Em đã gây nên tội gì?

Em khổ tâm biết bao nhiêu, em đã gây nên tội gì để anh phải kìm kẹp quá đáng như vậy?

Chúng mình quen nhau những 5 năm trời đầy ắp những kỷ niệm ngọt ngào lẫn cay đắng, tưởng thế là đã hiểu nhau nhiều lắm. Bao nhiêu mơ ước về một mái nhà đơn sơ với những đứa con thật là hạnh phúc cuối cùng cũng trở thành sự thật khi chúng mình tổ chức đám cưới.

Ai cũng nói em có phước khi lấy được một người đàn ông hơn tuổi và yêu thương mình thật lòng. Đối với em, lúc đó thật hạnh phúc biết bao. Đơn giản vì từ đây mình đã có một bóng tùng vững chải để che chở, yêu thương.Và điều quan trọng hơn cả là vì hai đứa mình cùng có một hoàn cảnh gia đình giống nhau nên dễ dàng đồng cảm và càng thương yêu nhau nhiều hơn.

Em bước vào cuộc sống gia đình với bao nhiêu là hăm hở, hy vọng, bao nhiêu là dự tính cho tương lai….

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Thế mà chỉ vừa mới về nhà thôi, em đã ngỡ ngàng cứ tưởng mình đã nhầm anh với một người nào khác. Anh thay đổi thật nhanh chóng, trước mặt em là một người đàn ông gia trưởng, đáng sợ. Đi dự đám cưới với anh, em mặc một chiếc đầm xinh xắn, món quà mà bạn em tặng, em tưởng anh sẽ khen em đẹp, anh tự hào vì có người vợ trẻ, đáng yêu. Nhưng khác với những gì em tưởng tượng, anh chở em tới đám cưới với bộ mặt hờ hững, gắt gỏng. Em cảm thấy sợ. Còn nhiều cái thay đổi khác mà em không thể nào hình dung nổi. Anh bắt em đi đâu phải báo cáo, tiền bạc chi tiêu phải chi li ghi vào sổ sách, trang phục đầu tóc ….tất cả đều theo khuôn phép.

Hai đứa con ra đời trong sự tủi nhục cô đơn của em. Em từng hy vọng có con anh sẽ yêu thương con rồi em sẽ lấy lại tình cảm như ngày xưa của anh. Nhưng em hy vọng để rồi càng thất vọng ê chề. Anh càng gia trưởng và độc đoán hơn nữa. Em sinh con gầy guộc vì ở nhà tiền bạc eo hẹp, anh thì đi suốt và về nhà trong bộ dạng say xỉn, có hôm đi đánh bài và không ít lần qua đêm. Em đã khóc rất nhiều, không ít lần khuyên nhủ anh, rồi chịu đựng và chịu đựng…

Em đi dạy cách nhà 15 cây số. Về nhà chăm hai đứa con đứa 6 tuổi đứa 1 tuổi rồi còn chợ búa, cơm nước, vậy mà anh nghi ngờ em về trễ vì “đi với thằng nào đó”. Anh đâu biết đâu đường kẹt xe, em không về sớm được. Em cũng mong anh đi làm đưa em tiền để em dạy ít tiết, có thời gian nuôi dạy con và để anh yên tâm không ngờ vực. Anh đi làm ở một công ty lớn, nhưng mà tiền bạc không rõ ràng, em có hỏi thì anh mới đưa một vài triệu. Anh xem nuôi dạy con là việc đàn bà, anh làm việc lớn…

Cuối tuần gia đình người ta dắt díu nhau đi thú nhún ,ăn kem. Còn em và con thui thủi ra vô chờ bố đi nhậu về để đóng cửa. Lịch nhậu của anh thì ngày càng dày. Anh bảo phải ngoại giao trên bàn nhậu, em khuyên anh bớt nhậu vì sức khỏe và có thời gian ở bên gia đình, anh không nghe.

Mới đây ngày quốc tế hạnh phúc 20 – 3, vợ chồng lại cãi nhau một trận vì em đưa con đi chơi. Tối em xem lại hình khi con ngủ, anh bảo em làm việc gì mờ ám…

Em khổ tâm biết bao nhiêu, em đã gây nên tội gì để anh phải kìm kẹp quá đáng như vậy? Nhiều lần muốn li hôn, nhưng cầm tờ đơn đưa lên đưa xuống rồi nhìn hai đứa con xinh xắn chẳng làm nên tội gì, lại thôi.

Em mong anh đọc được những lời này để trở về với gia đình, dù nhiều lỗi lầm nhưng em và con sẵn sàng tha thứ và đón nhận người chồng, người cha đúng mực, là anh của ngày xưa mà em đã từng yêu thương và có nhiều kỷ niệm.

Tôi đã quá ngán ngẩm cuộc hôn nhân này…

Tôi đã cố chịu đựng, đã nhường nhịn anh đủ điều, vậy mà anh không hề có một chút chia sẻ. 

Đầu tháng, Thanh quẳng cho tôi tờ giấy: “Em coi chuẩn bị cho anh về quê”. Tôi nhìn tờ giấy A4 ghi gần kín cả trang. Đây là những thứ mà anh muốn đem về biếu gia đình Tết này. Tôi nhẩm tính sơ sơ cũng phải mất gần chục triệu. Chưa kể tiền vé máy bay đi về, rồi ăn uống, chi tiêu, lì xì cho con cháu ở quê… sẽ mất đứt lương, thưởng của hai vợ chồng.

Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải là điều khiến tôi lấn cấn trong lòng. Chưa bao giờ Thanh nhắc nhở hoặc hỏi tôi xem Tết nhất có lo gì cho cha mẹ mình hay không. Anh có cha mẹ anh em, tôi cũng có; vậy mà 12 năm sống với nhau, anh chưa bao giờ nhớ đến sự tồn tại của họ trên đời mỗi dịp năm hết Tết đến. Nếu tôi thắc mắc thì anh lại bảo: “Đó là chuyện của em”.

Tình khi xế chiều

Bà cư xử biết điều như vậy, lẽ ra ông phải tỉnh ngộ, nhưng cái sự ki bo của ông thành mạn tính ngày càng nặng.

Bà xếp quần áo, tư trang của mình từng thứ một trên chiếc áo mưa rồi bảo ông:

- Em tưởng lấy ông sẽ học được nhiều điều. Nhưng em nhầm. Tám năm nay em không học được ở ông điều gì. Tình nghĩa của em với ông đã hết. Khi đến nhà ông thế nào thì bây giờ cũng vậy. Ông cho em xin mấy cái túi ni lông để em đựng đồ.

Ông lặng lẽ làm theo yêu cầu của bà như cái máy. Bà xếp đồ đạc vào túi, chào ông lần cuối rồi ra chiếc taxi đỗ ngoài đường có cô con gái đang chờ.

Ông bà đều cùng cảnh cô đơn tuổi hoàng hôn nên rổ rá cạp lại để dựa nhau lúc tuổi già. Ông là lãnh đạo một nông trường. Bà là công nhân dưới quyền ông. Hơn chục năm trước, vợ ông qua đời vì căn bệnh ung thư gan, để lại cho ông ba con (cả trai và gái) đang học đại học và THPT. Mấy năm ông gồng mình nuôi con ăn học. Bù lại, các con ông đều trở thành giảng viên đại học, có gia đình đề huề ở nội thành. Mình ông sống đơn độc trong căn nhà ngói ba gian ở một phường của quận Dương Kinh (Hải Phòng).

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Đêm xuống, ông thấy càng cô đơn hơn khi bốn bề vắng lặng với tiếng côn trùng nỉ non. Con cái chấp thuận khi ông ngỏ lời tục huyền. Rồi tình cờ trong buổi cơ quan gặp mặt những cựu cán bộ và công nhân nông trường, ông gặp bà.

Bà cũng góa chồng khi còn khá trẻ, nhưng ở vậy nuôi cô con gái và cậu con trai phương trưởng. Con gái dạy THPT. Con trai trong ngành y. Một mình bà ở quê chăn nuôi. Sau buổi gặp gỡ ấy, ông thường qua lại thăm bà. Rồi con cái, họ hàng hai bên vun vén, ông làm mấy mâm cơm đón bà. Dù tuổi ngoài ngũ tuần, nhưng bà vẫn đẹp mặn mà. Hàng xóm nơi ông sinh sống đều khen bà đẹp người đẹp nết. Bà nói năng nhẹ nhàng, cư xử đúng mực và yêu thương con chồng như con đẻ. Từ ngày có bà chăm, ông khỏe khoắn trông thấy.

Nhưng bà buồn về cách cư xử chặt chẽ của ông. Lương hưu hơn hai triệu đồng một tháng, bà bỏ ra chi tiêu hết. Hai miệng ăn, bằng ấy tiền, làm sao đủ, ông coi như không biết. Hàng tháng lĩnh lương hưu về, ông giấu biệt. Bà phải cắn răng trồng rau, chăn nuôi, giật đầu cá, vá đầu tôm để có tiền thêm thắt cho cuộc sống của hai người. Thỉnh thoảng có cúng giỗ ở quê, bà phải xin tiền con gái.

Thương mẹ, con bà khuyên nên chia tay, nhưng bà không nỡ nên cắn răng chịu đựng. Hàng tuần, các con cháu ông về, bà lặng lẽ sang hàng xóm vay tiền, làm những bữa cơm tinh tươm. Nhìn ông bà vui vẻ, hạnh phúc, con cháu ông rất mừng. Bà cư xử biết điều như vậy, lẽ ra ông phải tỉnh ngộ, nhưng cái sự ki bo của ông thành mạn tính ngày càng nặng. Mỗi khi bà về quê, ông lại tra hỏi chi mất bao nhiêu? Biếu xén những ai? Khi bà ở quê ra, thể nào ông cũng sinh sự chửi bới suốt đêm, xưng hô mày, tao vì chi tiêu tốn kém. Bà vẫn nhẫn nhịn, một điều ông, hai điều em.

Thời bão giá, hai ông bà sinh hoạt, thuốc men khi trái gió trở trời (ông bị bệnh tiểu đường và huyết áp cao, thuốc nhiều hơn cơm), chỉ trông vào tiền lương của bà thì chỉ được ngày bữa cháo, bữa cơm. Thế là bà phải nhận chân rửa bát cho một hàng ăn gần nhà từ 5 giờ đến 10 giờ sáng được 1,5 triệu/tháng. Hàng xóm ai cũng khen bà giỏi chịu đựng.

Có lần lĩnh lương về, mấy hôm sau không tìm thấy nên ông đổ riệt cho bà, bắt bà phải trả đủ số tiền mất và đuổi bà đi. Bà thanh minh thế nào ông cũng không tin, còn bị ông đánh đập sưng cả mặt mày. Ông gọi con cái hai bên về họp gia đình. Bà thề danh dự và nói sẽ chết để chứng minh sự trong sạch của mình. Con cháu ông lục tìm khắp nhà không thấy. Đang bế tắc thì đứa cháu nội ông lấy chiếc gối mây ông đang dùng bế làm em bé, gói ni lông rơi ra. Ông chộp vội lấy nói đó là tiền của mình.

Giọt nước tràn ly, quá sức chịu đựng, bà quyết định chia tay ông. Con cái bà thương mẹ đứt ruột cũng muốn giải thoát cho mẹ nên đồng tình ngay. Hai ngày sau, con gái thuê xe đến đón bà. Giờ bà thảnh thơi cùng cháu con. Còn ông, một mình trong căn nhà, mới thấm thía. Giá ông đừng quá ki bo, giá ông trân trọng tình cảm khi xế chiều mà cư xử cho phải đạo...

Nhưng đã quá muộn!

Đọc nhiều nhất

Tin mới