Mẹ chồng hà tiện

(Kiến Thức) - Hai vợ chồng em lập nghiệp ở thành phố, đã có nhà cửa đàng hoàng, nhưng Tết nào cũng về ăn Tết với bố mẹ chồng vì chồng em là con trưởng.

Mẹ chồng em bản chất em thấy rất tốt, mẹ chồng con dâu không có gì xung khắc, ngoại trừ tính bà quá hà tiện. Ngày Tết bà không cho em đi sắm Tết, sợ em “hoang”. 
Hai vợ chồng em lập nghiệp ở thành phố, đã có nhà cửa đàng hoàng, nhưng Tết nào cũng về ăn Tết với bố mẹ chồng vì chồng em là con trưởng. Mẹ chồng em bản chất em thấy rất tốt, mẹ chồng con dâu không có gì xung khắc, ngoại trừ tính bà quá hà tiện. Ngày Tết bà không cho em đi sắm Tết, sợ em “hoang”. Bà nói cứ để bà đi chợ, tùy tâm đưa bà tiền bao nhiêu thì đưa. Tiền em biếu bố mẹ không phải ít, tuy nhiên, mẹ chồng em mua cái gì cũng dè sẻn, đồ ăn, nhất là bánh kẹo chỉ ham rẻ mà không cần biết chất lượng thế nào. 
Trong nhà với nhau thì còn đỡ, nhưng mỗi khi bạn bè em tới chơi, ở lại ăn cơm, em ngượng lắm vì hầu như chẳng có món gì ngon tiếp đãi. Em mới về làm dâu, nhiều lần định góp ý với mẹ nhưng lại ngại. Còn có lần tự ý sắm sửa thêm thì bị mẹ giận, mắng là không tiết kiệm. Em không biết phải làm sao để mẹ chồng em hiểu, thay đổi tính hà tiện đi, Tết nhất mà thấy rất ấm ức, bực mình - Nguyễn Tố Lan (Hải Dương).
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Tố Lan thân, trong thư em không nói rõ mẹ chồng em bao nhiêu tuổi, nhưng thường thì các cụ thuộc thế hệ trước, đa phần đều có tính tiết kiệm, thậm chí là “hà tiện” như mẹ chồng em. Điều này xuất phát từ hoàn cảnh cuộc sống ngày trước khổ cực, ăn bữa nay phải lo bữa mai, nên cái sự lo xa đã ngấm vào tính cách của nhiều người. 
Nói như vậy để em có cái nhìn thông cảm hơn với mẹ chồng. Nếu em cảm thấy ngại khi góp ý với mẹ vì là dâu mới thì em có thể nhờ chồng “tâm sự” với mẹ. Rằng ngày Tết các em cũng có bạn bè, hơn thế còn là các mối quan hệ, một bữa ăn, sự tiếp đón nồng hậu, trọng thị có khi có ý nghĩa lớn trong công việc, cuộc sống... Không xa xỉ, nhưng cũng cần sự tươm tất nhất định... 
Với bản chất tốt, yêu thương con cái như mẹ chồng em, chắc chắn bà sẽ hiểu, tạo điều kiện cho các con thôi. Chúc em cùng gia đình đón một cái Tết thật vui.

Nỗi niềm ăn Tết

Đối với những cặp vợ chồng sống xa quê, cụm từ “về quê ăn Tết” trở nên hết sức quan trọng và ý nghĩa. Đây là thời điểm lý tưởng để mọi thành viên trong gian đình sum họp, vui vầy sau một năm xa cách; là dịp để con cái thể hiện đạo lý, nghĩa vụ hay bày tỏ tình cảm với người thân. Tuy nhiên, không ít cặp vợ chồng còn bất đồng trong việc chọn đón xuân ở quê vợ hay quê chồng, thậm chí họ đã đẩy vấn đề trở nên nghiêm trọng, để rồi đón một cái Tết kém vui.

 

Suýt ly dị vì chuyện ăn Tết bên nội hay ngoại

Cả Hùng và Hoa đều có nhu cầu được về “bên mình” ăn Tết. Giá như hai bên gia đình ở gần nhau thì vấn đề đã đỡ rắc rối.

Gần mười năm cưới nhau, cứ mỗi lần Tết đến là Hùng luôn sống trong sợ hãi. Bên cạnh nỗi lo cơm áo gạo tiền cùng hàng trăm thứ nỗi lo ngày Tết thì quyết định “ăn Tết bên nào” (nhà nội hay nhà ngoại).

Điều đó luôn là một thách thức căng thẳng, nó tốn không biết bao nhiêu mồ hôi (cãi nhau kịch liệt) nước mắt (cãi không lại: khóc), giấy mực (làm đơn ly hôn, nhưng không ký).

“Ba cái chuyện lặt vặt, đừng làm phiền anh…”

Em có chồng làm “đại sự” mà sao lại vất vả đến thế này? Em soi gương, tuổi mới 30 mà như một bà già.

Mấy ngày nay em lo sốt vó anh biết không? Trong nhà hiện chỉ còn không đến hai triệu. Hai triệu nghe thì nhiều, nhưng đi chợ chỉ vài bữa, đóng hóa đơn tiền điện, tiền nước là hết vèo. Đó là chưa kể món nợ hơn 20 triệu mình đã mượn của người thân, bạn bè. Nhiều người đã đánh tiếng với em là phải trả nợ sớm. Em tính mãi mà không biết cách nào. Cùng đường, em mới nói với anh để vợ chồng cùng tìm cách gỡ. Ai ngờ, anh tạt vô mặt em cả gáo nước lạnh với câu nói quen thuộc: “Mấy chuyện tiền bạc lặt vặt em đừng nói với anh. Mệt đầu lắm!”. Anh là đàn ông, là chồng, là cha, là trụ cột gia đình mà. Em không nói với anh thì nói với ai? Nước mắt em tự nhiên ứa ra…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Anh ngẫm lại đi, hai đứa lấy nhau đã mười năm, bé Susi đã được tám tuổi. Mười năm ấy, những chuyện “tiền bạc lặt vặt” trút hết lên đầu em. Em có mỗi cái bằng đại học tại chức, lại vướng bận gia đình nên dù đi làm đã lâu nhưng chỉ là một nhân viên văn phòng quèn, lương tháng tầm năm triệu. Vậy mà toàn bộ chi tiêu gia đình: tiền chợ, tiền điện, tiền nước, tiền học của con, tiền mua sắm… đều trông vào đồng lương của em. Anh có biết, vì “mấy chuyện tiền bạc lặt vặt” ấy, mười năm qua em đã phải khổ sở thế nào? Em giật gấu vá vai, em mượn đầu này đắp đầu kia. Nhiều hôm hết tiền đi chợ, em cũng vẫn cố gắng có chút đồ ăn tươm tất cho anh và con, mình thì lén ăn cơm nguội chiên lại, mà vẫn phải giả bộ: “Anh với con ăn đi, lúc nãy em đói bụng ăn trước rồi!”. Anh có biết, mấy năm rồi em chẳng dám mua một bộ đồ mới nào, phải xin lại đồ của người thân, bạn bè mà mặc, để có tiền lo cho gia đình?

Tin mới