Đôi dép đàn ông

Bây giờ, biết đâu, trước mỗi hiên nhà của những người phụ nữ đơn thân, đêm đêm lại thấy xuất hiện… đôi dép của siêu nhân.

1. Chị là một nhà thơ xinh đẹp, nổi tiếng. Anh là một họa sĩ tài hoa, được nhiều bạn bè quý mến. Một cặp đẹp đôi, “song kiếm hợp bích”, như nhiều người vẫn tấm tắc. Thế nhưng, cuộc đời chẳng ai có thể nói trước được điều gì. Anh đột ngột qua đời ở tuổi trung niên vì tai nạn giao thông. Sự ra đi của anh, đương nhiên là nỗi mất mát, đau buồn lớn lao với chị, gia đình và bạn bè.

Thời gian thấm thoát trôi nhanh. Nỗi buồn đau phần nào nguôi ngoai dần. Đó cũng là phương cách mà chúng ta, những người đang sống vẫn thường ứng dụng với “liều thuốc thời gian”. Chúng ta, không ai có thể sống sót nếu cứ ôm giữ một mũi tên găm sâu trên ngực mình. Tất nhiên là tôi biết, có những vết thương, có những nỗi đau chẳng bao giờ lành lặn dẫu đã xài hết “liều thuốc thời gian”.

Trong những câu chuyện gẫu, khi tình cờ nhắc tới anh, tôi lại thấy chị thoáng buồn, dù có khi miệng vẫn cười. Và, trong một lần trò chuyện, tôi được biết đến một chi tiết, mà theo tôi là rất độc đáo, rất đẹp.

Chi tiết đó là gì? Đó là đôi dép đàn ông được đặt cạnh những đôi dép phụ nữ và bé gái ở trước hiên nhà, vào mỗi đêm.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Xin được kể thêm, anh chị có với nhau hai cô con gái, khi anh mất, nhà không có đàn ông. Và đôi dép đàn ông là một đôi dép mới mà chị đi chợ mua về, để cho đêm hôm nếu có kẻ gian lấp ló dòm ngó nhà chị thì bọn chúng sẽ thấy trong nhà… có đôi dép đàn ông!

Có đôi dép đàn ông, tức trong nhà có đàn ông, đôi dép đàn ông to thế này, chắc người đàn ông đó phải rất lực lưỡng… Phương pháp “tam đoạn luận” như thế này, chắc chắn một tên trộm tép riu nào cũng phải nghĩ ra. Song tôi nghĩ, đôi dép đàn ông kia, dẫu có to quá cỡ, dẫu có ngầu thế nào, cũng chẳng là gì đối với những kẻ gian manh rắp tâm. Đôi dép đàn ông, chẳng qua đó là “liệu pháp tinh thần” của người mẹ trẻ với hai cô con gái bé nhỏ.

2. Giữa cuộc sống bộn bề, đôi khi hình ảnh đôi dép đàn ông trước hiên nhà chị lại quay trở về tâm trí tôi. Chưa một lần nhìn thấy đôi dép ấy, không biết kích cỡ, màu sắc thế nào… nhưng tôi vẫn cứ hình dung một đôi dép đàn ông được đặt ngay ngắn bên cạnh đôi dép phụ nữ và bé gái. Những đôi dép như đang điểm danh người trong nhà.

Nghĩ về đôi dép đàn ông, tôi cũng chợt nghĩ về những người phụ nữ trẻ hôm nay. Quả tình, tôi không thể hiểu một cách thấu đáo cơn cớ vì sao mà ngày càng có nhiều phụ nữ quyết liệt chọn cuộc sống đơn thân. Mẹ đơn thân (single mom) tức là “tự túc” có con, nuôi con mà không lệ thuộc vào người đàn ông, đang là một xu thế mạnh mẽ trong giới trẻ. Đâu đó, tôi đọc thấy những cô gái trẻ nói rằng họ yêu trẻ con, họ không sợ cực khổ kiếm tiền nuôi con, nhưng họ khiếp sợ cuộc sống vợ chồng. “Đàn ông bây giờ, bói cũng không ra anh nào tốt” - thỉnh thoảng tôi lại nghe hoặc đọc thấy đâu đó từ trang cá nhân của những cô gái trẻ. Chính vì quá khiếp sợ cuộc sống gia đình với hình ảnh người chồng vũ phu, bầy hầy, vô trách nhiệm, nên rất nhiều cô gái quyết định chọn cuộc sống đơn thân.

Như vậy, đối với nhiều phụ nữ trẻ, để khỏi phiền lụy lôi thôi về sau, hình ảnh người đàn ông của họ, tức người cha của con họ, bằng cách nào đó đã bị “thủ tiêu” ngay từ trong tiềm thức. Họ chấp nhận chuyện người đàn ông vốn có thực kia vĩnh viễn biến khỏi cuộc đời họ, nên màng chi chuyện sắm một đôi dép để “dàn cảnh” trước cửa nhà!

Tôi không đưa ra bình luận về trào lưu sống “không chồng mà vẫn có con”. Bởi đời sống vốn dĩ là một tiến trình chọn lọc tự nhiên, bất kỳ cái gì đang diễn ra cũng có cái lý của nó. Quan niệm sống, quan niệm tình yêu mỗi thời vì thế cũng khác đi.

Bây giờ, biết đâu, trước mỗi hiên nhà của những người phụ nữ đơn thân, đêm đêm lại thấy xuất hiện… đôi dép của siêu nhân.

Là đàn ông…

Là đàn ông, hắn có đủ bản lĩnh để nâng niu những điều yêu dấu trong cuộc đời và có đủ hơi ấm tỏa ra từ trái tim hào hiệp.

Chẳng ai nói với cô là đàn ông thì phải như thế nào, nhưng cô nghĩ cứ như “hắn” thì không thể gọi là đàn ông. Là một trong bảy nam nhân hiếm hoi trong lớp đại học toàn nữ, thế mà có bao giờ cô thấy hắn có chút nam tính nào như sáu tên kia đâu.

Lần đầu tiên cô thể hiện thái độ phủ nhận với hắn là khi bầu ban cán sự lớp. Hắn xung phong làm bí thư, cô gạch tên thẳng tay. Người gầy nhom, ẻo lả như con gái, nói năng nhẹ nhàng… không ra hơi, lại thích bon chen! Chẳng hiểu có phải vì thiếu một phiếu không mà lần ấy, hắn vuột mất chức bí thư. Nhưng trông hắn vẫn ra dáng quan chức lắm, ngày ngày quần tây áo sơ mi sạch tinh tươm lên lớp (có hôm bác giữ xe còn nhầm hắn là giảng viên!). Hắn là chúa đi học muộn, bao giờ thầy bắt đầu giảng chừng năm phút thì hắn mới rụt rè bước vào, lẻn ngay vào một góc cuối lớp. Cô ghét nhất loại con trai vô nguyên tắc, thiếu kỷ luật một cách… có quy luật như thế. Cộng thêm vài lần làm việc nhóm chung, cô khốn khổ vì không bao giờ tập hợp được hắn đến các buổi họp, cô điên người khi hắn trả lời tin nhắn: “Tui cần làm phần nào, bạn nhắn qua email nha, tui sẽ nộp đủ. Chứ đến họp, hết nửa buổi ngồi tám với ăn hàng không à…”, vậy là cô nghiến răng lưu tên hắn trong điện thoại: “T. đáng ghét!”.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Con người đáng ghét ấy trái ngược với mọi tiêu chuẩn vàng về đàn ông trong cô: phải “ra dáng”, phải phong trần chút đỉnh, phải cao to vạm vỡ, phải có mặt ngay khi con gái cần, phải ga lăng, phải… Hắn biến mất tăm trong mọi dịp con trai thể hiện mình. Biến đi đâu, cuối cùng cô cũng biết: hắn dành mọi thời gian rỗi rảnh không phải đến trường để đi làm thêm. Hóa ra, hắn lại còn… ham tiền, thiệt là ghét… hết sức!

Thực tập chung ở tỉnh xa, không ngờ hắn lại đỡ đần cô nhiều thứ. Lần đầu tiên cô nhận ra ánh mắt hắn ấm áp và đàn ông… Phải, “đàn ông” từ những chăm chút ân cần nhỏ nhất. 5h sáng, cả lũ con gái còn ngủ nướng, hắn đã dậy quét sân, lau nhà. Đi đường xa, hắn nhường cô áo khoác để tránh cái nắng oi nồng xứ cao nguyên. Hắn gồng lên chăm lo cho cả mười đứa nhắng nhít còn ham ăn ham chơi. Lần đầu tiên cô thấy hắn không… mềm yếu như vẻ ngoài. Là đàn ông, hình như không cứ phải phong trần bụi bặm, bởi trong vẻ mềm mỏng của hắn có bao nhiêu trách nhiệm và sự khoan dung mà cô ngỡ ngàng nhận ra mình thật an tâm khi dựa vào.

Cô cũng ngỡ ngàng khi hắn đùng đùng đứng lên cự lại đám thanh niên địa phương say xỉn chặn đường chọc ghẹo cô. Lần ấy cô sợ xanh mặt, cứ nghĩ lỡ tên say nào đó vung tay đánh hắn một cái, hắn làm sao đỡ nổi. Vậy mà chẳng hiểu ánh giận dữ cương quyết nào đó trong mắt hắn đã khiến mấy tên kia chỉ gầm gừ rồi văng tục, bỏ đi. Hắn quay lại, thấy cô rơm rớm nước mắt, khẽ gắt “Sợ gì chứ!”.

Sinh nhật cô được tổ chức ở chốn núi rừng giữa đợt thực tập. Hắn ngắt về mấy bó bằng lăng cắm thành một bình to để giữa phòng, rồi lặng lẽ nhét vào tay cô một dải dây dừa kết thành hình trái tim. Những vật bé mọn run lên trong tay cô. Lần đầu tiên cô thấy hắn… ga lăng theo kiểu rất “đàn ông”. Và, dù đôi mắt hắn ẩn nhiều xa xăm khó hiểu, cô biết mình đã gắn bó với hắn rồi.

Hắn đưa cô về quê chơi, kèm lời dặn trước: “Quê tui chẳng có gì, đừng trông chờ. Nhà tui nghèo lắm đó, đừng buồn nghe…”.

Mẹ hắn đứng đón ở cổng, cười móm mém khi vừa thoáng thấy xe hắn ló ra từ mấy lùm cây đầu con ngõ, rồi cười sượng khi thấy cô. Mẹ hắn không biết có khách, nên chẳng chuẩn bị gì. Cô lại bối rối nhận ra hắn phải gánh vác nhiều thứ quá: mẹ hắn già rồi, có bảy đứa con nhưng chỉ trông vào mình hắn thôi. Ai biểu hắn là đứa thảo nhất, học hành đàng hoàng nhất. Ông anh cất cái nhà, túng quá, hắn ráng kiếm thêm tiền giúp anh. Thằng em nghỉ học sớm, ở nhà làm vườn năm ba hôm lại cạn vốn, cũng hỏi hắn. Em gái út vừa qua lớp 12, cũng nhờ hắn luôn… Cô hiểu ra, đó chính là nguyên nhân của những lần hắn nghỉ học, trốn họp trước đây…

Trên đường về thành phố, cô nép đầu vào vai hắn, cảm thấy đôi vai ấy đủ rộng dài để cô tựa vào đó mà yên tâm về đến nhà mình.

Chẳng ai nói cho cô biết là đàn ông thì phải thế nào, nhưng giờ cô biết, hắn là người đàn ông của cô. Vẻ phong trần nam tính bên ngoài có thể mờ phai theo tháng năm, ga lăng hào hoa có thể chai sạn cùng sự quen hơi quen mặt. Nhưng… là đàn ông, hắn có đủ bản lĩnh để nâng niu những điều yêu dấu trong cuộc đời và có một hơi ấm tỏa ra từ trái tim hào hiệp, để ít nhất cô đã nhận ra.

Đừng đổ hết tội ngoại tình cho đàn ông!

Không phải đều là do đàn ông ham của lạ, ham vui gì gì đâu, cũng do quý bà quý cô nữa chứ.

Nhiều năm nay, tôi có nhân tình. Chuyện này thật ra cũng đâu có gì ầm ĩ. Mười người đàn ông bây giờ, hết chín ông biết “cải thiện” thêm rồi. Người thứ mười ắt hẳn phải có vấn đề gì về… năng lực hành vi, mới phải nhịn thèm trong ấm ức. Đó là nhận xét của tôi, sau khi nhìn quanh đồng nghiệp, bạn bè, đối tác. Không phải đều là do đàn ông ham của lạ, ham vui gì gì đâu, cũng do quý bà quý cô nữa chứ, đâu thể đổ lỗi hết cho đàn ông. Đàn ông chẳng thể nào tự “ăn phở” một mình, đúng không? Bao nhiêu ông chồng ăn vụng là có bấy nhiêu phụ nữ đang làm người thứ ba.

Lần đầu tôi bước chân ra khỏi giới hạn là do bị “chào mời”. Cô ấy là đồng nghiệp, đã có chồng con ổn định. Hình như gia đình có gì đó lục đục không vui, nên cô ngó nghiêng tìm nơi chia sẻ. Tôi bị lọt vào tầm ngắm, không chống chọi nổi những chiêu “bắn tỉa” của một phụ nữ có kinh nghiệm tình trường. Thú thật tôi vừa sợ, vừa bị cuốn hút vào một mối quan hệ ngoài luồng kiểu như thế. Cô ấy lại rất biết “luật chơi”, không bao giờ làm phiền tôi vào buổi tối hay cuối tuần. Thời gian đó tôi thấy mình có lỗi với vợ con nên luôn tìm cách để bù đắp. Không khí trong nhà, nhờ tôi… có bồ mà trở nên ấm áp, vui vẻ hơn rất nhiều, tuy có nhiều lúc tôi nơm nớp vì chưa… từng trải.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Tôi rút ra được một kết luận khó tin rằng, ngoại tình đâu hẳn chỉ mang lại toàn tác dụng xấu, bằng chứng là, cuộc hôn nhân của tôi vào thời điểm đó cực kỳ tốt đẹp. Tôi cũng học hỏi được một số kỹ năng đối phó, nói dối, phân bổ nhân lực vật lực cho cả hai nơi! Chưa kể, cái gì càng vụng trộm thì càng thấy thú vị. Tôi tự tin, phởn phơ lên thấy rõ. Công việc nhờ vậy cũng thuận lợi.

Sau một thời gian, hoặc chán tôi, hoặc đã có mối khác, cô ấy chủ động cắt đứt. Tôi tất nhiên là có hụt hẫng bất ngờ, xen với tự ái.

Sau khoảng thời gian ngắn “gặm nhấm nỗi đau” bị bồ phụ bạc, tôi bắt đầu chính thức trở thành “thợ săn”. Cẩn tắc vô áy náy, mục tiêu của tôi là mấy cô đã có gia đình, mặn mòi, đã có chồng con. Những người phụ nữ đó chín chắn hơn, biết đâu là điểm dừng, chừng mực trong giao tiếp, khôn khéo trong ứng xử, không làm tôi phải lo lắng nhiều khi dấn vào mối quan hệ với họ. Đúng hơn, dù có thế nào, thì đàn ông vẫn lấy chuyện an toàn làm trọng. Không thể vì mấy cuộc vui “văn nghệ” mà ảnh hưởng đến danh dự, sự nghiệp hay cuộc sống hôn nhân.

Tất nhiên là vợ tôi có nghi ngờ. Nhưng một khi đã ăn vụng một cách có chủ đích, bài bản, thì những vụn vặt đó, một người đàn ông dư sức vuốt cho êm hết.

Đàn ông chúng tôi cũng chỉ muốn thay đổi không khí, như một cách hưởng thụ để bù đắp lại những năm tháng nai lưng ra kiếm sống. Đâu ai dại gì mà thả mồi bắt bóng. Biết vậy, hà cớ gì chị em phải nặng nề lên án kia chứ? Không có sự đồng thuận của chị em, đàn ông chúng tôi lạc lối với ai? Quý bà quý cô cũng phải toát lên chút bản lĩnh nào đấy, dám chịu trách nhiệm, thì hãy dấn thân vô những mối quan hệ kiểu này. Không thì... đâu phải trẻ con mà cứ tưởng giở mòi ăn vạ ra là được!

Đọc nhiều nhất

Tin mới