Lấy vợ xấu

Có lẽ giờ tôi mới hiểu vợ xấu cũng chưa hẳn là vợ mình nếu mình không biết trân trọng và yêu thương.

Thời sinh viên, tôi yêu một cô sinh viên người thành phố rất xinh đẹp, nhưng rút cuộc tôi bị cô ta đá. "Rút kinh nghiệm” tôi quyết định chọn cô vợ ở quê với tiêu chuẩn nhan sắc có xấu một chút nhưng phải siêng năng, có học.

Thắm là một cô giáo mà tôi hướng tới, về nhan sắc thì Thắm thuộc loại “Thường thường bậc trung” với một chiều cao khiêm tốn, một mét năm hai, bù vào đó là sự chịu khó siêng năng. Tôi quen chớp nhoáng, và đi đến quyết định “Lấy vợ phải cưới liền tay”.

Ngày tôi cưới, bạn bè đều hết sức ngạc nhiên, vì tôi đẹp trai có bằng cấp, lại được làm việc ở một công ty liên doanh nước ngoài. Trong khi đó Thắm chỉ là một giáo viên cấp một, có thân hình đẫy đà, nếu so với tôi thì quả là một trời, một vực.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Có không ít người bạn nói thẳng với tôi: “Cậu đẹp trai, hào hoa phong nhã, lại có bằng cấp, nghề nghiệp lương cao, tán em nào chẳng được, sao lại lấy cô vợ xấu hơn cậu đến vậy?”. Tôi tự hào nói: “Các cậu có nghe các cụ nhà ta ngày xưa nói: “Vợ đẹp là vợ của người ta” không? Thà mình lấy vợ xấu một chút nhưng là của mình”.

Thực ra mà nói, tôi “chấm” Thắm ở tính nết dịu dàng, không ăn diện, khéo vun vén và nhất là nấu ăn ngon. Chính vì lẽ đó mà tôi rất yên tâm vì đã có vợ lo toan mọi việc ở nhà, nên một tuần tôi chỉ về nhà ngày thứ bảy, chủ nhật rồi lại đi ngay lên cơ quan. Tôi thoải mái la cà cùng bạn bè sau giờ làm việc như nhậu nhẹt, cặp bồ đi qua đêm...

Thắm không nói gì nàng cứ lặng lẽ đi dạy và chăm lo công việc nhà chồng. Nhưng khi đứa con gái đầu lòng ra đời, thì tính tình của Thắm thay đổi, nàng lên tiếng yêu cầu tôi phải có trách nhiệm với vợ con. Tôi nói với nàng rằng: “Cô làm dâu thì phải gánh vác giang sơn nhà chồng, nâng khăn sửa túi cho chồng, tại sao cô lại bảo tôi phải chăm lo cho mẹ con cô?”.

Nghe tôi nói vậy mẹ tôi lại hùa vào lớn tiếng bênh vực tôi, mắng mỏ Thắm thậm tệ. Trong lúc Thắm và mẹ tôi lời qua tiếng lại, mẹ tôi đã nói: “Con tao không lấy mày thì có mà ma nó lấy, không tin mày thử đi ra ngoài đường xem có ai ngó tới mày không?”. Thắm nhìn tôi, như để thẩm định lại lời nói của mẹ chồng có đúng vậy không.

Tôi ra vẻ đắc ý xác nhận: “Tôi cưới cô về để có người đẻ con và chăm sóc ba mẹ tôi thôi chứ nhan sắc thì cô còn thua xa những con bồ trước đây của tôi”. Sau khi nghe tôi nói xong Thắm vào phòng thu dọn đồ đạc, ra khỏi nhà mà không hề nói thêm một lời nào. Lúc đầu, ba mẹ tôi và tôi nghĩ Thắm chỉ dọa cả nhà vậy thôi nhưng không ngờ Thắm ra đi thật sự, mặc cho con kêu khóc.

Tôi nghĩ, thế nào nhớ con Thắm cũng sẽ quay về, vấn đề là thời gian thôi. Thắm đi được một ngày mà cả nhà tôi nháo nhào vì không có ai lo chuyện cơm nước, lau dọn nhà cửa... Bởi vì từ ngày Thắm về làm dâu, ngoài việc đi dạy ra thì mọi việc trong gia đình đều dồn lên đầu cô ấy. Mẹ tôi đã quen với cảnh nhàn hạ kể từ khi có dâu, nay phải đương đầu với công việc nội trợ thường ngày bà không thể nào chấp nhận được, nên mọi sinh hoạt trong gia đình tôi bị đảo lộn hoàn toàn.

Ngay cả đến con gái tôi, cũng không có ai đưa đón, tối đến, nhớ mẹ khóc suốt đêm. Tôi điện thoại gặp Thắm: “Nếu cô không về tôi sẽ ly dị với cô”. Nghe xong cô ấy bình thản nói: “Ly thì ly, ngoài tôi ra chẳng ai dám đến mà hầu hạ gia đình anh cả”. Tôi tìm cách nói lời xin lỗi cô ấy nhưng đều vô ích, Thắm cương quyết đòi ly hôn.

Cả gia đình tôi và tôi lúc đầu cứ nghĩ: Tôi đẹp trai lấy vợ xấu lại ở nhà quê là có thể biến cô ta thành kẻ nô lệ như ô sin. Nhưng chúng tôi đã nhầm to. Với một phụ nữ như Thắm dù không nhan sắc mặn mà nhưng có học thức và có bản lãnh, thì Thắm chẳng bao giờ để ai lăng mạ và xem thường mình, kể cả chồng và gia đình chồng.

Giờ thì tôi mới thấm thía đạo nghĩa vợ chồng là không có đẳng cấp mà chỉ có tình yêu thương và sự thông cảm sẽ chia. Hiện nay ba mẹ tôi và tôi đang ân hận là làm thế nào để Thắm trở về với tôi, nếu không tôi sẽ mất một người vợ tốt. Ba mẹ tôi mất người con dâu tốt. Có lẽ giờ tôi mới hiểu vợ xấu cũng chưa hẳn là vợ mình nếu mình không biết trân trọng và yêu thương.

Khi vợ xấu “vùng lên“

Bằng chứng là từ ngày vợ “vùng lên”, anh đã trở nên luộm thuộm và úi xùi như xưa. Sau nữa thì anh lo sốt vó...

Tối qua, vợ chồng đang chuẩn bị đi ngủ thì Trí sau khi săm soi cận mặt Hằng bèn phán: “Kiểu này phải đưa vợ đi thẩm mỹ thôi. Đã không xinh mà dạo này càng xuống cấp trầm trọng. Con gái thì phải mặt hoa da phấn chứ mặt vợ vừa sần vừa sạm đen lại mồ hôi bóng nhờn!”.

Tối chiêu làm đẹp…đuổi chồng

Thế nhưng, thay vì dịu dàng, hiền thục để kéo chồng về thì cô ấy lại lao vào cuộc đua với những cô nhân tình của tôi.

Đã bốn năm rồi tôi không gặp chị. Trong ký ức của tôi, chị là một phụ nữ mặn mà, duyên dáng dù thật sự chị không có nét nào đẹp: mũi to, môi dầy, da đen, vóc dáng khá thô.

Sau một cơn say

Cô là người không thích uống rượu và cũng chẳng uống được nhiều. Nhưng, tối hôm đó cô đã say.

Cô không biết mình đã về nhà bằng cách nào. Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, bên cạnh là chồng: “Em tỉnh rồi à? Có mệt lắm không?”, vẻ mặt chồng cô không giấu nổi sự lo lắng. “Mệt thì không nhưng đau đầu”. Chồng cô đưa tay lên bóp đầu cho vợ, giọng nhẹ nhàng: “Có đói bụng không, để anh nấu cái gì ăn nhé. Đêm qua, nôn hết sạch rồi còn gì”. “Em nôn á?”, “Chứ còn gì nữa… Anh phải đi lau nhà, rồi giặt drap cả đêm đấy”. Cô cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua nhưng đầu nặng trịch không nhớ được gì. Điều duy nhất cô nhớ được là cô đã uống rất nhiều rượu vì giận anh.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Anh hứa sẽ cùng cô đến dự bữa tiệc nhưng đến sát giờ anh lại gọi điện báo không đến được. Sếp của anh có việc đột xuất rất quan trọng muốn anh đi cùng. Là trợ lý, được sếp tin tưởng, anh không thể từ chối. Không chờ anh nói hết câu, cô cúp máy cái rụp. Nước mắt chực trào ra. Anh đâu biết tối nay cô còn cần anh hơn cả sếp của anh. Cô không muốn một mình đến đó, một nơi rất đông người, có cả người đã từng lừa dối, từng làm trái tim cô tổn thương, người đó cũng là khách mời. Cô muốn có anh đi cùng, không phải để phô diễn cảnh vợ chồng hạnh phúc trước mặt người đó mà chỉ để cho anh ta thấy: cuối cùng cô cũng đã tìm được người đàn ông xứng đáng với mình.

Cô diện bộ cánh đẹp nhất, trang điểm cầu kỳ hơn mọi ngày. Gạt những giọt nước mắt giận hờn, cô tự tin bước ra khỏi nhà. Bạn bè thoáng vẻ ngạc nhiên khi thấy cô đến muộn và chỉ có một mình: “Xin lỗi mọi người nhé, chồng mình có chút việc đột xuất, sẽ đến sau”. Cô nói điều trong lòng cô không nghĩ. Cô ngồi xuống ghế, thoáng nhìn đã nhận ra anh ta đang ngồi đối diện với mình. Bên cạnh anh ta là một cô gái nhỏ nhắn, trẻ trung trong chiếc váy cổ bèo màu hồng nhạt. Cô cười rất tươi chào họ. Anh nhìn cô, cái nhìn không khác ngày xưa là mấy nhưng nó không làm cô bối rối nữa. Cô lờ đi, chủ động chuyện trò vui vẻ với mọi người. Đang giữa bữa tiệc, anh ta và cô gái đứng lên xin phép về trước. Họ khoác tay nhau, thân mật, tình tứ ra dáng một cặp tình nhân lướt qua mặt cô... Một cảm giác chao vào lòng cô nhưng cô biết chắc đó không phải là sự tiếc nuối hay ghen tị.

Cô ngồi lại cùng bạn bè tới khuya. Uống vì niềm vui của bạn và nhiều hơn là vì giận chồng nên cô say. “Em có biết nhìn em say anh lo thế nào không?”. “Việc gì phải lo cho em?”. Anh ôm cô vào lòng: “Em là vợ anh, không lo cho em thì lo cho ai?”. “Thế anh mới biết lúc anh say, em cũng lo cho anh nhiều như thế nào”. “Anh biết rồi mà. Tối qua anh không thể sắp xếp được chứ anh đâu muốn để em đi một mình như vậy. Anh thực sự rất áy náy”, chồng cô hôn nhẹ lên má vợ thay lời xin lỗi. Rồi anh bưng bát phở bốc khói tự tay mình nấu, giục nịnh cô ngồi dậy và bón cho cô ăn. Khóe mắt ươn ướt vì hạnh phúc, cô tủm tỉm cười: “Mình thật ngốc nghếch khi cố uống thật say chỉ vì một lý do vớ vẩn”.

Đọc nhiều nhất

Tin mới