![]() |
Ảnh minh họa. |

![]() |
Ảnh minh họa. |
Đối với những cặp vợ chồng sống xa quê, cụm từ “về quê ăn Tết” trở nên hết sức quan trọng và ý nghĩa. Đây là thời điểm lý tưởng để mọi thành viên trong gian đình sum họp, vui vầy sau một năm xa cách; là dịp để con cái thể hiện đạo lý, nghĩa vụ hay bày tỏ tình cảm với người thân. Tuy nhiên, không ít cặp vợ chồng còn bất đồng trong việc chọn đón xuân ở quê vợ hay quê chồng, thậm chí họ đã đẩy vấn đề trở nên nghiêm trọng, để rồi đón một cái Tết kém vui.
Gần mười năm cưới nhau, cứ mỗi lần Tết đến là Hùng luôn sống trong sợ hãi. Bên cạnh nỗi lo cơm áo gạo tiền cùng hàng trăm thứ nỗi lo ngày Tết thì quyết định “ăn Tết bên nào” (nhà nội hay nhà ngoại).
Điều đó luôn là một thách thức căng thẳng, nó tốn không biết bao nhiêu mồ hôi (cãi nhau kịch liệt) nước mắt (cãi không lại: khóc), giấy mực (làm đơn ly hôn, nhưng không ký).
Mấy ngày nay em lo sốt vó anh biết không? Trong nhà hiện chỉ còn không đến hai triệu. Hai triệu nghe thì nhiều, nhưng đi chợ chỉ vài bữa, đóng hóa đơn tiền điện, tiền nước là hết vèo. Đó là chưa kể món nợ hơn 20 triệu mình đã mượn của người thân, bạn bè. Nhiều người đã đánh tiếng với em là phải trả nợ sớm. Em tính mãi mà không biết cách nào. Cùng đường, em mới nói với anh để vợ chồng cùng tìm cách gỡ. Ai ngờ, anh tạt vô mặt em cả gáo nước lạnh với câu nói quen thuộc: “Mấy chuyện tiền bạc lặt vặt em đừng nói với anh. Mệt đầu lắm!”. Anh là đàn ông, là chồng, là cha, là trụ cột gia đình mà. Em không nói với anh thì nói với ai? Nước mắt em tự nhiên ứa ra…
![]() |
Ảnh minh họa. |