![]() |
Ảnh minh họa. |
![“Phần vỏ” tình thương](https://images.kienthuc.net.vn/210x140/Uploaded/2025/sbbaovh/2014_06_21/vo_thuong1_kienthuc_XJMC.jpg)
![]() |
Ảnh minh họa. |
Về chung sống dưới một mái nhà, tôi vô cùng khó xử với đứa con riêng của anh - con bé 12 tuổi, tính khí rất thất thường. Mặc dù tôi nhiều lần cố gắng “làm huề” nhưng tất thảy đều “thất bại thảm hại”…
Hễ lần nào đang cùng xem tivi, đến mục quảng cáo thấy cô bé Anna Trương mặt mày tươi rói, hát hò nhảy múa tưng bừng, là con bé lại ôm mặt chạy biến đi chỗ khác. Mấy lần đầu tôi không để ý nhưng thấy chuyện đó cứ lặp đi lặp lại, tôi lấy làm lạ, rồi đến lấy làm khó chịu. Sau này, mỗi lần thấy màn quảng cáo đó hiện ra là tôi lập tức tắt tivi.
Nhưng một lần tôi không kịp tắt, con bé quay sang ôm chặt lấy bố khóc òa lên. Thấy chồng tỏ vẻ lúng túng, tôi nổi đóa nhưng cũng kịp trấn tĩnh, bỏ đi chỗ khác. Tuy vậy, cảm giác khó chịu với những “hành xử bất thường” của con bé cứ bám theo tôi dai dẳng. Tôi chợt nhận ra, chỉ vì quá chăm bẵm, nuông chiều con bé mà chồng tôi nhiều khi tỏ ra “lạnh nhạt” với tôi, và một trong những “hệ quả” là cho đến giờ, sau gần 4 năm chúng sống, chúng tôi vẫn chưa có đứa con chung nào, mặc dù bản thân tôi rất “sốt ruột” về việc này.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Nghe anh “bênh con”, tôi bắt đầu cảm thấy “nóng mặt”, liền xẵng giọng: “Có phải vì vướng bận con bé mà anh không muốn có con với tôi không?”. Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, chồng tôi im lặng một lát, rồi khẽ lắc đầu: “Con bé không liên quan gì đến việc ấy. Thậm chí, nhiều lần nó còn bảo, muốn chúng mình có em bé để nó có chị có em cho vui. Bản thân anh cũng đâu muốn “trì hoãn”, mà có lẽ do... cái số của mình chưa “dính” được đấy chứ!”. Nghe anh nói vậy, ban đầu tôi không tin, nhưng nhìn bộ mặt thật thà như đếm, lại hơi có vẻ... ngây ngô của anh, tôi biết là anh nói thật. Bỗng dưng, một cảm xúc lạ lẫm xâm chiếm lấy tôi. Hình ảnh con bé hồi xưa ngồi thẫn thờ nhìn di ảnh của mẹ rồi khe khẽ gọi “mẹ ơi!”, khiến tôi vô cùng ân hận. Chẳng gì thì mẹ nó xưa kia cũng là bạn thân của tôi. Khi mẹ nó mất, tôi cũng có mặt để cùng anh lo hậu sự...
Lại nhớ, hồi mới quyết định lấy chồng, nhiều bạn bè đã “cảnh báo” về mối quan hệ với con chồng, nhưng tôi gạt đi, bảo “nó còn bé, biết gì!”. Nhưng càng ngày, tôi càng cảm nhận thấy sự hiện diện của con bé trong gia đình tôi thật sự là một “vấn đề lớn”. Tôi cố gắng “làm thân” với nó từ khi nó mới về, nhưng nó luôn tỏ thái độ “cự tuyệt”. Tôi xưng “mẹ” nhưng nó thì chỉ gọi tôi là “cô”. Có lẽ, nó không muốn có một người phụ nữ nào khác thay thế mẹ nó, trên mọi phương diện. Thế rồi, tôi trở nên khó chịu với con bé, mặc dù không mấy khi biểu lộ ra mặt, nhưng có thể tâm hồn non nớt nhưng đầy nhạy cảm của nó cũng cảm nhận được. Có lẽ, tôi vì quá “sốt ruột” với những dự định cho gia đình riêng của mình, mà đã vô tình gạt con bé sang một bên. Và tôi đã sai lầm khi chỉ dành cho nó “phần vỏ” của cái gọi là “tình thương”, nhưng thực chất lại chỉ toàn là những lời nói sáo rỗng và vô cảm...
Hơn lúc nào hết, tôi muốn “chiếm lấy” con bé, cả phần xác lẫn phần hồn. Nhưng một lần nữa, sự nóng vội lại khiến tôi cảm thấy bất lực. Có lẽ tôi phải chấp nhận “chịu trận” thêm một thời gian dài nữa, để “lòng thành” của tôi có thể dần chạm vào tâm hồn của con bé. Bởi tôi hiểu rằng, chỉ khi con riêng của chồng cũng coi mình như mẹ của nó, thì gia đình chúng tôi mới thực sự có được hạnh phúc trọn vẹn...
Mẹ, có bao giờ mẹ nhớ hình ảnh con ngày đó không mẹ, ngày con gặp mẹ lần đầu tiên cách đây vừa đúng 30 năm. Mà không, con biết chắc là bây giờ mẹ chẳng nhớ gì đâu. Bây giờ mẹ còn không nhớ nổi mẹ là ai thì làm sao mẹ nhớ được con và cả mẹ khi đó.
Nhưng con thì con nhớ rõ lắm. Con nhớ rõ khi đó con là một con bé 7 tuổi, nhỏ xíu, ngơ ngác và đau buồn. Con đã đau buồn như vậy tới 2 năm liền, sau ngày mẹ con mất đi. Mọi người đều bảo con là con bé kỳ lạ, vì trẻ con mau quên lắm, quên rất nhanh cả nỗi đau mất mẹ. Thế mà con thì không quên, con khóc hoài và rơi vào tình trạng mà bây giờ chắc người ta gọi là trầm cảm. Một người lớn bị trầm cảm có lẽ đã khiến mọi người xung quanh phải khó sống thì một đứa bé bị trầm cảm còn khiến người ta mệt mỏi hơn. Chính vì thế, khi ba con có mẹ, điều khiến người lo lắng, sợ hãi rằng sẽ bị mẹ từ chối đó chính là sự có mặt của con. Vì vậy, ngày mẹ gặp con lần đầu tiên được ba chuẩn bị hết sức chu đáo. Ba nói chuyện với con hàng tuần trước đó, đưa con đi mua một chiếc váy mới màu trắng tinh. Ba muốn con xuất hiện trước mắt mẹ thơ ngây, trong sáng, hiền lành.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Ngay sau ngày cưới của ba với mẹ, một lần, khi không có ba ở nhà, mẹ đã gọi con đến và bảo: “Ba con nói con gọi cô bằng mẹ. Con cứ gọi như thế, nhưng cô nói thật với con, cô chưa làm mẹ bao giờ và cũng chẳng biết làm mẹ là như thế nào. Nhưng cô hứa cô sẽ làm bạn của con nếu con cũng làm bạn của cô một cách… trung thực. Con nhớ mẹ con, con cứ nhớ. Nhưng con đừng làm cuộc sống của cô mệt mỏi và u ám. Hãy cười nói tung tăng như mọi đứa trẻ con khác. Cô không muốn nhìn thấy một bóng ma trong nhà. Con có hiểu cô nói gì hay không, mặc kệ. Nhưng cô và con sẽ sòng phẳng với nhau. Cô không ỷ thế người lớn ăn hiếp con thì con cũng đừng mang cái bóng ma ấy ra dọa dẫm hạnh phúc của cô. Như thế thì cô và con mới có thể cùng sống với ba con yên bình. Còn không… cô sẽ đưa con về bên ngoại con. Con biết là ba con sẽ luôn luôn nghe lời cô”. Con không biết tại sao, tất cả những lời đó in sâu vào trí nhớ của con đến mức lạ kỳ. Có lẽ bởi vì nó thoát ra từ một đôi môi đỏ chót đầy quyền lực.
Ba dọn bàn thờ, hình ảnh của mẹ con đưa về bên ngoại. Tất cả là ý của mẹ. Và cũng là ý của mẹ khi mẹ nói ba: “Tấm hình chị ấy trong phòng con bé anh đừng cất đi. Đó là mẹ của nó”. Khi ba nói với mẹ: “Từ bây giờ, em mới là mẹ của nó”. Mẹ nhắc lại: “Nó thua em gái em chỉ 7 tuổi. Nên em sẽ là chị hay là bạn của nó. Mà điều đó không quan trọng, quan trọng là chúng ta sống được với nhau, chứ không phải là cái danh xưng thế nào”. Mẹ đã làm tất cả mọi người sốc với những phát ngôn, tuyên bố như thế của mẹ. Mọi người lo lắng cho con, tuyên đoán này kia về cuộc sống của con. Thế nhưng với con, điều đó lại khiến con hết sức nhẹ nhõm. Con không phải gồng mình lên coi mẹ là mẹ, con không phải gượng ép để ngoan ngoãn, lễ phép với mẹ. Mẹ để con tự do trong góc nhà riêng, trong nỗi buồn riêng, trong cuộc sống riêng của con.
Mẹ là người bản lĩnh, cứng rắn, rạch ròi đến… phát sợ. Mẹ không hề ve vuốt, chiều chuộng con ban đầu, như những người mẹ kế thường làm khi mới bước vào quan hệ mẹ ghẻ con chồng. Mẹ cũng không hà khắc, nghiệt ngã, rình rập con như nhiều mẹ kế trong giai đoạn sau mà con biết từ bạn bè. Mẹ không hề an ủi, không hề động viên, không hề nhỏ nhẹ với con. Mẹ không làm con có cảm giác mình là người đáng tội nghiệp. Mẹ bắt con lớn lên, thậm chí bắt con phải tự bảo vệ mình trước mẹ. Đã có những lúc con cảm thấy ghét mẹ, cực kỳ ghét mẹ. Vì con cần một người mẹ. Nhưng hình như sự “tàn nhẫn” của mẹ, bỏ mặc con đối diện với những sự thật đã mau chóng đưa con ra khỏi vỏ bọc đau thương. Con đã trưởng thành lên nhanh hơn bởi có mẹ thúc đẩy một cách vô tình.
Ở vào tuổi còn khá trẻ, mẹ bị tai nạn và tỉnh lại trong trạng thái sống vô thức. Mẹ lúc nào cũng mơ mơ, tỉnh tỉnh, không nhớ ai, không nhận ra ai, không nhớ cả chính mình. Vậy mà mẹ trong sự vô ý thức của mình nhất định chỉ chịu sự chăm sóc của con, chứ không phải của 2 em con, con của mẹ, cũng không phải của những người thân của mẹ. Nhìn con vất vả, ngược xuôi, vừa chăm sóc gia đình, vừa chăm sóc mẹ, nhiều người chép miệng thương con, nhiều người chép miệng… lo cho mẹ. Một nỗi lo… ngược lại, như ngày người ta lo cho con. Còn con, những khi thay đồ, tắm rửa cho mẹ, con lại thầm nghĩ: phải chăng giữa con và mẹ có một mối nhân duyên kỳ lạ, để chúng ta mắc nợ và trả nợ nhau tới… suốt đời. Và con cám ơn số phận vì điều đó, cám ơn số phận cho con cơ hội để làm những gì mẹ đã làm cho con, cho mẹ những gì mẹ cho con.