Giật chồng chớ có giết người đâu mà làm dữ vậy!

Lần này, tại sao tôi lại quyến luyến, khổ đau với một người đàn ông đã mất tự do như vậy?

Khi gặp Tuấn lần đâu trong lễ ký kết đối tác chiến lược giữa hai công ty, tôi nói với chị sếp của mình: “Em sẽ cua ông này”. Chị sếp dí ngón tay vô trán tôi đe: “Đừng có lộn xộn, người ta có vợ con rồi”.

Tôi lơ đễnh hỏi lại “Vậy hả?” nhưng trong tâm trí thì đặc biệt lưu ý người đàn ông có những ngón tay rất dài như tay nghệ sĩ chơi đàn ấy. Chẳng biết sao tôi đặc biệt thích những người đàn ông như vậy.

Khi công ty chiêu đãi, vô tình tôi ngồi cạnh Tuấn. Cơ hội tự đến và tôi cảm thấy ông trời đã có sự sắp đặt khi cho tôi gặp anh, thích anh và lại được ngồi gần anh.

Chiến lợi phẩm đầu tiên tôi mang về hôm đó là số điện thoại của anh để rồi buổi tối rất muộn, tôi nhắn “chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp”.

Không thấy anh trả lời. Tôi trằn trọc suy nghĩ lung tung. Anh đã ngủ nên không thấy hay vợ anh bắt gặp tin nhắn đã làm khó cho anh? Hay anh không thích làm bạn với tôi? Không có lẽ vì buổi chiều anh nói chuyện rất vui kia mà?

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Sáng hôm sau anh gọi lại. Tôi thở phào. Ra là hôm đó anh mệt vì tiệc tùng nên ngủ sớm. Anh chúc tôi ngày mới vui vẻ. Giọng anh thật ấm. Cả ngày hôm đó tôi làm việc không biết mệt. Tôi mong cho mau đến tối để được nhắn tin chúc anh ngủ ngon…

Cuối cùng thì cái gì phải đến đã đến. Tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi anh. Tuy không nói ra nhưng trong lòng tôi rất mãn nguyện. Phải nói rằng, tôi chưa bao giờ thất bại trong những “ca” như thế này. Tuấn không phải là người đàn ông đầu tiên bị tôi giành khỏi gia đình.

Tôi có một sự hứng thú đặc biệt đối với những người đàn ông đã có vợ, đặc biệt tôi rất ghét những người phụ nữ của họ. Tại sao họ có mà tôi thì không? Vì vậy, tôi phải giằng lấy người đàn ông của họ dù sau đó có khi mối quan hệ chẳng kéo dài bởi tôi là người cả thèm, chóng chán.

Nhưng với Tuấn thì khác. Tôi cảm thấy anh có sức quyến rũ đặc biệt. Hình như tôi yêu anh chứ không đơn giản là sự thèm muốn sở hữu như với những người đàn ông trước đó. Bằng chứng là tôi đã có anh nhưng vẫn khao khát được có và sẽ có anh mãi mãi.

“Anh có lấy em không?”- có lần tôi hỏi Tuấn. Anh nhìn tôi hồi lâu rồi lắc đầu: “Không, vì anh đã có vợ. Tuy cô ấy bệnh, anh không thể gần gũi nhưng anh yêu mẹ của các con anh”. Câu trả lời của Tuấn khiến tôi nổi điên. Tôi túm áo anh: “Vậy còn em? Em thì sao?”. Rất chậm rãi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi: “Em là bạn tình, một người bạn tình tâm đầu ý hợp”. Tôi xô anh ra thở dốc. Có cái gì đó chèn lên ngực khiến tôi không thở nổi.

Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi bắt đầu đổi chiến thuật. Tôi nhắn tin cho vợ anh, ban đầu thì vờ làm như mình là một người tốt bụng, tôi báo cho vợ Tuấn biết anh có người đàn bà khác bên ngoài. Câu trả lời mà tôi nhận được sau rất nhiều tin nhắn là: “Xin cảm ơn”.

Hừ, chị ta là thứ gì vậy? Biết có người khác giật chồng mình mà sao thản nhiên đến lạ. Tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Tôi chính thức nhắn tin, sau đó gọi điện cho vợ Tuấn biết, tôi chính là người yêu của anh. Tôi nghe giọng chị ta hình như rung rung: “Cám ơn cô”.

Trời ơi, tại sao lại cám ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy? Tôi hét lên trong điện thoại: “Chị có khùng không? Tôi giật chồng chị, sao chị lại cảm ơn? Đúng là dở hơi”. Giọng người phụ nữ kia vẫn từ tốn: “Vì cô đã cho anh ấy điều mà tôi không thể cho…”.

Tôi thở dài. Còn chị ta sau một hồi im lặng lại lên tiếng: “Tôi chưa thấy mặt cô nhưng tôi nghĩ chắc là cô đẹp lắm. Và cô giỏi nữa, nếu không thì anh Tuấn sẽ không bao giờ đồng ý. Tôi biết tính chồng tôi mà”.

Lần này, tôi thấy hoang mang thật sự. Tôi mong gặp một người phụ nữ dữ dằn, chanh chua, nói những lời khó nghe để tôi có thể củng cố niềm tin, có thêm động lực để không buông tha người đàn ông của họ. Thế nhưng chị ta làm tôi thất vọng hoàn toàn. Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Chắc là chẳng có mấy người.

Sau cuộc nói chuyện với vợ Tuấn, tôi bức bối quá nên nói với chị sếp: “Theo chị thì em có nên tiếp tục chiếm giữ người đàn ông đó không?”. Chị sếp mở to mắt nhìn tôi: “Em vừa nói cái gì?”. “Ý em là em có nên xúi Tuấn ly dị để cưới em hay không? Em đã nói chuyện với vợ anh ấy…”.

Rồi tôi kể cho chị sếp nghe câu chuyện mà tôi đã giấu chị hơn 1 năm qua. Nghe xong, chị nhìn tôi lom lom: “Cô thật quá đáng. Sướng ích gì mà giật chồng người ta như vậy? Gia đình người ta đang êm ấm, cô lại muốn phá tan là sao? Chị ấy hiền lành, chớ không thì cô ăn axit rồi. Không thấy báo đăng nhan nhản hằng ngày à? Dừng lại đi”.

Cứ tưởng kể ra để được chị chia sẻ cho nhẹ lòng, nào ngờ chị nói như tạt nước sôi vô mặt. Bực quá, tôi sẵng giọng: “Giật chồng chớ có phải giết người đâu mà làm dữ vậy?”. Nói rồi tôi bỏ ra khỏi phòng chị sếp với tâm trạng chới với, hoang mang, không định hướng.

Tôi gọi cho Tuấn, nói cho anh biết là tôi đã gọi cho vợ anh, nói rõ sự thật. “Em có bị làm sao không? Em làm như vậy là giết cô ấy rồi, biết không?”- giọng Tuấn bỗng rung lên.

Có lẽ anh không ngờ tôi lại làm như thế bởi tôi đã thề thốt với anh là sẽ giữ kín mọi chuyện. Vậy mà bây giờ, vì quá yêu anh mà tôi đã không giữ lời. Thế nhưng anh phải biết điều đó chớ sao lại giận giữ với tôi? Bất giác, tôi lặp lại những lời đã nói với chị sếp: “Giật chồng chớ giết người sao mà làm dữ vậy? Anh đừng có quá đáng với em”.

Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. Còn lần này, tại sao tôi lại quyến luyến, khổ đau với một người đàn ông đã mất tự do như vậy?

Nhưng tôi yêu Tuấn thật lòng. Tôi muốn được có anh mãi mãi. Chẳng lẽ mong ước chính đáng ấy lại khó thực hiện đến vậy sao? Hạnh phúc là đấu tranh mà. Nhất định tôi phải đấu tranh đến cùng để giành lấy hạnh phúc cho cuộc đời mình.

Như vậy có gì sai đâu mà sao tôi cứ dằn vặt mãi thế này?

Tôi sợ mang tiếng giật chồng của chị...

Vợ bỗng dưng mê mẩn tiểu thuyết

Nhìn lướt qua tựa mấy cuốn sách nàng vừa "thỉnh" về là biết toàn tiểu thuyết tình cảm lãng mạn, loại sách gần đây vợ tôi bỗng dưng mê mẩn...

Sau cả buổi rong ruổi ở Hội sách, vợ tôi tha về hàng tá túi giấy lớn nhỏ đựng... sách. Nét mặt bơ phờ nhưng giọng nàng vẫn hớn hở vì mua được nhiều sách khuyến mãi, giảm giá. Phụ nữ kể cũng lạ, ai cũng thích mua hàng khuyến mãi bất kể đó là áo quần, thực phẩm hay... sách.

Nhìn lướt qua tựa mấy cuốn sách nàng vừa "thỉnh" về là biết toàn tiểu thuyết tình cảm lãng mạn, loại sách mà gần đây vợ tôi bỗng dưng mê mẩn đến mức đi đâu cũng kè kè bên mình một cuốn. So với các sở thích mua sắm "tốn kém" của phụ nữ thì nghiện sách có vẻ như một sở thích tao nhã và bổ ích hơn cả. Có điều, tôi không khỏi khó chịu khi nội dung những cuốn sách (phần nhiều là do trí tưởng tượng) ấy cứ ám ảnh nàng mọi lúc mọi nơi, nàng đọc rồi cứ đắm chìm trong đó, mơ mộng rồi so sánh, ước ao.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Ai đời xem tiểu thuyết của Dương Thuỵ, nàng cứ ước một ngày nào đó được đi dạo trên những con đường ngập nắng hay được... run lập cập giữa khung trời đầy tuyết của châu Âu bên cạnh "người mộng" của mình (là gái có chồng, tôi không hiểu nàng còn tơ tưởng đến "bạch mã hoàng tử" nào đây?) Nàng kể tôi nghe chuyện công ty mình người ta tranh giành quyền lực, đấu đá, chơi xấu nhau ra sao rồi không quên liên tưởng đến một cuốn tiểu thuyết ăn khách trong đó một vị sếp hào hoa phong nhã luôn ra tay đúng lúc để bảo vệ người yêu cũng là "lính" của mình theo đúng mô-típ "anh hùng cứu mỹ nhân"!

Vợ "lậm" tiểu thuyết đến độ cứ xuýt xoa khi xem đến đoạn nào đó trong cuốn tiểu thuyết dành cho tuổi teen miêu tả nhân vật nam không ngại đường xa giữa đêm khuya khoắt đi mua cho nhân vật nữ món ăn mà nàng ưa thích! Rồi nàng càm ràm sao cuộc sống hôn nhân nhàm chán, tẻ nhạt chứ không lãng mạn, thi vị như trước khi cưới. Sao vợ không thử hình dung nếu hai nhân vật ấy bước ra khỏi tiểu thuyết, liệu họ có còn lãng mạn được như vậy không hay cũng mặt chau mày quạu vì những bài toán cơm áo gạo tiền hay cũng bầm dập bởi những va đập, thăng trầm trong cuộc sống?

Không thể phủ nhận có những cuốn sách hay giúp người đọc mở mang kiến thức, giúp người ta biết đó biết đây bởi đâu phải ai cũng có điều kiện đi khắp thế giới. Xem những cuốn tiểu thuyết viết về những cuộc tình đẹp, những cuộc tranh đấu với kết thúc có hậu theo chân lý "chính luôn thắng tà", người ta cũng thấy lạc quan, tin tưởng hơn vào những điều tốt đẹp bởi cuộc sống trần trụi ngoài đời thực vốn đã đầy rẫy những bất hạnh, khổ đau. Chỉ mong vợ tỉnh táo phân biệt đâu là tiểu thuyết (vốn là sản phẩm của trí tưởng tượng) đâu là cuộc sống thực để biết cách "lãng mạn hoá" cuộc sống hôn nhân của mình bằng những hành động thiết thực thay vì cứ mơ mộng viễn vông, đừng mải mê đắm chìm trong những cảm xúc ảo bởi đời thực không thiếu những thứ đáng yêu, đáng quý hơn nhiều.

Đọc nhiều nhất

Tin mới