Tôi có lấy dây cột lại được đâu?

Anh em, bạn bè ai cũng bảo tôi ngu, có chồng mà không biết giữ. Trời ơi, tôi giữ bằng cách nào? Tôi có lấy dây cột lại được đâu?

Anh phang cây vợt bay vút ngang đầu tôi. Nếu tôi không né kịp thì có lẽ đã bể đầu. Thằng Quân la lên: “Ba không được đánh mẹ”. Vừa nói nó vừa nhào tới đứng chắn trước mặt tôi. Luân hậm hực nhìn nó: “Tao đập luôn mày bây giờ”…

… Chẳng biết tại sao trong rất nhiều chuyện mà Luân đã gây ra, tôi nhớ nhất chuyện này. Hôm đó, tôi nói chuyện với anh về Thiên Nga, cô bồ của anh. Tôi yêu cầu anh phải rời xa cô ta vì tôi không chấp nhận cảnh chồng chung với bất cứ người phụ nữ nào. Mới đầu anh còn chống chế: “Nghe ai nói bậy vậy?”. Tôi bảo chính mắt tôi thấy chứ chẳng cần nghe ai. Chuyện anh làm, ai cũng biết, trong khi tôi là người sau cùng phát hiện.

Hôm đó tôi bảo anh: “Không ngờ cái thứ đẹp đẽ như vậy mà lại đi giật chồng người ta. Nếu anh không chấm dứt thì đừng có trách em”. Tôi nói đến đó, Luân trừng mắt: “Dọa à? Tôi thách cô đấy. Cô mà đụng tới cô ấy, tôi giết cô”.

Vừa nói mắt anh vừa gườm gườm nhìn tôi. Bỗng dưng tôi thấy một cục tức dồn lên. Tôi nhìn thẳng vào anh: “Đừng có thách tôi. Cả anh nữa, liệu hồn. Tôi nhịn mấy người bấy nhiêu đó là đủ rồi…”. Tôi còn định nói thêm thì anh đã chộp lấy cây vợt phang “vèo” ngang đầu tôi.

Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi và Luân yêu nhau 6 năm mới cưới. Cứ tưởng tình yêu có thời gian lâu dài như thế đã đủ cho tôi thấy hết những tốt xấu của người mình yêu để đi đến quyết định chung sống trọn đời. Thế mà tôi vẫn lầm.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Ở với nhau được 2 năm thì tôi bắt đầu nghe râm ran chồng mình cặp bồ với một em đồng nghiệp. Lần đó tôi chỉ biết khóc. Cuối cùng rồi Luân cũng chán mà tự động bỏ em kia.

Lần thứ hai, Luân quen một cô gái ở tận ngoài Đà Nẵng. Tôi tình cờ phát hiện khi anh đi công tác về mà trong va li quần áo có một chiếc quần lót lạ. Tôi không tra hỏi mà để ý theo dõi. Cuối cùng tôi cũng biết chủ nhân của cái quần lót kia là trưởng chi nhánh của công ty ngoài Đà Nẵng. Đó là một cô gái trẻ, chưa chồng. Mối tình này chỉ kết thúc khi tôi dọa thưa mọi chuyện cho ban giám đốc công ty xử lý cả hai người. Lần đó chính chủ tịch Công đoàn của công ty phải đứng giải quyết.

Anh ôm hận, từ đó không gần gũi tôi nữa. Tôi lại nhờ mẹ chồng phân xử. Tất nhiên là bà bênh vực tôi vì lỗi lầm của con bà đã rành rành ra đó. Tuy nhiên bà cũng nói nhỏ với tôi: “Con cũng phải khôn khéo chớ đừng hỡ ra chuyện gì cũng làm ầm ĩ như vậy. Xấu chàng hổ thiếp…”.

Tôi nghe lời mẹ chồng, xuống nước với anh, nghĩ bụng thôi thì đời người con gái trong nhờ đục chịu. Mình đã vô phúc gặp bến nước đục thì cố gắng đánh phèn mà xài.

Nhưng sức người có hạn. Kìm nén quá tôi không chịu nổi nên tìm vào phòng anh. Tôi ôm anh mà khóc: “Nếu em có gì không đúng thì em sẽ sửa. Anh bỏ qua cho em đi, vợ chồng mình làm lại từ đầu…”. Có lẽ anh cũng cân nhắc thiệt hơn nên đồng ý. Vợ chồng lại vui vẻ như xưa. Lần đó tôi có bầu bé Lan.

Nhưng thời kỳ hòa hoãn kéo dài không lâu. Tôi sinh bé thứ hai được mấy tháng thì lại nghe tin anh có bồ. Anh em, bạn bè ai cũng bảo tôi ngu, có chồng mà không biết giữ. Trời ơi, tôi giữ bằng cách nào? Tôi có lấy dây cột lại được đâu? Sau này, mỗi lần tôi nói điều gì anh nghe trái tai thì lại dùng lời lẽ thô lỗ đáp lại; tôi im thì không sao chứ trả treo là ăn đòn. Nhưng con giun xéo lắm cũng oằn, tôi quyết định phản kháng.

Kết quả là anh đòi ly hôn. Tôi mất ngủ mấy đêm trời, cuối cùng đồng ý ký đơn. Tôi biết từ nay mình sẽ phải một mình chống chọi, bươn chải trong cuộc sống. Nhưng tôi thà như vậy chứ không thể chịu đựng mãi một người chồng đã không còn yêu thương mình nữa.

Phải 6 tháng sau tòa mới xử cho thuận tình ly hôn. Anh bảo tôi phải trả cho anh số tiền tương đương giá trị một nửa ngôi nhà. Trời ơi, tôi lấy đâu ra tiền để trả cho anh? Anh bảo tôi phải bán nhà chia đôi. Được rồi, thì bán. Nhưng tôi treo bảng mãi mà chẳng có ai mua. Cuối cùng đành phải ngăn đôi căn nhà. Mẹ con tôi ở một bên, anh ở một bên. Thôi, vậy cũng xong.

Tôi đi làm. Thằng Quân mới 12 tuổi đã biết phụ mẹ đưa đón em, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Nhiều đêm 3 mẹ con ôm nhau ngủ, tôi nhìn con mà lòng quặn đau. Tôi tự nhủ lòng phải cố gắng... cố gắng...

Luân đem tình nhân về ở chung. Thỉnh thoảng chúng tôi đụng mặt nhau. Được chừng 3 tháng thì lại thấy một cô khác. Tôi nghĩ bụng, anh xài bồ cũng hao quá, cứ thay đổi hoài. Chả trách cưới nhau chưa bao lâu anh đã ngoại tình, muốn thay luôn cả vợ.

Được hơn 1 năm thì bữa nọ, tôi đi làm về đã thấy Luân đang ngồi chơi với 2 đứa nhỏ. Thằng Quân khoe: “Hôm nay ba nấu cơm đó mẹ”. Tôi làm thinh. Đến lúc dọn cơm lên, thấy anh nấn ná, tôi bảo: “Anh cứ ăn cơm với hai đứa nhỏ”. Tôi bỏ vào phòng.

Mấy hôm sau, thằng Quân thỏ thẻ: “Ba bị bồ đá hết rồi mẹ. Ba nói là ba đang bệnh rất nặng...”. Hừ, bệnh gì đâu, tôi thấy mặt anh vẫn phởn phơ đó mà. Không biết anh lại âm mưu gì nữa đây!

Đúng là anh có mâm mưu thật. Một tối nọ, tôi đang ngồi xem tivi thì anh gọi cửa. Tôi chưa kịp mở thì bé út đã chạy ra. Tôi không muốn gặp mặt anh nên đứng dậy bỏ vô phòng nhưng anh đã gọi lại: “Anh có chuyện này muốn nói với em”.

Anh nói rằng anh đã mỏi gối, chồn chân, muốn dừng bước giang hồ, muốn chúng tôi làm lại từ đầu... Tôi nghe anh nói mà muốn nổi điên: “Anh đừng có mơ. Tôi không ngu dại một lần nữa đâu. Nếu anh còn lẳng nhẳng thì tôi cấm cửa đừng có trách”.

Tôi đuổi thẳng thừng nên mấy hôm sau anh không dám qua. Được chừng một tuần lễ thì tôi lại thấy trong bếp có mấy món ăn lạ. Thằng Quân không dám giấu, phải thú thật: “Của ba đem qua đó mẹ”. Tôi trừng mắt nhìn con: “Đem qua bên đó trả lại”.

Thằng bé líu ríu làm theo nhưng lát sau nó quay về, mặt thất thần: “Ba bệnh rồi mẹ ơi, đang trùm mền rên hừ hừ nhưng con sờ thì thấy nóng hổi”. Tôi chần chừ. Cuối cùng tôi cũng chạy qua xem anh thế nào. Đúng là anh bệnh thật. Tôi đưa anh vào bệnh viện.

May mắn là anh chỉ bị sốt siêu vi chứ chẳng phải bệnh nan y như thằng Quân nói. Tôi nói với Luân: “Cô bồ nào chí cốt với anh nhất, đưa số điện thoại đây tôi gọi vô chăm sóc anh”. Luân lắc đầu: “Làm gì có”.

Suốt mấy ngày anh nằm viện, chẳng có cô gái nào gọi điện hỏi thăm hay tới thăm. Tôi nghĩ không lẽ anh rửa tay gác kiếm thật?

Từ trận bệnh đó tới nay đã gần 1 năm, anh vẫn chỉ có một mình. Tôi để ý thấy anh đi làm và về rất đúng giờ, không la cà nhậu nhẹt như trước; cũng chẳng thấy gái gú đến rồi đi nườm nượp như trước... Anh không dám qua khi tôi có mặt ở nhà nhưng vắng tôi thì anh lại sang làm đủ mọi chuyện từ sửa cái vòi nước, thay cái bóng đèn, gắn lại cái cửa tủ chén, sơn lại mấy thứ linh tinh trong nhà...

Tôi không hiểu trong đầu anh đang nghĩ gì. Chẳng lẽ anh ăn năn hối lỗi, cải tà quy chánh thiệt rồi sao? Không lẽ anh muốn hàn gắn gia đình thật sự hay sao? Thật ra thì bây giờ lòng tôi đã nguội lạnh. Nói đến đàn ông là tôi rất sợ. Tôi sợ không thể dò được lòng người. Tôi và Luân yêu nhau đến thế mà anh còn phụ tôi, huống hồ gì...

Không lăng nhăng đâu phải đàn ông?

Khi người đàn ông đã lăng nhăng, sa ngã thì chẳng ai có thể giữ được họ, chẳng ai có thể nói cho họ nghe ra...

Cách đây 3 năm, khi kỷ niệm 25 năm ngày cưới, tôi nghĩ rằng cuộc hôn nhân của mình đã đủ bền vững để chống chọi và vượt qua mọi bão tố, phong ba trong cuộc đời này.

Tôi và Mai Hương đã từng có những khoảnh khắc không thể nào quên khi hai đứa chia nhau 1 ổ bánh mì, 1 củ khoai lang nướng. Bữa ăn có chút thịt, vợ nhường cho chồng, chồng nhường cho vợ, cuối cùng miếng thịt còn nguyên. Tôi hay nói với Mai Hương: “Có được người vợ như em là phúc đức của đời anh. Kiếp sau, nếu có gặp lại, nhất định anh sẽ cưới em lần nữa”.

Tôi nói vậy là bởi chúng tôi ngoài tình yêu, còn tâm đầu ý hợp. Tôi nói nửa câu, nàng đã hiểu; thậm chí có những chuyện tôi chỉ nghĩ thì vợ tôi đã làm xong. Khi cuộc sống đã khấm khá, Mai Hương vẫn bình dị như xưa. Tôi quý trọng điều đó và luôn tự hào với bạn bè rằng vợ mình là người phụ nữ đẹp cả người lẫn nết...

Thế mà cách đây 3 năm, chính tay tôi đã phá vỡ tất cả. Tôi gặp Hoàng Yến chỉ một lần nhưng đã vấn vương thương nhớ. Khi ấy, tôi nhớ câu vợ mình hay nói nửa thật, nửa đùa: “Bảy mươi chưa hẳn là lành”. Ý Mai Hương nhắc tôi phải luôn giữ mình, “không được đùa giỡn với phụ nữ dù chỉ một lần”. Ngày trước tôi cười vợ lo xa, sau khi gặp Hoàng Yến, tôi thấy vợ mình và các bậc tiền nhân hoàn toàn có lý. Không lăng nhăng thì đâu phải đàn ông?

Hoàng Yến nhỏ hơn tôi gần 20 tuổi. Nàng chỉ lớn hơn con đầu của tôi 4- 5 tuổi. Có lẽ đó chính là điều đã đánh gục tôi ngay sau lần gặp đầu tiên. Sự hồn nhiên, dễ thương của nàng khiến lão già hơn 50 tuổi đầu là tôi bỗng thấy mình trẻ lại.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Hôm đó tôi cũng hò hét, nhảy nhót, cụng ly như bọn trai trẻ. Khi đã ngà ngà say, tôi thấy cô gái trẻ trước mặt mình có một sức cuốn hút không gì cưỡng lại được. Hoàng Yến dường như cũng thích tôi. Nàng cụng ly, thậm chí uống chung ly với tôi; nàng hết tựa đầu lại úp mặt vào ngực tôi khi hai đứa trở thành một cặp trên sàn nhảy.

Tối đó về tôi không ngủ được. Không biết là vì bia rượu hay là vì dư âm của cuộc gặp gỡ. Tôi nhắm mắt mà không tài nào ngủ được bởi hình ảnh Hoàng Yến hiện lên rõ mồn một. Rồi thì mùi hương của mái tóc nàng, sự ấm áp của cơ thể nàng khi chúng tôi đụng chạm cứ như vẫn lẩn khuất đâu đây. Tôi không bao giờ tin được chỉ trong một tích tắc, người đàn ông đứng đắn, đàng hoàng là tôi bỗng trở thành kẻ lăng nhăng.

Tôi bắt đầu nói dối trong những lần đi sớm về muộn; bắt đầu có những biểu hiện không bình thường mà bản thân mình không nhận ra nhưng người chung quanh, nhất là người phụ nữ đã ở cạnh mình 25 năm, nhìn thấy rất rõ. “Có chuyện gì mà anh vui vậy?”- vợ tôi hỏi. Tôi giật mình: “Chuyện gì đâu?”. Mai Hương nhìn tôi chăm chú: “Xưa nay anh đâu có hát hò, nhún nhảy như vậy?”. “À, thì lây anh em trong công ty thôi. Dạo này tụi nó hay karaoke, nhảy nhót…”- tôi chống chế.

Rồi có bữa vợ tôi kêu lên: “Trời đất, cái áo này nổi quá, không hợp với anh…”. À, cái áo “body” màu xanh nước biển có hàng dừa ở Hawaii tôi mới tậu cho bằng anh, bằng em đây mà. “Anh thấy đẹp mà? Thì cũng phải thay đổi chớ cứ một tông xám xịt hoài sao em?”- tôi cãi. Tôi còn mang giày thể thao đi làm nữa mới chết. Tất cả những thay đổi về lượng ấy đã bộc lộ những thay đổi về chất bên trong con người hư đốn của tôi. Ai cũng biết, chỉ mình tôi không biết…

Tôi cứ tưởng với niềm tin đã xây đắp 25 năm, vợ tôi không bao giờ nghi ngờ. Tôi đã lầm. Mai Hương bằng sự nhạy cảm vốn có của mình, đã phát hiện tất cả. Là do tôi sai lầm. Lẽ ra khi lăng nhăng ngoại tình thì người đàn ông phải quan tâm, chăm sóc vợ mình hơn để bù đắp những mất mát mà họ đang gánh chịu thì tôi lại dồn hết những thứ ấy cho người yêu bé nhỏ.

Tôi không hay đùa vui với vợ như trước, không khen những món ăn nàng nấu là vô đối như trước, không thích chở nàng vi vu ngoài phố những tối mùa hè nóng nực như trước… Tôi cũng không về thăm cha mẹ nàng, không rủ rê anh em nàng tụ tập. Điều nguy hiểm nhất là tôi không thích gần gũi nàng dù buổi tối nàng vẫn chuẩn bị rất chu đáo trước khi lên giường.

Vợ tôi đã biết tất cả nhưng nàng xử lý nó theo cách của mình. Có thể tóm lại trong một câu là nàng cho tôi thời gian và chờ tôi hồi tâm chuyển ý. Nàng cho rằng, trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có thể mắc sai lầm, điều quan trọng là cách người ta nhìn nhận và ứng xử với sai lầm đó như thế nào.

Nàng vẫn nhắc khéo cho tôi biết rằng nàng đã thấy tất cả nhưng cũng như tôi, nàng tin tưởng vào cái thành trì 25 năm chung sống hạnh phúc mà chúng tôi đã xây nên từ trong gian khó…

Vậy mà tôi không hề đáp lại thiện chí của nàng. Tôi nghĩ rằng, cuộc sống như một vở tuồng, mỗi người sắm một vai trong đó và ai cũng phải có lúc chấm dứt vai diễn.

Hoàng Yến nói với tôi: “Anh ly dị đi để chúng ta tự do đến với nhau. Em không muốn cứ lén lút mãi như vầy”. Lời nói của người yêu bé nhỏ tuy thật êm dịu nhưng lại có sức nặng ngàn cân. Tôi vắt óc nghĩ kế ly hôn sao cho ít tổn thương và tổn hại nhất.

Trong khi tôi vắt óc suy nghĩ thì vợ tôi đã nghĩ cho tôi. Một buổi tối, khi tôi đầy phấn chấn trở về từ nhà trọ của con chim bé nhỏ thì vợ và hai con tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Nghĩa là họ đã sắp xếp quần áo vào va li cho tôi và đón tôi ở phòng khách. Vợ tôi chìa lá đơn ly hôn: “Anh có thể ký và quay trở lại nơi anh vừa từ đó trở về”.

Tôi choáng váng vì bị đánh úp nhưng bản lĩnh đàn ông bỗng trỗi dậy. Tôi ký ngay vào đơn sau khi thấy trong đó có câu “tài sản hai bên phân chia theo luật định”. Tôi đưa lá đơn cho con gái út rồi bảo anh em nó: “Tụi con chăm sóc mẹ, ba đi đây”.

Sau này nghe kể lại khi tôi đi rồi, vợ tôi đã khóc rất nhiều. Nàng xin lỗi hai đứa nhỏ vì không giữ được cha cho chúng nhưng hai đứa con tôi lại cho rằng khi tôi đã lăng nhăng thì chẳng ai có thể giữ được. Chúng khuyên mẹ không nên dằn vặt, chúng sẽ bù đắp cho mẹ những thiệt thòi của phần đời còn lại…

Đó là chuyện sau này mấy đứa nhỏ kể lại. Còn lúc đó, khi tôi quay lại cái tổ chim bé bỏng của mình thì cửa phòng khóa ngoài. Tôi quyết định cho người yêu bé nhỏ của tôi một bất ngờ nên không gọi điện mà ra đầu đường đón nàng.

Thế nhưng không phải tôi mà chính nàng đã tạo ra bất ngờ lớn cho tôi. Quá nửa đêm, nàng trở về với một gã đàn ông khác. Họ vô nhà, đóng cửa và ở luôn trong đó. Còn tôi, sau khi uống thuốc trợ tim, tôi đi tìm một khách sạn để qua đêm chứ không dám mang đầu về nhà…

Từ hôm đó tới nay, tôi không gọi điện, không nhắn tin, không nghe máy của Hoàng Yến. Nàng đến công ty tìm, tôi cũng không ra gặp. Giờ thì tôi đã thấm thía với cảm giác bị phản bội. Tôi hiểu và thông cảm với vợ tôi. 3 năm qua, chắc nàng cũng khổ sở như vậy.

Giờ đây tôi chỉ ao ước khoảng thời gian 3 năm lăng nhăng chỉ là một giấc mơ. Tôi muốn có Mai Hương và các con của mình, muốn mọi thứ trở về như cũ… Nhưng có lẽ vợ tôi sẽ không bao giờ tha thứ. Nàng rất nhẫn nhịn nhưng một khi đã quyết thì rất quyết liệt, dữ dội.

Giờ đây, đêm đêm nằm một mình trong phòng trọ, tôi thấy lạnh lẽo vô cùng. Bất giác tôi thấy sợ hãi. Lỡ mình chết bất đắc kỳ tử thì chắc cũng không có ai hay. Có khi lại chết thối trong phòng.

Càng nghĩ tôi càng thấy sợ. Tôi muốn trở về nhà, muốn quỳ xuống chân vợ để xin tha thứ. Nhưng liệu nàng có thể tha thứ cho tôi, tha thứ cho một kẻ già đời mà còn lăng nhăng như tôi hay không? Tôi mong vợ tôi đọc được những dòng này để có thể hiểu và tha thứ, cho tôi một cơ hội để quỳ trước nàng, thề không lăng nhăng nữa...

Trả giá cho sự lăng nhăng

Cũng như Nhi, Sơn đang phải trả giá cho những toan tính vụ lợi của chính mình…

Nhận tấm thiệp cưới của Nhi, tôi cứ đinh ninh chú rể là Đức, nhưng mở ra lại thấy một cái tên lạ hoắc. Sau ngày cưới, Nhi lột xác thành quý bà sang trọng. Bảy năm sau gặp lại, thêm một lần nữa, cô ấy làm tôi kinh ngạc…

1. Nhi và Đức quen nhau khi cả hai còn là sinh viên Trường ĐH Kinh tế TP.HCM. Ra trường, bạn bè ai cũng nghĩ họ sẽ sớm nên vợ nên chồng. Vậy mà...

Chú rể là Thịnh, Việt kiều Singapore. Nhi kể, đây là cuộc hôn nhân đã được hai bên gia đình sắp đặt trước. Nếu cô không chấp nhận, mẹ cô sẽ tự tử. Không biết Nhi nói có thật lòng không, nhưng nếu chỉ nhìn bên ngoài thì Thịnh có nhiều cái hơn Đức như đẹp trai hơn, giàu có hơn… Bằng chứng của sự giàu có đó là sau ngày cưới, Nhi bỏ hết đồ cũ, xài toàn hàng hiệu. Chiếc xe Max màu tím chở đầy tình yêu của cô và Đức cũng được thay bằng chiếc Dylan màu xanh ngọc. Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp Thịnh đưa đón Nhi đi làm, đi mua sắm và thầm ghen tỵ với hạnh phúc của cô.

Nhưng, dường như Nhi không bằng lòng với hạnh phúc của mình. Cứ mỗi lần Thịnh qua Singapore công tác, Nhi lại tìm cách để “vui vẻ” với Đức. Nhi bảo, người cô yêu là Đức. Cô lấy Thịnh không chỉ vì chữ hiếu, mà còn vì tiền. Khi Thịnh đi công tác về, cô vẫn làm tròn bổn phận của một người vợ…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Sau nhiều năm, gặp lại Nhi, thêm một lần nữa, cô gây sốc cho bạn bè. Nhi giờ trông tiều tụy và thật đáng thương.

Cô kể, sau nhiều năm vụng trộm với nhau, một ngày Đức “ném” vào mặt cô cái thiệp cưới, mỉa mai: “Tôi chỉ trả lại những gì cô đã cho tôi mà thôi”. Đau đớn, tủi nhục nhưng Nhi nghĩ mình vẫn còn có chồng, tự hứa sẽ hết lòng với chồng. Cô quyết định sinh con cho Thịnh, nào ngờ anh ta nói: “Cô có thai với thằng Đức, bây giờ nó bỏ cô, cô định lừa tôi nữa sao?”. Rồi Thịnh chuyển công tác về Việt Nam. Vài ba ngày, anh ta lại dẫn gái về nhà quan hệ ngay trên giường của vợ chồng cô. Anh ta còn thường xuyên đi nhậu về khuya, bắt cô hầu hạ. Không ít lần anh ta mượn rượu đánh đập cô. Khốn nạn hơn là trước mặt gia đình Nhi, Thịnh luôn luôn tỏ ra mình là người cao thượng, dù biết mối quan hệ của Nhi và Đức nhưng anh ta vẫn tha thứ. Vì vậy, Nhi có nói gì, gia đình cô cũng không tin. Khi Nhi nói muốn ly hôn, mẹ cô lại dọa tự tử. “Mẹ tôi mắc bệnh tim nặng, một cú sốc nhỏ cũng có thể lấy đi mạng sống của bà”, Nhi nói. Đó cũng là lý do buộc cô phải chịu đựng một cuộc sống chẳng khác địa ngục…

2. Không chỉ có ngoại hình hấp dẫn mà ngay cả giọng nói cũng rất quyến rũ, vậy mà dù có nhiều cô gái “xin chết”, Sơn đều từ chối. Thế rồi, anh làm bạn bè té ngửa khi quyết định lấy Hà - vừa "cứng tuổi", vừa khiêm tốn nhan sắc, như nhận xét của mọi người.

Với Sơn, người anh lấy không phải là Hà mà là cái ghế phó giám đốc công ty của cha vợ. Chân ướt chân ráo từ miền Bắc vào TP.HCM, Sơn chẳng có gì ngoài gương mặt bảnh bao, nên anh phải tận dụng để kiếm một chỗ nương thân, sau này tính tiếp. Nhưng, người tính không bằng trời tính…

Sau ngày cưới chẳng được bao lâu, cha vợ Sơn bị kỷ luật phải về hưu sớm, toan tính của Sơn đổ sụp. Sơn đang loay hoay kiếm chuyện để ly hôn thì Hà có thai, lại là song thai. Dù có tàn nhẫn đến đâu thì Sơn cũng phải đợi Hà sinh con rồi mới bàn đến chuyện chia tay.

Hà chưa kịp sinh con, cha vợ lại “đuổi khéo” vợ chồng Sơn ra ngoài ở riêng, thế là hai vợ chồng phải đi thuê phòng trọ. Hà học hành không đến đâu, lại đang bụng mang dạ chửa nên không xin được việc làm. Sơn phải lăn ra làm để có tiền lo cho vợ. Hai đứa trẻ ra đời, gánh nặng càng nặng thêm. Đã vậy, con vừa mới dứt sữa, Hà lại thông báo với chồng: “Em có thai rồi”…

Tiền lương của Sơn không đủ để mua sữa cho con, nói chi đến chuyện quần là, áo lượt như trước đây. Sau một thời gian ngắn lấy Hà, từ một người đàn ông phong độ, Sơn trở thành kẻ bê tha, nợ nần như chúa chổm.

Gặp Sơn, bạn bè hay gọi là “ông 53” vì mới 35 tuổi mà trông Sơn tiều tụy chẳng khác nào một ông lão. Sơn kể, đôi lúc cũng muốn ly hôn, bỏ quách cô vợ vừa già, vừa xấu, lại vừa vụng về cho nhẹ cái thân. Khổ nỗi, nếu Sơn bỏ cô ta thì mấy đứa trẻ sẽ ra sao. Hơn ai hết Sơn hiểu, Hà không đủ năng lực để nuôi con khi không có chồng. Vả lại, Sơn cũng không đành lòng chia cắt tình mẫu tử, tình anh em của các con khi chúng còn quá nhỏ.

Cũng như Nhi, Sơn đang phải trả giá cho những toan tính vụ lợi của chính mình…

Đọc nhiều nhất

Tin mới