trốn nhà lên thành phố vui vẻ với tình nhân.

Anh đòi ly hôn với chị bằng mọi giá. Hơn 1 năm sau, chị cũng đồng ý ly hôn với điều kiện lấy hết tài sản. Anh vẫn tin vào thứ tình yêu là có thật ở tuổi gần 40. Chính vì thế anh quyết bỏ lại vợ và hai đứa con để đi theo người đàn bà hơn mình chục tuổi. Anh ra đi khỏi nhà với vài chục triệu tiền riêng và nghĩ sẽ bắt đầu hạnh phúc mới thực sự.

Đây là điều mà tình nhân của anh không lường trước được, chị ta không nghĩ anh lại ngu dại tới mức ra đi tay trắng. Nhưng chị ta vẫn hy vọng vào phần gia tài mà anh có thể được hưởng từ bố mẹ.

Chị ta cũng không vừa, làm đủ trò ngọt nhạt để lôi kéo anh về bên mình, để đăng ký kết hôn với anh. Anh với chị ta thành vợ chồng, anh bỏ thị trấn thân thuộc lên thành phố sống với chị ta. Những ngày mật ngọt dần dần biến mất khi anh hết tiền. Anh là ông chủ doanh nghiệp nhỏ ở quê, làm đồ thủ công mỹ nghệ nhưng lại không có bằng cấp để xin công việc ổn định trên thành phố. Anh buộc phải làm những công việc chân tay như chạy xe ôm, bán hàng nhưng thu nhập không là bao.

Hai năm chung sống trong “túp lều” thuê tạm trên thành phố cùng với vợ hai, tình yêu cũng chết dần chết mòn vì những mệt mỏi mưu sinh cơm áo gạo tiền. Chưa kể, sau 6 tháng sống với vợ mới, anh bị tai nạn giao thông, mất tới 50% sức khỏe, đôi chân không còn đi lại bình thường như trước.

Trong khi đó ở quê, vợ anh cũng bắt đầu thấm cảm giác mệt mỏi vì không có chồng gánh vác công việc, thấy thiếu vắng bóng đàn ông trong nhà. Hai đứa con không có cha bảo ban, mẹ thì suốt ngày ham mê kiếm tiền thành ra lêu lổng, hư hỏng.

Cuộc sống đảo lộn, công việc làm ăn thất bát khiến chị chả mong gì hơn ngoài chuyện chồng trở về. Chị bảo mình cũng chẳng còn trẻ để bắt đầu với cuộc hôn nhân mới, vùng quê nhiều lề thói của chị cũng không dễ kiếm một anh chồng tử tế. Đàn ông tử tế ở đây có vợ hết, chỉ còn những gã dở mới ế vợ. Nếu chị chấp nhận rổ rá cạp lại, con anh con tôi còn phức tạp hơn.

Thế rồi một ngày, người đàn bà kia gọi điện cho chị bảo đưa 300 triệu sẽ đồng ý ly hôn với chồng cũ của chị. Chị ngây người rồi kịp hiểu những thông điệp từ kẻ cướp chồng kia là gì nên vội gọi cho anh. Anh đau khổ xác nhận việc chị ta đòi ly hôn với điều kiện kèm theo 300 triệu. Vợ hai đã lộ rõ bộ mặt thật là cần tiền của anh chứ không yêu thương gì. Chị ta mệt mỏi vì phải nuôi báo cô một gãi đàn ông đau yếu hơn năm nay.

Chẳng suy tính nhiều, chị quyết định bỏ ra 300 triệu để "mua" cái giấy ly hôn, “chuộc” chồng về. Bây giờ thì anh đã trở về với chị sau phi vụ “đổi chác” giữa hai người đàn bà. Chị tin rằng mình đã “mua” lại được chồng, cuộc sống lại như xưa. Nhưng anh như một kẻ thất bại thảm hại, sống khép mình. Cái gia đình giờ đã đủ 4 thành viên nhưng vẫn chông chênh.

Đọc nhiều nhất

Tin mới