Ảnh minh họa. |
Phát hoảng vì vợ giận dai
Em im lặng vậy hoài, ba năm nữa, chắc vợ chồng mình... dắt nhau ra tòa luôn quá.
Chuyện bắt đầu từ hôm vợ chồng mình về ngoại ăn giỗ. Em bế cu Bin mà mải lo trò chuyện với họ hàng, để Bin thò tay vào nồi lẩu đang sôi. Nghe tiếng Bin khóc thét và tiếng la hoảng của mọi người, anh lao đến. Nhìn bàn tay đỏ hỏn của con, nhìn cảnh con đau đớn khóc ngất, anh không dằn lòng được, đã tát em một bạt tai, kèm tiếng quát “giữ con vậy đó hả”. Em nhìn sững anh với ánh mắt kinh ngạc, phẫn uất và đầy thất vọng.
Chỉ vì một cái váy
Mình cũng đã buồn cả ngày hôm nay. Vợ mình chắc cũng buồn cả ngày hôm nay chỉ vì một cái váy…
Cuối giờ chiều, nhận được tin nhắn của vợ, ông bố trẻ thu xếp công việc, xin phép về sớm đón con. Lẽ thường khi nhìn thấy bố, cô con gái bốn tuổi sẽ cuống quýt mừng rỡ, nhưng hôm nay cô bé chỉ khoanh tay chào cô giáo, lấy ba lô rồi lẳng lặng theo bố đi ra.
“Hôm nay ở lớp có chuyện gì không vui hả con?” - ông bố trẻ lo lắng. “Không ạ” - con gái lễ phép trả lời nhưng nỗi buồn vẫn hiện trên gương mặt. - “Hay là con không thích bố đón?” - “Không phải ạ.” - “Thế thì tại sao con lại buồn thế?” Cô con gái bốn tuổi ngước đôi mắt trong veo nhìn bố rồi cụp xuống: “Con buồn vì sáng nay bố mẹ cãi nhau. Mà tại sao lại cãi nhau hả bố?”. Ông bố trẻ ngượng ngùng nhìn con, trấn an: “Không có chuyện gì đâu con ạ”. “Bố nói dối, phải có chuyện mới cãi nhau được chứ!”. Ông bố trẻ cảm thấy đuối lý trước câu hỏi già hơn tuổi của con, đánh trống lảng sang chuyện khác.