Khổ vì người yêu lẳng lơ

Cô ấy nói yêu tôi nhưng lại buông lời lửng lơ với những người đàn ông khác, trong đó có sếp của tôi.

Khi tôi hỏi thì cô ấy chối và bảo rằng chỉ là xã giao trong công việc. Cho đến thời gian gần đây, tôi thấy cô ấy đi ô tô chung với sếp thì nỗi nghi ngờ càng lớn lên trong lòng. Dù vậy, cô ấy vẫn nói yêu tôi, còn với người khác chỉ là chót lưỡi, đầu môi. Tôi rất băn khoăn, có lúc nản lòng, không muốn tiếp tục mối quan hệ này. Bạn bè cũng khuyên tôi nên chấm dứt nếu không muốn sau này sẽ bị vợ cắm sừng…

Đức Lê (tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu)

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Bạn thân mến,

Xã giao trong công việc hoàn toàn khác với sự lẳng lơ, đầu mày cuối mắt, liếc dọc, liếc ngang. Nếu đã có người yêu thì người con gái bao giờ cũng muốn giữ khoảng cách với những người đàn ông khác để tránh gây hiểu lầm cho người yêu của mình. Thùy mị, nết na là những đức tính nơi người phụ nữ luôn chinh phục cánh mày râu. Ngược lại, một người con gái mà với gã đàn ông nào cũng tỏ vẻ thân thiết thái quá khiến người ngoài nhìn vào cũng khó tin vào sự trong sáng của họ thì chỉ làm người ta ngờ vực, thiếu tôn trọng.

Người yêu của bạn, ngoài việc lẳng lơ với những người đàn ông khác còn có mối quan hệ khá đặc biệt với sếp bạn. Điều đó cho thấy bạn có rất nhiều nguy cơ bị gây khó dễ trong công việc. Không có gì bảo đảm cô ấy yêu một mình bạn, còn với người khác chỉ là chót lưỡi, đầu môi. Tốt nhất là bạn nên nói thẳng với cô ấy suy nghĩ của mình, rằng bạn thấy khó chấp nhận việc người yêu liếc mắt, đưa tình, đi chơi riêng với người đàn ông khác. Bạn hãy yêu cầu cô ấy cư xử đúng mực để không gây hiểu lầm và khiến bạn khổ tâm. Nếu cô ấy chấp nhận thì các bạn có thể tiếp tục; nếu không thì bạn nên lưu ý lời khuyên của bạn bè.

Phá nát gia đình vì thích lẳng lơ

Vợ anh, đến lúc này, ra tòa mà vẫn như thế, vẫn nói dối, vẫn lấy nước mắt để được lòng người.

Trước tòa, chị khóc hết nước mắt, bảo mình thương chồng, thương con như thế, hy sinh như thế, nhưng chút lỗi lầm chồng cũng không thể tha thứ cho chị làm lại. Chỉ có anh hiểu là anh không còn đủ bao dung với người như chị được nữa.

Chị nói là anh khiến chị cô đơn quá, anh đi công tác nhiều khiến chị vò võ, lúc đau ốm nhìn quanh cũng chỉ thấy có mấy đứa con thơ. Người ta tấn công chị, và chị đã ngã lòng. Đó là phút yếu đuối của người đàn bà thấy mình cô độc. Tòa hỏi, anh có thể thông cảm và cho chị một lần làm lại không, anh lắc đầu, nhấn mạnh ý muốn ly hôn. Hai đứa con, khi tòa hỏi đến, chúng cũng trả lời làm mọi người ngạc nhiên: Tùy ba con ạ!

Anh không thể nào nói hết trước tòa được, chẳng lẽ trước bàn dân thiên hạ mà đi kể xấu vợ để dành phần đúng cho mình? Anh vốn coi khinh những người đàn ông như thế. Vợ anh, đến lúc này, ra tòa mà vẫn như thế, vẫn nói dối, vẫn lấy nước mắt để được lòng người.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Trong suốt quá trình hôn nhân, anh không nhớ bao nhiêu lần mình đã phải tha thứ cho vợ. Vợ anh, như một người bạn thân thiết của anh đã nói là “lẳng lơ bẩm sinh”. Cái tính lẳng lơ ấy, lúc yêu nhau thì nó là ngọt ngào, đẩy đưa, duyên dáng, quyến rũ. Lúc lấy về, thời gian đầu anh vẫn chết mê chết mệt vì vợ. Nhưng rồi khi hai đứa trẻ ra đời, anh dần nhận ra vợ mình “không ổn”.

Có hai con, mà vợ ăn mặc lúc nào cũng như con gái mới lớn, váy ngắn, áo ôm khít rịt, ngực hở. Anh nói thì chị bảo anh lạc hậu, còn để yên vợ muốn mặc sao thì mặc, ra ngoài với vợ, thấy hàng tá ánh mắt của đàn ông dán chặt vào vợ mình, anh khó lòng mà không ghen. Nói chuyện với đàn ông khác, bất cứ là bạn chồng, đối tác chồng, đồng nghiệp hay người dưng ngoài đường, chị cũng chỉ một kiểu ngọt ngào xiêu lòng như thế, mắt mơ màng đắm đuối như thế, thân thể đong đưa như thế.

Có lúc, anh sợ mình nghĩ xấu cho vợ, là vợ mình hình như đang ra sức quyến rũ đàn ông. Một lần anh đã nổi trận lôi đình, vì nghe một người bạn vợ kể lại, hôm họp lớp cấp 3 cũ dịp Tết, vợ anh ăn mặc “bốc lửa” đến mức thu hút mọi ánh nhìn của đám đàn ông, trở thành “tâm điểm”. Lúc ăn nhậu say sưa xong, nhiều người đàn ông đã lợi dụng bia rượu, ôm ấp, lạm dụng vợ anh mà vợ anh chẳng để ý gì, ai có nhắc, chị cười cười bảo: Lâu lâu đãi anh em chút mà!

Nhiều biểu hiện của vợ khiến anh thấy mất lòng tin, nhưng còn yêu vợ nhiều, anh an ủi: Thôi đành chấp nhận cái tính “hơ hớ” của vợ, miễn giữ thủy chung là được. Mà bù lại, chị cũng là người siêng năng, chiều chuộng chồng con.

Lần đầu tiên anh phát hiện vợ ngoại tình là với người bạn cũ của vợ. Anh bạn này lâu nay đi làm ăn xa, trở về đã là một “doanh nhân thành đạt”. Gặp lại, thấy vợ anh tươi tắn mát mẻ đã đeo đuổi. Và không khó khăn gì lắm để vợ anh ngã vào vòng tay người này. Mối quan hệ diễn ra chừng một tháng thì anh được người bạn của vợ “mật báo”. Anh đến tận khách sạn nơi hai người đang hú hí, bắt tại trận.

Gã nhân tình sau đó cao chạy xa bay. Còn chị thì khóc lóc, van xin, lạy lục anh tha thứ. Hai đứa con, lúc ấy mới hơn 10 tuổi đã khóc xin bố tha thứ cho mẹ, để gia đình còn nguyên vẹn.

Lần thứ hai là khi con gái lớn lúc ấy 15 tuổi, đi học về chạy vào phòng khóc. Anh vốn thường gần gũi, chia sẻ với con đã vào năn nỉ, hỏi han, cuối cùng nó mới nói thật và bắt ba không được bỏ mẹ. Nó nghe mấy đứa bạn nó nói, mẹ mày với ba thằng Kim ngoại tình với nhau, đi họp phụ huynh toàn ngồi sát nắm tay nhau rù rì rồi dẫn vô khách sạn, bị mẹ thằng Kim phát hiện rượt chạy quá trời…

Sự việc sau đó anh không xác minh được, vì vợ anh chối và anh cũng không có can đảm tìm hiểu kĩ hơn. Anh an ủi con rằng đó chỉ là lời đồn thổi. Nhưng anh biết các con càng ngày càng mất đi niềm tin ở mẹ. Đứa nhỏ, mới học lớp 8 cũng về nói với anh, mấy đứa bạn con nói mẹ mày đi họp phụ huynh xong về đi karaoke với mấy ông phụ huynh dê xồm…

Anh tưởng như có thể nhắm mắt vì con, cho con không mất mẹ, không tìm hiểu sâu mọi việc, và tìm quên bằng cách lao vào làm ăn, những chuyến công tác xa. Thế nhưng sự trốn tránh của anh càng khiến mọi sự thêm tồi tệ.

Trong một chuyến đi công tác, anh nghe hai đứa con gọi anh, khóc nức nở: Ba ơi, mẹ với chú Tứ bạn ba dẫn nhau về nhà. Mẹ tưởng hai chị em con đi học thêm, mà bữa nay ngày lễ nên tụi con được nghỉ. Em Ly thấy vậy sợ khóc quá trời ba ơi… Câu nói của các con khiến anh đau điếng người.

Vợ anh đã vượt quá xa chuyện lẳng lơ thông thường. Chị đã có những hành động vượt quá luân thường đạo lý, chà đạp lên lòng bao dung của chồng, và nghiêm trọng hơn là làm mất niềm tin và tổn thương tinh thần các con mình. Anh thấy hối tiếc vì mình đã rộng lượng đến mức nhu nhược, đã trốn tránh sự thật, mong gia đình mình không bị chia cắt mà dung dưỡng cho cái xấu, giờ đây khiến các con rơi vào hoảng loạn.

Anh bay vội về. Ngay trong hôm ấy, tờ đơn ly hôn được đưa ra, dù có bao nhiêu nước mắt, bao lời giải thích và xin lỗi, hứa hẹn. Lòng anh đã chai sạn yêu thương. Người mẹ này cũng không cần cho các con anh nữa.

Kết thúc phiên tòa, người vợ vẫn nước mắt ngắn dài cầu xin lời tha thứ. Anh âm thầm dẫn các con ra về. Ngoài đường, mé trước cổng tòa, anh thấy chiếc xe hơi rất quen đậu. Bên trong tay lái, chỗ cửa kính hạ xuống là một gương mặt cũng rất quen, hình như đó là người đàn ông mà anh vẫn thấy lén lút đưa đón vợ anh trong những ngày tháng ly thân trước khi họ ra tòa…

Chồng bạt tai, vợ nộp đơn!

Thực ra, họ làm vậy chỉ là để thỏa mãn cái tôi quá lớn của bản thân, để dằn mặt chồng, mà quên mất “cái thiệt” đi liền sau đó.

Dù vẫn yêu chồng, vẫn muốn vợ chồng gắn bó, nhưng đụng chuyện lớn nhỏ gì cũng đòi ly hôn có vẻ như đã thành thói quen của không ít bà vợ. Thực ra, họ làm vậy chỉ là để thỏa mãn cái tôi quá lớn của bản thân, để dằn mặt chồng, mà quên mất “cái thiệt” đi liền sau đó.

Chồng bạt tai, vợ nộp đơn!

Mới đây, Tòa án nhân dân Q.Cái Răng (TP. Cần Thơ) đã xét xử vụ đơn phương xin ly hôn của chị Nguyễn Thị Diệu.

Theo chị Diệu, năm 2007, chị kết hôn với anh Dương Hoàng Thái, chung sống được hai năm thì bắt đầu phát sinh mâu thuẫn, vợ chồng thường xuyên cãi vã. Anh Thái hay rượu chè, cờ bạc, không chí thú làm ăn, không quan tâm, lo lắng cho gia đình, bỏ bê nhà cửa, con cái. Dù vợ đã nhiều lần khuyên nhủ nhưng Thái vẫn không chịu sửa đổi, thậm chí còn đánh cả vợ.

Trái với những gì vợ “tố”, anh Thái cho rằng nguyên nhân vợ anh xin ly hôn là do anh lỡ bạt tai vợ và đó cũng là lần đầu tiên anh đánh vợ. Anh kể, anh sống chung với gia đình nhà vợ nên đôi khi có nhiều chuyện đụng chạm, bực bội trong lòng không nói ra được. Diệu đã không thông cảm, chia sẻ với chồng mà còn dựa thế nhà cha mẹ mình “bắt chẹt” anh. Mỗi lần vợ chồng cãi nhau, dù lớn hay nhỏ Diệu cũng đòi ly hôn. Biết tính vợ chỉ dọa chứ không làm thật nên anh Thái luôn nhịn cho trong ấm ngoài êm. Vừa rồi, vợ chứng nào tật ấy, nóng quá không kiềm chế được, anh lỡ đánh chị một bạt tai. Vậy là chị đùng đùng viết đơn ly hôn bắt anh ký. Anh đã xuống nước năn nỉ chị suốt cả tuần mà chị vẫn nộp đơn ra tòa. Thật lòng anh Thái vẫn thương vợ con, vẫn hằng ngày phụ vợ chăm lo kinh tế gia đình, nuôi dạy con cái và chưa có khoảng thời gian nào vợ chồng anh mâu thuẫn đến độ phải ly thân. Đến nước này thì chị Diệu mới lí nhí thừa nhận vẫn còn tình cảm với chồng, hai vợ chồng vẫn “ăn chung, ngủ chung” với nhau dù đã nộp đơn xin ly hôn.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Những trường hợp chuyện bé xé ra to như chị Diệu không hiếm. Theo một vị thẩm phán của tòa này, thông thường cứ mười vụ xin ly hôn thì có một vụ không nhằm mục đích ly hôn mà chỉ muốn “dằn mặt” bạn đời. Đối với những cặp đôi này, khi hòa giải, chỉ vài ba câu hỏi là nhận ra nội tình ngay và thường sau phiên hòa giải, người trong cuộc xin rút lại đơn. Tuy nhiên, không phải trường hợp nào tòa “nhận ra” thì cũng hòa giải thành công, nhất là khi “đối phương” cảm thấy bị tổn thương và chuyện đã vượt ngưỡng chịu đựng của họ.

Già néo đứt dây

Là trường hợp của vợ chồng anh Nguyễn Thanh An và chị Trần Thu Thủy (Q.Tân Phú, TP.HCM). Cho rằng chồng không chung thủy, thường xuyên đi sớm về muộn bỏ mặc vợ con và có thái độ vũ phu với vợ, chị Thủy đơn phương nộp đơn xin ly hôn. Anh An tuy không ký vào đơn nhưng khi ra tòa, anh lạnh lùng gật đầu, mong muốn được ly hôn. Trước tòa, khi chị Thủy kể không kịp thở về “tội lỗi” của chồng, anh vẫn giữ thái độ im lặng, chịu đựng. Có lẽ nhận ra sự “bất thường” nên chủ tọa liên tục đặt ra những câu hỏi gợi mở, chia sẻ dành cho anh, anh vẫn không một lời biện minh. Tòa nhiều lần khuyên anh và chị suy nghĩ lại, anh lạnh lùng, dứt khoát. Cuối cùng, tòa phải tuyên bố chấp thuận cho anh chị ly hôn. Chị Thủy òa khóc nức nở.

Gặp anh An sau phiên tòa, anh tâm sự, sức chịu đựng của mỗi người có hạn nhưng vợ anh đã không nghĩ đến điều đó. Lần đầu tiên vợ đòi ly hôn, anh rất buồn và hụt hẫng. Lần thứ hai anh không buồn nữa mà lại thấy đau vì vợ không tôn trọng anh, xem thường cuộc sống vợ chồng. Rồi lần ba, lần bốn… mà lần nào nguyên nhân cũng chỉ từ những việc cỏn con trong nhà, như việc chị nhờ anh trên đường đi làm về mua giùm chị mớ rau, anh lỡ quên. Chuyện nhỏ xíu mà chị càm ràm cả buổi, bực bội anh quát lại, vậy là chị bù lu bù loa đòi thôi nhau. Hay như chuyện chị soạn ra bản phân công công việc nhà, từ chuyện ủi đồ, rửa chén đến lau nhà cũng phó cho chồng. Anh không đồng ý, chị cay cú: “Vậy thì thôi đi, anh kiếm con khác về mà hầu hạ”.

Rất nhiều chuyện tương tự như vậy, anh An phải nhẫn nhịn cho qua. Công việc của anh phải thường xuyên tiếp đối tác sau giờ làm, trước khi cưới chị cũng biết rõ điều đó, nhưng vẫn hoạnh họe chồng. Lần nào anh về muộn chị cũng mặt nặng mày nhẹ, anh gọi cửa phải chờ hơn nửa tiếng chị mới ra mở. Hôm rồi không kiềm chế được, vợ chồng cãi vã, anh lỡ nặng lời, chị khăn gói bỏ về bên ngoại không quên để lại tờ đơn xin ly hôn trên bàn. Cho đến khi có giấy mời của tòa anh mới biết chị còn viết thêm một lá khác gửi tòa. Anh đã tìm gặp chị khuyên nên rút lại đơn, nhưng chị cự tuyệt, thách thức. Anh thở dài: “có lẽ đến lúc tôi phải chấp nhận sự mất mát này”.

Có đặt mình vào vị trí của đối phương, mới cảm nhận được hết mức độ tổn thương của việc “hở ra là đòi ly hôn”. Thế nhưng, khi “máu nóng” đã bốc lên, ít ai chịu đặt mình vào vị trí của người khác mà thường hành xử theo bản năng nhằm thỏa mãn cái tôi của mình. Những giọt nước mắt muộn màng của chị Thủy sau phiên tòa đã không còn cứu vãn được gia đình.

Quên để vượt qua “cái nư”

Theo tiến sĩ Võ Văn Nam, giảng viên Khoa Tâm lý giáo dục, Trường Đại học Sư phạm TP.HCM, sử dụng chiêu “đòi ly hôn” hoặc đơn phương nộp đơn xin ly hôn để dọa người bạn đời thì chẳng khác nào đang chơi dao hai lưỡi, người đứt tay đầu tiên là người cầm dao. Mặt khác, việc vợ chồng đang chung sống với nhau, giận dỗi đòi ly hôn cũng là một hành động xúc phạm, không tôn trọng bạn đời. Tâm lý đàn ông thường hiếu thắng nên đừng bao giờ thách thức họ. Ban đầu họ cũng không muốn ly hôn, nhưng nếu cứ bị vợ thách thức, chắc chắn sẽ nổi tự ái, “muốn tới đâu thì tới”. Vì thế, nếu thật sự không muốn gia đình đổ vỡ, con cái bơ vơ thì người trong cuộc nên biết kiềm chế cảm xúc.

Thực tế, việc “lạm dụng” này chỉ là giải pháp bất đắc dĩ của các bà vợ, trong một lúc không kiềm chế được, nhằm giải tỏa nỗi ấm ức của mình. Việc này thường xảy ra đối với những phụ nữ không làm chủ được cảm xúc. Ngay từ đầu, họ đã mang cảm giác bị thiệt thòi trong gia đình và luôn có tâm lý muốn "vùng lên". Tiến sĩ Võ Văn Nam chia sẻ thêm, do cuộc sống hằng ngày phụ nữ thường chịu nhiều áp lực, vừa đi làm, vừa chăm sóc con cái, nhà cửa, thậm chí còn chăm luôn cả chồng. Trong khi đó, ông chồng chỉ mỗi việc đi làm rồi về xem ti vi, đọc báo, rảnh rỗi thì tụ tập với bạn bè. Suy nghĩ mình đang phải chịu đựng bất công đã vô tình khiến chị em nghĩ đến những điều tiêu cực như ly hôn, ly thân.

Theo tiến sĩ Nam, để tránh được tình trạng mỗi lần “bốc hỏa” là mỗi lần đòi ly hôn, trước hết người phụ nữ phải tạm quên đi cái gọi là bất công, thiệt thòi của bản thân. Đừng nghĩ đến đổ vỡ mà hãy nghĩ đến những điều tốt đẹp phía trước: một gia đình êm ấm, hòa thuận, con cái ngoan hiền... Khi ấy, tự thân mỗi người sẽ thấy trân trọng hơn cuộc sống hôn nhân, trân trọng bạn đời. Chị em đừng tự ám thị mình đang chịu thiệt thòi vì lâu dần điều đó sẽ hình thành những suy nghĩ tiêu cực trong tiềm thức.

Ông bà ta có câu “chén trong sóng còn khua”, vợ chồng không thể tránh khỏi những xung đột, quan trọng là phải biết kiềm chế và biết dừng đúng lúc, đừng để chén nước đổ đi rồi không thể hốt đầy lại được.

Đọc nhiều nhất

Tin mới