Đáng đời cái tội… làm vợ giận

Giận chồng, ta xách gói ra đi. Lôi quần áo nhét vội vào ba lô, ngay lúc đó, ta cũng chẳng biết mình đi đâu, làm gì.

Bố mẹ ở xa, ta lại còn công việc. Ta vốn sĩ diện, không dám chia sẻ cùng bạn bè. Trời ơi, lấy chồng chi khổ vầy nè, ta tự than trách, và bỗng ghét cay ghét đắng người chồng mà ta luôn ngưỡng mộ, yêu thương.
Tắt điện thoại cho chồng biết tay! Ta đắc chí nghĩ, có lẽ giờ này chồng đang lùng sục ta khắp nơi. Chồng hốt hoảng gọi điện thoại về cho bố mẹ, bạn bè để tìm ta, cho đáng đời cái tội… làm vợ giận. Sáng giờ, chiếc ba lô cùng ta di chuyển đến bốn nơi. Đầu tiên là quán cà phê xa lạ. Ở đó, ta đánh lạc ánh mắt mọi người bằng cách, thỉnh thoảng nhìn vào đồng hồ, gương mặt thấp tha thấp thỏm, như thể đang chờ ai đó. Không thể ngồi lỳ ở một nơi, ta sắp xếp cho mình địa điểm tiếp theo. Cứ thế, nơi nào ta cũng diễn lại tuồng “chờ đợi”.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Trưa. Bụng đói cồn cào. Ngu gì giận chồng mà bỏ ăn! Vào quán cơm trưa văn phòng, gọi vài món, nhưng chẳng thể nào nuốt nổi. Ta mở laptop giết thời gian. 16h, trời còn nắng nóng, ta vào quán bờ kè ngồi ngắm dòng người xuôi ngược. Sẩm tối, mang ba lô lang thang, vô định. Có tiếng chọc ghẹo nghe mà hoảng hồn: đi không em, giá bao nhiêu? Đến lúc này, ta cảm thấy mệt mỏi, rã rời cho hành trình phiêu lưu của mình. Giận chồng, trả thù chồng kiểu này, ta quên nghĩ, biết đâu anh ấy lại đang du hí với cô nào, chắc gì đã lo lắng cho ta? Biết đâu anh ấy lật ngược tình thế “cô bỏ chồng đi đâu cả ngày, lại còn tắt điện thoại?”. Ta bỗng sợ cái cảm giác ấy, và thấy mình “yếu bóng vía” trước chồng. Ta ơi, về thôi. Phiêu lưu một ngày là đủ… đã nư rồi.
Ta thấy nhớ chồng và mỏi mệt. Ta sẽ kể về hành trình của ngày hôm nay cho chồng nghe. Chắc anh ấy không giận ta lâu. Cuộc phiêu lưu “đặc biệt” lần này sẽ là bài học quý cho ta. Ta phải thực tế hơn, tập đối mặt với rắc rối, chứ không thể làm theo “cái nư” của mình được.

Phát hoảng vì vợ giận dai

Em im lặng vậy hoài, ba năm nữa, chắc vợ chồng mình... dắt nhau ra tòa luôn quá.

Chuyện bắt đầu từ hôm vợ chồng mình về ngoại ăn giỗ. Em bế cu Bin mà mải lo trò chuyện với họ hàng, để Bin thò tay vào nồi lẩu đang sôi. Nghe tiếng Bin khóc thét và tiếng la hoảng của mọi người, anh lao đến. Nhìn bàn tay đỏ hỏn của con, nhìn cảnh con đau đớn khóc ngất, anh không dằn lòng được, đã tát em một bạt tai, kèm tiếng quát “giữ con vậy đó hả”. Em nhìn sững anh với ánh mắt kinh ngạc, phẫn uất và đầy thất vọng.

Chỉ vì một cái váy

Mình cũng đã buồn cả ngày hôm nay. Vợ mình chắc cũng buồn cả ngày hôm nay chỉ vì một cái váy… 

Cuối giờ chiều, nhận được tin nhắn của vợ, ông bố trẻ thu xếp công việc, xin phép về sớm đón con. Lẽ thường khi nhìn thấy bố, cô con gái bốn tuổi sẽ cuống quýt mừng rỡ, nhưng hôm nay cô bé chỉ khoanh tay chào cô giáo, lấy ba lô rồi lẳng lặng theo bố đi ra.

“Hôm nay ở lớp có chuyện gì không vui hả con?” - ông bố trẻ lo lắng. “Không ạ” - con gái lễ phép trả lời nhưng nỗi buồn vẫn hiện trên gương mặt. - “Hay là con không thích bố đón?” - “Không phải ạ.” - “Thế thì tại sao con lại buồn thế?” Cô con gái bốn tuổi ngước đôi mắt trong veo nhìn bố rồi cụp xuống: “Con buồn vì sáng nay bố mẹ cãi nhau. Mà tại sao lại cãi nhau hả bố?”. Ông bố trẻ ngượng ngùng nhìn con, trấn an: “Không có chuyện gì đâu con ạ”. “Bố nói dối, phải có chuyện mới cãi nhau được chứ!”. Ông bố trẻ cảm thấy đuối lý trước câu hỏi già hơn tuổi của con, đánh trống lảng sang chuyện khác.

Đọc nhiều nhất

Tin mới