Mất vợ mãi mãi, tôi hối hận vì không làm được điều này cho cô ấy...

Thấy tôi về, vợ nặng nhọc mở mắt ra rồi mỉm cười, đôi môi nhợt nhạt thốt lên yếu ớt: “Anh về rồi à, anh có thể ôm em một lần được không?”. Chợt nhận ra không rõ bao lâu rồi tôi không ôm vợ vào lòng…

Tôi cứ mải mê với công việc và những thú vui bên ngoài mà quên mất người vợ luôn âm thầm hi sinh cho mình. Đến khi hối hận thì mọi việc đã quá muộn màng, tôi đã mất vợ mãi mãi.
Cách đây mấy tháng tôi có nghe vợ kêu đau đầu nhưng vì chủ quan cứ nghĩ là cô ấy chỉ bị đau đầu thông thường thôi nên tôi bảo cô ấy mua thuốc giảm đau để uống. Sau lần đó tôi cũng chẳng mảy may hỏi thăm quan tâm vợ chuyện đó nữa.
Mat vo mai mai, toi hoi han vi khong lam duoc dieu nay cho co ay...
Ảnh minh họa 
Tôi nghĩ cô ấy đủ khôn lớn để có thể tự chăm sóc mình. Nếu ngày trước đêm nào vợ chồng cũng ôm nhau xem phim nói chuyện vui vẻ thì giờ đây chúng tôi quá bận rộn với mọi thứ. Tôi muốn lên chức nên phải đi tiếp khách tùy lụy người ta nhiều, còn vợ thì buồn phiền khi chồng cứ đi sớm về khuya ít quan tâm tới vợ con.
Nhiều lúc vợ nhẹ nhàng góp ý nhưng lúc đó tôi chỉ thấy cô ấy thật phiền và không tâm lý, làm vợ mà chẳng biết cảm thông cho chồng. Vợ người ta thì ủng hộ động viên chồng đằng này vợ mình thì chỉ muốn chồng về sớm và quây quần bên vợ con mà thôi.
Tôi cứ mải miết với tham vọng của mình như vậy, tôi trở nên khô khan. Tôi không còn là người chồng lãng mạn như xưa kia nữa. Cô vợ xinh tươi của tôi đang ngày trở nên ít cười nói và trầm buồn hơn.
Dạo gần đây tôi nghe vợ kêu mệt, đáng lẽ ra tôi phải đưa vợ đi khám. Nhưng vì bận nên tôi cứ bảo cô ấy mua thuốc thông thường để uống, tôi quá vô tâm và chủ quan. 1 hôm đang đi tiếp khách hát hò với bạn bè, thấy vợ gọi tôi nghĩ chắc lại bảo chồng về vì thế nên tôi không nghe máy. Tôi để im lặng, 11 giờ 30 bước ra khỏi quán hát. Tôi cầm điện thoại lên thấy 21 cuộc gọi nhỡ và 1 tin nhắn: “Anh à, em mệt quá, cứu em với”.
Tôi phi xe như bay về nhà, về tới nơi thấy con đang ngồi khóc bên cạnh mẹ. Còn vợ tôi ngất lịm ở cầu thang, con tôi mới gần 5 tuổi nên nó chưa ý thức được việc gọi người cầu cứu.
Thấy tôi về, vợ nặng nhọc mở mắt ra rồi mỉm cười, đôi môi nhợt nhạt thốt lên yếu ớt: “Anh về rồi à, anh có thể ôm em một lần được không?”. Tôi khóc ôm chặt lấy vợ trong lúc chờ xe cấp cứu đến: “Anh sai rồi, anh xin lỗi”. Cô ấy không nói gì nữa rồi lịm đi. Chợt nhận ra lâu lắm rồi tôi không ôm ấp vuốt ve vợ, cái điều mà trước đây ngày nào tôi cũng làm. Vợ tôi bảo vòng tay chồng là nơi ấm áp và bình yên nhất quả đất này, chỉ cần có nó cô ấy có thể buông bỏ mọi u phiền. Nhưng giờ đây nó không còn tác dụng gì nó rồi.
Tới bệnh viện thì cô ấy mất, bác sĩ bảo cô ấy có 1 khối u trên não, cộng với bị ngã va đập mạnh nên nó bị vỡ ra. Tôi như kẻ mất hồn, sau đám tang của vợ tôi đọc được nhật ký của cô ấy. Trong nhật ký, cô ấy viết toàn những lời yêu thương dành cho bố con tôi.
Ngày lại ngày nhật ký của vợ luôn có dòng chữ: “Giá như hôm nay ông xã về sớm và ăn cơm với mẹ con em thì tốt quá… Dạo này ông xã không còn có thói quen ôm em nữa, thực sự em buồn lắm anh à!”… Tôi là một gã chồng vô tâm, tôi đã đánh mất vợ mãi mãi. Tôi cứ mù quáng chạy theo những thứ phù phiếm bên ngoài mà chẳng hề để ý đến người thân bên cạnh. Khi tôi chia sẻ những dòng này tôi chỉ mong nhưng ai đang có vợ con và gia đình, xin các bạn hãy trân trọng nhưng gì mình đang có. Đừng để đến khi mất vợ rồi mới hối tiếc như tôi.

Mất vợ chỉ sau một lần thử lòng

Anh Nhật Hoàng (Xã Đàn, Hà Nội) không thể nghĩ rằng chỉ vì lần thử thách đó mà anh đang phải đối diện với nguy cơ mất vợ, ly tán gia đình.

 Nhật Hoàng là một người đàn ông tạm gọi là thành đạt khi ở tuổi 30 anh đã có nhiều thứ mà mọi người mơ ước. Nên duyên với người vợ xinh đẹp, đảm đang, liền một lúc gia đình anh đón 2 thiên thần. Từ đó cuộc sống gia đình luôn rộn rã tiếng cười dù không ít những khó khăn của một gia đình trẻ khi có con quá sớm. Bù lại, anh và chị đều là những người kiếm ra tiền. Gia đình nội ngoại đều ở gần nên vợ chồng anh nhận được nhiều sự giúp đỡ từ gia đình hai bên.
Mat vo chi sau mot lan thu long
 Ảnh minh họa.
Cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua, sẽ chẳng có gì đáng bàn nếu có một ngày Nhật Hoàng bị mất điện thoại. Cũng không muốn lấy lại số cũ vì đã nhiều lần anh nghe bạn bè "phán" rằng số điện thoại đó chưa đẹp, "chưa phải lộc phát" dù rằng cuộc sống của anh chẳng có gì phải phàn nàn. Nhân việc mất chiếc điện thoại, anh mua luôn sim mới. Về nhà không nói ngay với vợ, anh chợt nảy ra ý định sẽ dùng thử số điện thoại mới này để thử độ chung thủy của vợ.
Ban đầu anh nhắn tin giả làm người yêu cũ của vợ. Người này ngày xưa anh từng biết đến qua lời kể của họ hàng và bạn bè của vợ. Nghe nói họ đã có quãng thời gian sinh viên rất yêu nhau. Nhưng vì anh kia về công tác ở tỉnh nên họ bị buộc phải xa nhau. Hồi đó, nghe những chuyện như vậy anh rất ghen. Đã không ít lần hỏi chuyện nhưng vợ anh đều gạt đi: "Hiện tại mới quan trọng, tình yêu thời trẻ thì kể đến làm gì?". Nịnh các kiểu, hờn giận các kiểu, vợ anh không hé nửa lời. Từ đó anh cũng không còn nhắc đến nữa.
Nay có số điện thoại mới trong tay, anh thử vài dòng với vợ: "Dạo này em sao rồi? Anh không thể quên em!". Mới đầu thấy vợ không nhắn gì lại, anh cũng định dừng nhưng rồi lại thử xem sao. Sau vài lần như vậy vợ anh trực tiếp gọi điện lại. Anh không bắt máy và tiếp tục lấy lý do đang chữa bệnh và buồn quá nên nhắn tin cho người yêu cũ. Từ đó anh nhận được tin nhắn của vợ mình nhiều hơn. Ban đầu là những tin nhắn hỏi thăm, sau là những tin nhắn mùi mẫn hơn giữa vợ và anh trong vai trò người yêu cũ. Thậm chí vợ anh còn chia sẻ nhiều hơn chuyện gia đình, chuyện vợ chồng cho "người yêu cũ" nghe. Rằng chị yêu chồng nhưng buồn vì anh không lãng mạn, rằng buồn vì anh đi làm suốt bỏ mặc gia đình cho tay chị chăm sóc, buồn vì người ngoài nghĩ là hạnh phúc nhưng chị cảm thấy nhọc nhằn mà anh thì không hiểu, buồn vì anh chỉ biết kiếm tiền mà không quan tâm cảm xúc của chị...
Anh "ngã ngửa", không thể ngờ anh trong mắt vợ lại như vậy. Anh không thể ngờ người mà anh hết lòng tin tưởng lại có thể nói với tình cũ về mình như vậy. Niềm tin trong anh hoàn toàn sụp đổ. Hẳn nào việc anh mất điện thoại vợ cũng không phát hiện ra. Cô ấy đâu còn thực lòng quan tâm tới anh. Anh tiếp tục những tin nhắn mùi mẫn khác, chưa thấy vợ nhắn lại, anh giả làm người yêu cũ nháy máy. Vợ dập máy đi và nhắn lại "em đang bận!". Anh quyết định giả làm người yêu cũ rủ vợ đi gặp riêng, không ngờ vợ đồng ý.
Đến lúc này anh nghĩ mình phải hạ màn. Nhật Hoàng dù rất bận việc, quyết định gác lại tất cả để đi gặp vợ. Khi thấy bóng vợ mình vừa xuất hiện, anh chỉ thẳng mặt "Em quá tồi khi là kẻ ngoại tình!". Vợ anh mặt bình thản chìa ra một chiếc điện thoại mới: "Anh dùng chiếc điện thoại này đi. Trong này có số cũ của anh mà tôi đã đi khôi phục lại. Tôi biết việc anh giả làm người cũ nhắn tin cho tôi từ rất lâu rồi. Tôi tâm sự với họ như chính với anh đó. Anh không tin phải không? Bởi vì anh luôn đa nghi. Tôi gặp anh hôm nay cũng để nói anh hãy dừng ngay trò trẻ con này đi. Là vợ chồng, nếu không tin tưởng vào tình cảm thì nên dừng lại. Tôi đã ký vào đơn và chỉ chờ anh nữa là chúng ta giải thoát. Tôi cảm thấy bị xúc phạm nặng nề khi tình cảm của mình bị đem ra thử thách, khi chuyện vợ chồng trở thành một trò tiêu khiển của anh!". Nói xong, chị để chiếc điện thoại xuống bàn và dời đi luôn.
Nhật Hoàng ngồi thụp xuống ghế. Hóa ra lâu nay chính anh là nạn nhân của trò thử thách mà mình đặt ra. Anh tưởng mình đã hiểu vợ nhưng hóa ra không phải. Anh cảm thấy mình chống chếnh và sắp mất tất cả. Nhật Hoàng hối hận về trò đùa của chính mình.

Suýt mất vợ vì thói quen “kiểm soát” qua cuộc gọi Facetime

Đang ngồi chơi ở nhà bạn, chuông điện thoại reo, chị giật bắn mình như phản xạ. Chị vội vồ lấy cái điện thoại, chồng chị, đang gọi đến bằng facetime.

Sau một vài câu hỏi han đại loại như “vợ đang ở đâu, đang làm gì đấy, bao giờ về”, anh còn bắt chị quay điện thoại một vòng quanh xem chị có đúng là ở nhà bạn không, xung quanh còn có ai nữa. Mặc dù rất ngượng với bạn bè nhưng trước áp lực của chồng chị đành cầm điện thoại quay khắp một vòng.

Đọc nhiều nhất

Tin mới