Vợ chồng, con cái biến thành… người dưng

Gia đình tôi gặp vấn đề lớn vì công nghệ số. Nó khiến cả nhà sống… ảo. Cứ đà này, vợ chồng, con cái sẽ biến thành… người dưng mất 

Công nghệ số đang giúp cuộc sống gia đình ngày càng văn minh, tiến bộ trong thời hội nhập. Tuy nhiên, nó cũng khiến nhiều gia đình đối mặt với nguy cơ lớn...

Cả nhà đều sống… ảo

Tìm đến phòng tư vấn, chị Vân (Đội Cấn, Ba Đình, HN) nỗi niềm: “Gia đình tôi đang gặp vấn đề lớn vì công nghệ số. Nó khiến cả nhà đều sống… ảo. Cứ đà này, vợ chồng, con cái sẽ biến thành… người dưng mất”.

Chị Vân làm thủ thư có chồng là kỹ sư công nghệ thông tin, con gái lớn đang học lớp 10, con trai học lớp 8. Do có chồng làm trong lĩnh vực công nghệ số nên hai vợ chồng và con cái được tiếp xúc các thiết bị điện thoại, máy tính bảng rất hiện đại. Chị Vân tính sơ sơ, anh chị mỗi người hai máy điện thoại, một laptop, một máy tính bảng cầm tay, hai đứa con cũng được trang bị điện thoại, ipad, ipod ngay từ nhỏ. Ngoài chức năng để làm việc, liên lạc, những thiết bị công nghệ đó còn là phương tiện giải trí thường xuyên của các thành viên. Nhìn ở một góc độ, chúng giúp gia đình chị bắt nhịp với cuộc sống hiện đại nhanh chóng. Thế nhưng đằng sau những tiện ích ấy là một vấn đề nan giải.

- Gần một tháng ốm nằm nhà, tôi mới nhận ra công nghệ số đang biến chồng và các con tôi là những người rất tuyệt vời trong thế giới ảo nhưng lại giống như người dưng ngoài đời thực. Hôm nào mở “phây”, tôi cũng được chồng chúc vợ mau khỏe, rồi anh kể lể với bạn bè tình hình vợ ốm này nọ, hỏi họ xem bệnh của tôi nên ăn uống thế nào để mau khỏe, cần uống thêm loại thuốc bổ gì. Rồi thiệp hoa điện tử chúc vợ nhanh chóng khỏi ốm được anh gửi lên “phây” mỗi ngày. Nhưng ngoài đời thực, sáng anh ấy ra khỏi nhà phó mặc việc chăm sóc tôi cho giúp việc. Tối đi làm về, anh hỏi vợ qua quýt một vài câu rồi lại cắm cúi vào điện thoại để cập nhật “phây” cho đến khuya.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Tương tự, hai đứa con cũng quan tâm, lo lắng cho mẹ trên “phây” nhưng về nhà chẳng biết mẹ ăn uống thế nào, uống thuốc chưa. Mẹ cần thứ gì chúng gọi ngay giúp việc rồi lên gác học bài không thì dính chặt bên mấy cái máy tính. Tôi có cảm giác, tình cảm vợ chồng con cái trong nhà đang… ảo dần.

Báo động khủng hoảng gia đình thời công nghệ số

Trong một lần trả lời phỏng vấn của báo PNTĐ về các nguy cơ mà gia đình Việt phải đối mặt trong thời hiện đại, tiến sĩ (TS) Trịnh Hòa Bình (Giám đốc Trung tâm Điều tra Dư luận xã hội (Viện Xã hội học) cho rằng công nghệ càng phát triển càng giúp đời sống gia đình văn minh, tân tiến hơn. Thế nhưng nó cũng tiềm tàng một ẩn họa lớn như: khiến cho cấu trúc gia đình đổ vỡ, các mối quan hệ giữa các thành viên lỏng lẻo dần, những chức năng trong gia đình bị tiết giảm và đặc biệt là chức năng tình cảm bị xơ cứng.

Tôi gặp chị Tuyết Minh (Thanh Xuân, HN) tại văn phòng luật sư số 5 HN khi chị đến đây tìm hiểu thủ tục ly hôn và chia tài sản. Cuộc hôn nhân của chị đi đến hồi kết bởi sự tác động quá mạnh của thế giới công nghệ số. Sau khi kết hôn, chị ở nhà đảm nhiệm công việc nội trợ. Cả ngày thế giới của chị xoay quanh việc đưa đón con cái đến trường rồi về dọn dẹp nhà cửa, cơm nước. Khoảng thời gian chị được vui vầy, nhận lại sự quan tâm từ chồng con là buổi tối. Nhưng hôm nào cũng vậy, chồng chị ăn uống xong là lại vớ lấy máy tính. Anh bỏ mặc chị với những tâm tư cần được động viên, giải tỏa. Chỉ lúc nào chị gắt gỏng, cáu bẳn thì chồng con mới quan tâm chút ít rồi đâu lại vào đấy. Dần dần chị biến thành cái bóng trong nhà, thỉnh thoảng lại làm loạn nhà cửa bằng những trận cãi vã. Không khí gia đình theo đó cũng ngột ngạt dần.

Theo TS Bình, những trường hợp gia đình bị khủng hoảng bởi thời đại công nghệ số như chị Minh, chị Vân không còn lạ và hiếm, mà dường như nó ngày càng trở nên phổ biến, khi mà các thành viên sống quá lệ thuộc vào các thiết bị công nghệ. Chức năng tình cảm trong gia đình được thể hiện qua sự quan tâm, chăm sóc, giao tiếp trực tiếp hàng ngày giữa các thành viên thì nay được thay thế bằng ông “gu gồ”. Một đứa trẻ khi thắc mắc một vấn đề gì đó thay vì hỏi trực tiếp bố mẹ thì nó quay sang tra “gu gồ”. Vợ chồng thay vì trực tiếp trao đổi với nhau thì lại lên mạng chat, chít, email. Cứ thế, con đường giao tiếp trực tiếp bị rút ngắn dần.

Hãy để công nghệ hỗ trợ cuộc sống gia đình đừng để nó biến chúng ta thành “nô lệ”. Có như vậy, gia đình với bền vững” – TS Bình chia sẻ.

Hôn nhân hoàn hảo

Tôi giật mình tự hỏi, còn chồng mình thì sao? Từ trước đến nay tôi tự khen mình đảm đang, là vợ tốt mẹ tốt...

Hàng năm cơ quan tôi thường tổ chức một chuyến du lịch, nhưng tôi đều từ chối vì quá bận việc nhà.

Vợ chồng tôi có một cửa hàng điện máy và chồng tôi là người đứng bán trực tiếp, kiêm luôn việc sửa chữa, bảo hành sản phẩm. Đi làm về, lo cơm nước xong thì tôi tính toán sổ sách, gọi điện thoại lấy hàng cũng như giao hàng, và việc quan trọng nhất là đi thu tiền. Có những khách mối nhưng việc thu tiền nhiều khi rất “chua”.

Công việc cứ lu bù như vậy từ ngày này qua ngày khác, có những mùa làm ăn bận đến nỗi thực phẩm đã mua về để trong tủ lạnh rồi mà tôi không có thời gian vô bếp, cả nhà ăn cơm hộp cho xong bữa.

May là vợ chồng tôi có hai đứa con siêng năng và ngoan ngoãn. Thấy cha mẹ quá bận bịu, hai con tự lo mọi việc, những bữa trưa ăn cơm với cá hộp là chuyện thường xuyên và họp phụ huynh học sinh, hai đứa tự đem giấy mời của nhà trường tới nhờ cậu, chú đi họp thay ba mẹ.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Nội ngoại hai bên khen gia đình tôi hoàn hảo, vợ chồng chăm lo làm ăn, con cái chăm chỉ học hành.

Bận rộn như thế, nhưng chuyến du lịch năm nay tôi quyết định tham gia, không phải vì được rảnh rỗi mà vì vợ chồng tôi giận nhau.

Cơ quan cho phép mỗi nhân viên được kèm một người thân. Hai đứa con tôi oẳn tù tì, con gái thắng cuộc.

Suốt bốn ngày tôi và con gái cùng đoàn thăm thú những thắng cảnh nổi tiếng, ăn uống đủ món đặc sản, mua sắm nhiều thứ vui mắt…

Đến sáng ngày cuối cùng, theo lịch chúng tôi sẽ đi thăm biệt điện của một ông vua, và cỡi voi băng qua hồ nước, sau đó là một bữa toàn thức ăn thiên nhiên. Nghe đã thấy quá hấp dẫn.

Nhưng trước giờ khởi hành con gái bị sốt nhẹ nên hai mẹ con nằm lại khách sạn. Uống viên thuốc hạ sốt, sau nửa tiếng đồng hồ thì con gái tỉnh như sáo, tiếc thay đoàn đã đi rồi. Thế là hai mẹ con nằm dài trên giường, vừa xem phim vừa ăn bánh mì kẹp trứng.

Vừa về tới nhà, chồng tôi nói: “Em bỏ đi chơi để anh làm một mình bù đầu cực quá, từ nay không dám giận em nữa”. Bật cười, hết giận. Tôi lại lao vào công việc, trước mắt là đi thu tiền nợ tồn suốt mấy ngày.

Tôi nghe con trai hỏi con gái: “Chị đi chơi thích nơi nào nhất?”. “Thích nhất là buổi sáng không phải làm gì, nằm trên giường với mẹ, vừa ăn bánh mì vừa xem ti vi, nói chuyện rất vui”. Câu trả lời của con gái khiến tôi sững sờ.

Món bánh mì kẹp trứng rất bình thường, bộ phim ti vi chiếu vào sáng hôm đó cũng không đặc sắc lắm, và tấm nệm trên giường của khách sạn ba sao đó êm sao bằng nệm ở nhà tôi. Con gái và tôi nói đủ thứ chuyện tầm phào và phì cười vì những chuyện không đầu không đuôi.

Lao vào công việc, tôi bận bịu kiếm tiền, cứ tưởng là mình lo cho con đầy đủ, hài lòng là con mình không thiếu thứ gì. Con gái thì thèm được nằm rúc rích trò chuyện với mẹ, cùng thưởng thức và chia sẻ một bộ phim, cùng ăn với nhau mà không thúc hối, không nuốt nhanh nhanh cho qua bữa.

Con tôi còn thèm gì nữa không? Có lẽ còn nhiều. Con tôi muốn được chính ba mẹ mình đi họp phụ huynh, muốn những bữa cơm cả nhà cùng quây quần quanh bàn chứ không mãi mãi là cảnh hai đứa ăn trước để kịp học, muốn nhìn thấy mẹ gắp thức ăn vào chén của ba và ba gắp thức ăn vào chén của mẹ…

Tôi giật mình tự hỏi, còn chồng mình thì sao? Từ trước đến nay tôi tự khen mình đảm đang, là vợ tốt mẹ tốt, xứng với lời khen của hai bên nội ngoại. May mà con gái đã cho tôi nhận ra những thiếu sót ấy.

Sòng phẳng với mẹ chồng

Chồng hiểu, vợ chẳng phải chê quà của mẹ nhưng tính vợ không thích nợ nần. Mỗi lần mẹ gửi đồ thì vợ cũng đáp lại ngay, nhưng vợ à...

Vợ chồng mình sống cách nhà nội chưa đến mười lăm cây số nhưng hiếm khi vợ chịu về chơi. Tuần nào, vợ cũng lấy cớ bận, nào họp hành, làm điểm, soạn bài…để chồng lủi thủi một mình về thăm nhà. Chồng biết, vợ chẳng bận đến mức ấy nhưng vợ không thoải mái khi về quê, vừa gò bó vừa mất ngày cuối tuần để xả hơi, thư giãn. Biết tính vợ thế nên chồng chẳng ép, nhưng nhìn cách vợ đối xử với những món quà từ quê, chồng thấy buồn trong lòng…

Lần nào cũng vậy, mẹ thấy chồng về một mình đều hỏi sao vợ không về. Câu trả lời của chồng lúc nào cũng giống nhau nên lâu dần mẹ chẳng hỏi nữa. Chỉ thấy mẹ lẳng lặng gói ghém một thứ một ít gửi lên cho vợ. Khi thì chục trứng gà ta, nải chuối nhà, con bồ câu non, lúc thì ít đậu phộng rang, chục cân gạo, trái bí, mớ rau trong vườn… Lần đầu, chồng hào hứng xách về, nhưng rồi ánh mắt ơ hờ, cái thở dài đánh sượt của vợ làm chồng mất hứng. Nhưng không thể từ chối món quà của mẹ, lúc nào cũng được gói cẩn thận treo sẵn ở giỏ xe nên chồng lẳng lặng mang về.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Đến lần thứ tư, vợ bắt đầu lên tiếng phản đối: “Lần sau anh đừng có lấy của mẹ nữa, có ai ăn đâu mà”. Chồng cự: “Mẹ cho, không lấy sao được. Vả lại, mẹ bảo, em đang có bầu, ăn rau nhà trồng và trứng gà ta tốt hơn mua ngoài chợ”. Vợ lên giọng: “Chỉ giỏi vẽ chuyện, “của biếu là của lo, của cho là của nợ”, tính em không thích lấy không của ai cái gì”. Chồng tiếp tục thanh minh: “Ơ kìa, có ai bắt em phải trả đâu, mẹ thương mẹ mới cho mà”. Vợ dấm dẳng: “Thôi, không nói nhiều nữa, lần sau anh đừng có đem về nữa. Giờ cần gì ra siêu thị là có ngay, đừng có đùm đề lắm thứ, phức tạp”. Có lần, vợ về quê chơi, khen gạo ở quê nấu cơm ngon. Vậy là, thu hoạch xong, mẹ sai chú út chở lên cho vợ chồng mình một tạ. Vợ nằng nặc gửi tiền trả mẹ, còn nói mát mẻ với chồng: “Mẹ định buôn gạo chắc” …

Chồng hiểu, vợ chẳng phải chê quà của mẹ nhưng tính vợ không thích nợ nần. Mỗi lần mẹ gửi đồ lên thì hôm sau, vợ cũng phải gửi đáp lại ngay. Nhưng vợ à, mẹ gửi quà cho vợ vì thương con và cách sống ở quê vốn như vậy chứ không phải muốn được trả lại đâu. Vợ có biết, giữa trưa nắng, mẹ đi khắp xóm, tìm mua cho đủ chục trứng gà để gửi lên. Nải chuối nào ngon, mẹ đều để dành cho vợ. Mẹ bảo: “Rau quả ngoài chợ bây giờ toàn phun thuốc, ăn hại người lắm. Chịu khó mang lên cho vợ con, đang bầu bì phải cẩn thận”. Chồng biết mẹ không phải người đưa đãi, có gì nói vậy nên vợ đừng suy nghĩ nhiều. Trong thâm tâm mẹ, nhà chồng không giàu có gì, không giúp đỡ được vợ chồng mình nhiều nên có gì mẹ cho nấy…

Chồng biết, sòng phẳng là tốt, rất cần thiết trong các mối quan hệ xã hội nhưng trong gia đình, nhiều lúc rạch ròi quá lại làm mất tình cảm vợ à. Có những thứ mình cho đi mà không nghĩ đến chuyện nhận lại, có những thứ mình nhận nhưng không thể nào cho đi…

Đọc nhiều nhất

Tin mới