“Ráng đợi anh…”

Dòng chữ nhòe đi theo nỗi chua chát khi bên tai chị vẳng lại câu nói ngọt ngào mỗi đêm: "Ráng đợi anh, khi nào anh học xong...".

Tối nay, chiếc xe máy bỗng dưng trở chứng, chị phải nhờ mấy người ở bãi đỗ xe đẩy giùm mới chịu nổ. Về đến nhà, chị vội vàng tháo đống rổ rá tanh rình mùi cá đằng sau xe, giọng lo lắng: “Em về hơi trễ, anh có đói không?”.

Bảy năm nay, từ khi làm vợ anh, chị đã quen với việc tất bật chợ búa, quen với chiếc áo nhễ nhại mồ hôi, quen với chiếc xe gắn máy cũ sẵn sàng “đỏng đảnh”. Chị nghĩ, vất vả một chút nhưng chồng được sung sướng, được theo đuổi đam mê thì cũng đáng.

Nghề của chị được gọi một cách chẳng hay ho gì: “con buôn”, cả ngày lăn lộn nơi chợ búa eo sèo. Mấy năm qua, chị bận đến nỗi không có thời gian để nhìn về ngã rẽ trong quá khứ.

Bốn năm ở giảng đường đã kết nối tình cảm của anh chị. Tốt nghiệp đại học, anh được tuyển dụng vào một trường cấp III ngay trong thành phố, chị nhận được lời mời đến làm việc tận một tỉnh miền Tây. Hai con người xa xứ đứng trước một quyết định khó khăn: cưới nhau hay đường ai nấy đi? Cuối cùng, chị chịu “lùi” để giữ cuộc tình.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Cưới xong, anh ngỏ ý muốn học lên thạc sĩ. Với đồng lương ít ỏi của anh, việc học tiếp cứ ngỡ chỉ là “kế hoạch dài hạn”, nhưng rồi chị không nỡ dập tắt sự ham muốn đang bùng cháy trong ánh mắt người đàn ông mà chị yêu thương.

Cơ duyên với một người bạn cũ ở quê đã mở đường cho chị lao vào việc buôn bán. Lúc đầu, chị hay tính nhầm tiền cho khách nên nhiều phen lỗ vốn, thỉnh thoảng lại còn bị một số người cùng nghề ức hiếp nên lắm lúc buồn tủi. Ra đường, hễ gặp người thân là chị kéo khẩu trang che kín mặt, vội vã rẽ xe sang hướng khác. “Mình cũng làm việc, có gì phải xấu hổ?”, nghĩ là nghĩ vậy nhưng đôi lúc chị vẫn thấy chạnh lòng.

Buồn tủi, nhưng nghĩ đến chồng là chị quệt mồ hôi, nhủ lòng hãy cố thêm nữa. Hết thạc sĩ, anh lại ướm hỏi chị về ý định học nghiên cứu sinh. Chị vui vẻ ủng hộ.

Trong những ngày lam lũ ấy, vợ chồng chị có tin vui. Anh bảo chị nghỉ ở nhà dưỡng thai, đợi ngày sinh. Chị ầm ừ một cách miễn cưỡng. Được nửa tháng, thấy chồng chật vật mượn tiền bạn bè, chị lại dỗ chồng cho chị được… đi làm. Sinh con chưa bao lâu, chị nhờ bà ngoại lên chăm, khoác lại mớ áo đẫm mồ hôi, ra chợ.

Nhịp sống cứ thế cuốn chị đi. Chị không nhớ cả ngày sinh của mình, không màng việc soi gương, không buồn sửa bộ móng tay đã xơ xước. Có lẽ, khoảnh khắc hạnh phúc duy nhất trong ngày của chị là được nhìn thấy con cười, được nghe chồng an ủi bằng câu nói quen thuộc: “Em vất vả quá! Ráng đợi anh! Khi nào anh học xong tiến sĩ, em chỉ có mỗi việc ở nhà chăm con, tiền bạc đến lượt anh lo”.

Chỉ còn gần một tháng nữa là anh bảo vệ luận án. Chị hồi hộp đếm lùi. Khách đến hàng tôm cá của chị đông hơn mọi ngày, vì thấy chị buôn bán vui vẻ, vì bán rẻ hơn mọi khi. Thấy mấy cô bán gần mình có vẻ ghen tị, chị tươi cười: “Tui sắp “nghỉ hưu” rồi. Mai mốt tui ở nhà hoặc tìm công việc nào đó lương làng nhàng cho đỡ buồn tay buồn chân thôi”.

Chiều cuối tháng, chị bán hàng xong sớm. Còn hai ngày nữa anh sẽ bảo vệ, chị tranh thủ dạo quanh chợ, mua vài thứ về tẩm bổ cho chồng. Ngang qua cầu, chị thoáng thấy hình ảnh thân thuộc đang đi ngược hướng mình. “Rầm!”. Hình ảnh vừa lướt qua trong mắt khiến chị choáng váng, ngã sóng soài, bọc trái cây văng tung tóe. Anh hãm phanh, xe đi chậm lại. Bóng hồng đang ôm ghì lấy anh thắc mắc: “Có chuyện gì vậy anh?”. “À, ờ… Không có gì!”, anh nói, giọng bối rối rồi phóng xe đi thẳng.

Chuông điện thoại báo có tin nhắn: "Anh sẽ giải thích sau". Dòng chữ nhòe đi theo nỗi chua chát khi bên tai chị vẳng lại câu nói ngọt ngào mỗi đêm: "Ráng đợi anh, khi nào anh học xong...".

Cái kết của kẻ phản bội

Đập vào mắt tôi là dòng tin ngắn ngủi: “Xuân ơi, đúng là tao đã mặc lại cái áo rách của mày”.

Sáng nay thức dậy, mở máy, thấy dòng tin nhắn của cô bạn gái thân cũ, tôi chợt nghe đau nhói trong lòng. Không muốn đọc tin nhắn, vì tôi sợ lại khơi gợi cho mình những kỷ niệm buồn của 3 năm về trước, nhưng rồi trí tò mò khiến tôi không thắng được sự cảnh giác, tôi nhấn vào cái tên mà tôi đã lâu không hề mở ra, không hề nhìn lại. Đập vào mắt tôi là dòng tin ngắn ngủi: “Xuân ơi, đúng là tao đã mặc lại cái áo rách của mày”.

Ngày đó, tôi đến với anh bằng một tình yêu thơ ngây, trong sáng. Anh, một giám đốc doanh nghiệp đẹp trai, gă lăng, giàu có. Tôi, á hậu của cuộc thi người đẹp cấp thành phố. Chúng tôi là một cặp tình nhân đẹp đôi sinh ra để cho nhau như anh nói, đến mức tôi sẵn sàng từ bỏ mọi hào quang, mọi lời mời mọc, tài trợ này nọ…để làm vợ anh khi mới chỉ vừa 22 tuổi. Choáng ngợp trong những viễn cảnh về hạnh phúc, về tình yêu tuyệt đẹp, về hoàng tử của lòng mình, tôi không cho mình thời gian để tìm hiểu, quan sát và nhận biết người đàn ông đó. Và tôi đã phải trả giá nặng nề cho sai lầm của tuổi trẻ.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Hai năm vợ chồng biến tôi từ một cô gái hồn nhiên thành một người phụ nữ nhút nhát, yếu đuối, sợ sệt đến mức thảm hại. Anh mang tôi về căn biệt thự của mình như mua một con búp bê để trưng trong nhà cho đẹp mắt. Tôi trở thành một thứ tài sản của anh. Không, nếu nói là tài sản thì có lẽ là tôi đã quá đề cao vị trí của mình. Bởi tài sản vẫn còn là thứ gì đó có giá trị, với anh, tôi thật sự chỉ là món đồ chơi, có thể mua mỗi ngày và thay đổi nếu chán.

Tôi không được đi học, không được ra ngoài đường, dưới lệnh cấm của anh, tôi còn không được coi mình là người có ông bà cha mẹ anh em gì nữa. Tôi chỉ là món đồ để chưng có giá trị lấp lánh trong phòng khách nhà anh. Không tiền, không được tôn trọng, không tự do… thế nhưng tôi vẫn mù quáng cố gắng cho rằng đó là biểu hiện của tình yêu để mà ngoan ngoãn chịu đựng, cố gắng thích nghi, cho đến ngày tôi biết được anh đã muốn thay món đồ chơi khác.

Đau đớn nhất cho tôi, món đồ chơi này chính là cô bạn gái rất thân của tôi. Nhan sắc vừa phải, thế nhưng cô bạn gái thân của tôi lại đang có một thứ mà anh thích hơn tôi vào thời điểm đó: sự nổi tiếng. Bởi cô là một nhà báo trẻ, một cô gái cá tính, sắc sảo, thông minh. Anh bị hấp dẫn bởi sự mới mẻ này.

Biết được sự tình yêu của họ, nhìn họ công khai cặp kè với nhau với danh nghĩa công việc, tôi đau như xé. Nén mọi cảm giác bị tổn thương, tôi tìm đến cô bạn gái để xin cô buông tha anh ra. Cô bạn gái tôi thản nhiên và lạnh lùng bảo tôi: “Bạn không hợp với anh ấy. Anh ấy nói bạn là con búp bê vô tri vô giác, chỉ có mã ngoài xinh đẹp. Anh ấy giờ phải chịu đựng bạn mà thôi. Hãy buông tha cho anh ấy, chỉ mình mới hiểu anh ấy, mới có thể cùng anh ấy song song trên con đường sự nghiệp, mới là người cảm nhận được hết vẻ đẹp tâm hồn và chỉ có mình mới mang tình yêu thiêng liêng đến cho anh ấy”.

Suy sụp vì những lời như dao đâm ấy, tôi chọn phương cách cuối cùng để níu giữ tình yêu của anh ấy: tự tử. Một liều thuốc nhỏ giúp tôi có thể đánh động trái tim của anh, chứng minh cho anh rằng với tôi, anh là tất cả, không có anh tôi có thể chết được. Thế nhưng tôi đã khóc những giọt nước mắt cuối cùng trên giường cấp cứu khi thấy tờ đơn ly hôn mà thư ký của anh mang vào chìa cho tôi với lời nhắn: “Tôi không thể sống với một người mang cái chết của mình ra dọa những người thân”.

Chúng tôi ly hôn. Tôi trở về với cha mẹ, tìm việc làm và tiếp tục đi học. Thời gian cuối cùng đã xóa bớt những nỗi đau. Cho đến hôm nay…

Câu chuyện tôi biết được từ dòng tin nhắn đó cũng thật đơn giản. Đó là một cái kết thúc được báo trước. Anh đã tìm ra một niềm đam mê mới và đá cô bạn gái của tôi ra khỏi cửa. “Càng cay nghiệt lắm càng oan trái nhiều”. Anh dứt bỏ một cô gái thông minh, sắc sảo, bản lĩnh không phải dễ dàng và vì thế họ đã cào xé nhau tàn bạo. Anh , với những thủ đoạn và sự tàn nhẫn của mình cuối cùng cũng hất được bạn gái tôi đi, để thay vào đó một niềm đam mê thích thú mới.

Như con thú bị thương nằm liếm láp những vết thương của mình, cô bạn gái cũ tìm đến để kể với tôi về sự đê tiện của con người đó. Cô nói: “Ngày xưa, khi nhìn hắn ta “xử” bạn, hất bạn ra khỏi cuộc đời hắn, mình đã có phần nào … hả hê, tin rằng hắn phải làm thế thì mới thoát khỏi một người vợ không phù hợp. Giờ đây mình mới thấm thía cái điều thật cay đắng: Mình đã mặc lại cái áo rách của bạn mà thôi”.

Bạn thân phản bội

(Kiến Thức) - Em và bạn ấy chơi rất thân với nhau và em yêu anh trai của bạn ấy. Nhưng rồi, khi em và anh bạn ấy có mâu thuẫn, không hàn gắn được, phải chia tay thì bạn ấy cũng quay sang “tẩy chay” em luôn.

Em và bạn ấy chơi rất thân với nhau và em yêu anh trai của bạn ấy. Nhưng rồi, khi em và anh bạn ấy có mâu thuẫn, không hàn gắn được, phải chia tay thì bạn ấy cũng quay sang “tẩy chay” em luôn. Điều đáng sợ là trước đây, vì nghĩ bạn ấy là người tin cậy nhất, nên bất cứ chuyện vui buồn gì em đều tâm sự với bạn ấy, trong đó có cả những chuyện “nhạy cảm” liên quan tới nhiều người. 
Giờ đây, khi coi em như kẻ thù, bạn ấy đem tất cả những gì em đã kể với bạn ấy đem ra nói với mọi người, khiến uy tín, danh dự của em bị ảnh hưởng, mọi người nghi ngờ, xa lánh. Hiện em không biết phải làm sao để thay đổi được tình hình. Em trách mình rất nhiều, có lẽ từ giờ sẽ không dám kết bạn nữa - Hà Kiều Mi (Thái Nguyên).

Đọc nhiều nhất

Tin mới